Đường Vân Em Là Của Tôi


“Khưu Thiên Trường, tôi vừa mới sảy thai, đang còn là bệnh nhân đấy!” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói một câu, những lời này như được rít ra từ kẽ răng vậy, người này thật đáng giận.

“Tôi có làm gì em đâu, em căng thẳng cái gì? Bây giờ sắc mặt em trắng bệch, tóc tai rối mù, quan trọng nhất là gỉ mắt của em còn chưa rửa sạch, giờ mà lên giường với em thì tôi mới là người chịu thiệt.” Khưu Thiên Trường nheo mắt lại che đi sự gian xảo trong mắt.

Gỉ mắt à? Tôi vội vàng đưa tay lên mắt dụi nhưng không có gì cả, nhận ra bản thân lại bị tên đàn ông này đùa cợt, tôi xấu hổ không dám nhìn vào mặt anh ấy nữa.

Rõ ràng là tôi muốn lấy Khưu Thiên Trường ra để chọc tức Tiêu Lạc Thiên nhưng tôi lại rất chú ý đến cảm giác của anh ấy.

Tôi ngày càng trở nên kì lạ.


Khưu Thiên Trường là một người khá đẹp trai, khi cười lên có cảm giác rất xấu xa, phụ nữ thường thích kiểu này.

Có rất nhiều người phụ nữ vây quanh anh ấy, người xinh đẹp hơn tôi rất nhiều, ngay cả vài ngôi sao cũng thích bám lấy anh ấy.

Tôi cảm thấy mình có hơi ngốc, chỉ vì Khưu Thiên Trường đối xử tốt với tôi một chút mà tôi đã bắt đầu để ý đến anh ấy rồi, lòng tôi nghẹn lại, giọng điệu cũng trở nên không vui: “Đúng thế, một người đàn ông đẹp trai như anh có rất nhiều phụ nữ đứng xếp hàng, chờ để lên giường với anh, một người đã có chồng như tôi không dám với tới.”
“Cũng không còn cách nào khác vì tôi lại thích em đấy.” Khưu Thiên Trường lấy tay gõ vào trán tôi, muốn ôm tôi chặt hơn nhưng tôi đang tức giận nên càng không nể mặt nói:
“Ai cần anh thích chứ? Đàn ông các anh đều như vậy sao, khi đang theo đuổi ai đó thì dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, đến khi chơi chán rồi thì quăng đi như một chiếc rẻ rách, mặc cho người khác chà đạp, phải vậy không? Các anh tưởng rằng mình là hoàng đế có vô vàn mỹ nhân để lựa chọn đúng không, dựa vào cái gì chứ? Anh cút đi, anh mau cút đi cho tôi!”
Nói xong tôi lại khóc, tôi thừa nhận bản thân rất yếu đuối, không dám nói những lời này trước mặt Tiêu Lạc Thiên nên đã phát tiết lên người Khưu Thiên Trường vì tôi biết cùng lắm anh ấy sẽ chỉ nói vài lời trêu chọc tôi thôi chứ sẽ không thật sự lấy dao đâm vào lòng tôi.

Nhát dao mà Tiêu Lạc Thiên đâm vào đã làm tôi rất đau, từ khi tôi phát hiện ra anh ta ngoại tình cho đến bây giờ vẫn chưa hết đau.

Chỉ có người tôi quan tâm mới có thể khiến tôi đau lòng, tôi lại không có lòng tự trọng mà tiếp tục yêu Tiêu Lạc Thiên.

Dù bây giờ mối quan hệ của chúng tôi gần như đã đóng băng nhưng những tình cảm kia không phải cứ nói là có thể dễ dàng quên đi được.

Khưu Thiên Trường không hề động đậy, anh ấy chỉ nhìn tôi với ánh mắt mà tôi không tài nào hiểu được.

Tôi dùng sức đẩy anh ấy ra, dùng chân đá anh ấy nhưng không thể khiến anh ấy đau mà chỉ tự làm vết thương trên người mình đau hơn, tôi ôm lấy bụng khóc nức nở.


Khưu Thiên Trường bị tôi đá xuống giường, đối với đàn ông mà nói thì điều này mang tính sỉ nhục rất lớn.

Tôi tưởng anh ấy sẽ bỏ đi giống như Tiêu Lạc Thiên, để mặc tôi lại một mình cuộn trong chăn.

Càng khóc lớn thì mắt càng mờ đi, thậm chí tôi còn không nhìn thấy rõ đồ vật nữa.

Nhìn xem, ngay cả ấm áp dâng đến tận tay mà tôi còn không cần thì hèn gì Tiêu Lạc Thiên lại chán ghét tôi như vậy.

Mãi đến khi được ôm vào một lồng ngực ấm áp, tôi vẫn chưa hoàn hồn lại.

“Muốn khóc thì cứ khóc đi, cho em mượn ngực đấy.” Giọng nói của Khưu Thiên Trường vẫn mang theo chút bỡn cợt nhưng lại giống như âm thanh của tự nhiên xông thẳng vào lòng tôi.

Tôi dựa vào lòng anh ấy, khóc hết cả ruột gan, trời đất điên đảo.


“Nếu đã không thích tôi sao còn lấy tôi?”
“Tại sao lại bắt nạt tôi như vậy? Lẽ nào toàn tâm toàn ý yêu một người là sai sao?”
Thật ra có một số việc có thể nhìn ra, năm đó khi Tiêu Lạc Thiên tỏ tình với tôi không có hoa, không có bầu không khí lãng mạn, chỉ đơn giản ở hành lang công ty nắm tay tôi, nói yêu tôi cho có lệ, muốn tôi chấp nhận sự theo đuổi của anh ta.

Cứ như vậy tôi đã bị lạc trong sự giả dối của anh ta, thậm chí còn quên mất anh ta vừa mới chia tay với Nhan Như Ngọc, cũng quên mất ánh mắt xem thường của anh ta khi phát hiện ra tình yêu thầm kín của tôi.

“Tất nhiên là em không sai, là do Tiêu Lạc Thiên không biết quý trọng mà thôi.

Hay là như vậy đi, em đổi một đối tượng khác được không, ví dụ như tôi chẳng hạn? Chúng ta kết hôn đi, ngày mai em hãy ly hôn với anh ta rồi chúng ta đi đăng ký.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui