Sau khi đến bệnh viện, Tiếu Lạc Thiên bế tôi chạy vào trong và hét lên: "Bác sĩ, y tá, mau tới đây, Vợ tôi chảy rất nhiều máu..."
Tiếp đó một nhóm bác sĩ và y tá chạy ra, đỡ tôi lên giường rồi vội vàng đẩy tôi vào phòng mổ.
Tôi sợ mình sẽ bị gây mê để phẫu thuật, vừa vào phòng mổ, tôi đã giữ chặt lấy tay vị bác sĩ và nói với anh ta: “Bác sĩ, tôi đang mang thai, sợ là sẽ bị sảy thai"
Bác sĩ đeo khẩu trang, tôi không thấy rõ khuôn mặt của anh ta nhưng anh ta liếc nhìn phần bụng dưới của tôi, gật đầu nói với y tá: "Đưa vào phòng sinh rồi liên hệ với bác sĩ khoa sản".
Sau đó, chiếc giường của tôi lập tức đổi hướng, tôi thoáng yên tâm.
Chóng mặt và căng thẳng cộng thêm mệt mỏi và mất máu liên tục khiến tôi ngất đi.
Khi tỉnh dậy, tôi đã ở trong phòng, là một phòng đơn, xung quanh có treo rèm màu hồng, rất yên tĩnh, chỉ còn giọng nói của Tiêu Lạc Thiên ở bên ngoài, không biết anh ta đang nói chuyện với ai.
"Cũng may là được đưa đến bệnh viện kịp thời, đứa bé đã được bảo vệ.
Đây là cái thai đầu tiên, hơn nữa lại mang thai chưa lâu, đây là giai đoạn dễ sảy thai nhất, cần được bảo vệ nhiều hơn."
Sau đó giọng của Tiếu Lạc Thiên vang lên: "Cảm ơn bác sĩ, nhất định chúng tôi sẽ chú ý và cẩn thận nhiều hơn"
Tôi nằm trên giường bệnh, nhìn chằm chằm vào trần nhà được trang trí thành bầu trời sao.
Cuối cùng anh ta cũng biết chuyện này, không biết cảm giác như thế nào.
Ngay sau đó, bác sĩ mở cửa đi ra, Tiêu Lạc Thiên kéo rèm lên, thấy tôi đã tỉnh thì lập tức nở nụ cười: "Vợ à, em tỉnh rồi sao? Em có muốn uống nước không, có đói bụng không?"
Anh ta hỏi một cách cẩn thận như thể tôi là một con hổ cái, có thể ăn thịt anh ta bất cứ lúc nào vậy.
Tôi định mở miệng, cuối cùng vẫn không biết phải nói gì.
Anh ta đặt tay lên lên môi của tôi, nói với một giọng gần như không thể nghe được: "Vợ ơi, anh có thể hỏi em một chuyện được không?"
Tôi thấy sắc mặt của anh ta không thích hợp lắm, tim không khỏi nảy lên, đập thình thịch.
Tôi có linh cảm rằng Tiêu Lạc Thiên sẽ hỏi về đứa trẻ, hơn nữa đó không phải là một điều tốt đẹp gì.
Quả nhiên, anh ta ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào tôi, vẻ mặt rất nghiêm nghị.
Tôi chột dạ, sợ tới mức không dám thở mạnh, một lúc sau tôi mới giả vờ bình tĩnh nói một câu: "Anh, anh hỏi đi"
Anh ta vẫn nhìn tôi, bầu không khí đầy áp lực và căng thẳng.
Anh ta không hỏi ngay mà nhẹ nhàng kéo chắn giúp tôi.
Hành động dịu dàng này khiến tôi cảm thấy sợ hãi hơn cả khi anh ta tức giận.
Anh ta vuốt ve chăn bông, chùm lấy tôi thật kín, ánh mắt nhìn về phía tôi, hỏi bằng giọng bình thản: "Em có lên giường với Khưu Thiên Trường không?"
Tôi tức đến mức bật cười.
Anh ta nhìn thẳng vào tôi, trong mắt không có bất kỳ cảm
xúc nào, anh ta bình tĩnh đến mức khiến tôi sởn cả tóc gáy.
Tôi: "Không có chuyện đó".
Lần đầu tiên tôi biết rằng mình có thể nói dối một cách thành thạo như vậy.
Trước khi chính thức trả thù thì tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận mối quan hệ của mình với Khâu Thiên Trường.
Tiêu Lạc Thiên biết tôi sẽ không nói dối nhưng giờ phút này anh vẫn không tin: "Vậy anh hỏi lại em, đứa bé này có phải của người đó không?"
Tôi cảm thấy rất khó thở, tôi có thể nghe được tiếng tim đang đập liên hồi của mình.
“Anh hỏi em chưa trả lời” Đột nhiên âm lượng của anh ta tăng lên khiến tôi sợ đến nỗi cơ thể cứng đờ, phía sau lưng không nhịn được áp mạnh vào thành giường ấm áp.
Tôi không trả lời thẳng câu hỏi của anh ta: "Em là vợ của anh"
Anh ta tức giận, lông mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn tôi sắc bén: "Nói cho anh biết, đứa bé này là của ai?"
Tôi sợ đến mức nín thở, trái tim trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài.
Giọng của Tiêu Lạc Thiên trở nên đáng sợ giống như biến thành ma vương.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi sẽ sớm buông vũ khí đầu hàng mất.
Vì vậy, tôi nhanh chóng suy nghĩ, chuyển chủ đề: "Vậy anh nói cho em trước, anh và Lý Mẫn đã xảy ra chuyện gì? Không phải anh nói rằng anh và cô ta trong sạch sao? Tại sao hôm nay cô ta lại đến tìm em?"
Ta thừa nhận rằng câu hỏi này chưa đủ để phản bác.
Tuy rằng anh ta và Lý Mẫn có quan hệ không rõ ràng nhưng cũng không đến mức mang thai, việc này là tôi có lỗi trước.
Nhắc đến Lý Mẫn, cơn tức giận của Tiếu Lạc Thiên đã giảm đi nhiều nhưng anh ta vẫn rất cố chấp: "Em kể cho anh nghe chuyện về đứa bé trước rồi anh sẽ nói cho em biết mọi chuyện về anh và Lý Mẫn"
Vụ trao đổi này không đáng giá, tất nhiên là tôi không đồng ý: "Anh ấy là anh em thân thiết của anh, còn gọi em một tiếng là chị dâu, bọn em có thể xảy ra việc gì?"
.