Đường Uyển Sống Lại

“Tam nương, thời gian không còn sớm nữa, em trở về phòng nghỉ ngơi đi”. Uông Ngọc Trân khép sổ sách trước mặt Đường Uyển lại, hơi đau lòng nhìn mắt nàng có vài tơ máu, nói. “Học cái gì cũng không thể học một lần xong hết được, chúng ta từ từ
tiếp tục, đừng sốt ruột, chỉ cần em thật sự muốn học sẽ không bất bao
nhiêu thời gian, đừng quá sức một hai ngày mà ngã bệnh, mất nhiều hơn
được”.

“Đã muộn vậy rồi sao”. Đường Uyển vừa rồi chuyên tâm học,
thời gian qua lúc nào chẳng hay biết, tỉnh lại mới nhận ra ngoài trời đã dần tối, sắp tới giờ phải lên đèn, nàng khẽ thở dài, không ngờ bản thân mải nhìn sổ sách một lúc nhoáng cái đã hết ngày.

“Trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai đến chỗ chị dâu”.
Uông Ngọc Trân thu sổ sách lại cất đi, không cho Đường Uyển xem nữa,
càng không cho nàng mang đi, chị biết tính Đường Uyển, nếu để nàng đem
sổ sách về, rất có khả năng sẽ lại tiếp tục xem, với cái tính đó thì
không biết xem đến giờ nào.

Đường Uyển rụt hai tay định lấy sổ về, ngượng ngùng cười cười. “Ngày mai lại đây cũng tốt, mất công em nhìn đến chỗ không hiểu lại chẳng ai giải thích cho em”.

Nếu sổ sách đã bị thu về, Đường Uyển cũng đứng lên chuẩn bị rời đi.

“Về phòng nhớ rửa ráy rồi ngủ đi, đừng làm chuyện gì hao tâm tổn sức nhé”. Trước đó vài ngày Đường Uyển vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường tĩnh
dưỡng, Hồ phu nhân cứng miệng nói với người ngoài là nàng bị cảm, thân
thể không khỏe, Uông Ngọc Trân sao có thể không nhận ra nội tình bên
trong, chỉ là chị giả bộ hồ đồ mà thôi. Chị cười lấy áo choàng tơ tằm

trắng từ tay nha hoàn khoác thêm lên cho Đường Uyển. “Tuy rằng thời tiết dần nóng lên, nhưng giờ này vẫn hơi lạnh, em cẩn thận chút, đừng để bị bệnh nữa”.

“Em sẽ cẩn thận, không để mọi người lo lắng”. Đường Uyển dịu dàng gật đầu, ngón tay vuốt phẳng mép áo choàng, cười nói. “Chị dâu cả, áo choàng này tự tay chị làm phải không, mặt trên thêu hoa vừa trang nhã vừa xinh đẹp”.

“Biết ngay em sẽ thích”. Uông Ngọc Trân nở nụ cười, áo
choàng này là tự tay chị làm cho Đường Uyển, đối xử tốt với Đường Uyển
ngoại trừ để lấy lòng chồng và cha mẹ chồng, khiến bọn họ có thiện cảm
với mình hơn, chị vẫn yêu thương Đường Uyển thật lòng, bằng không những
chi tiết nhỏ này chị sẽ không chú ý đến.

“Em rất thích”. Đường Uyển tươi cười một chút, hỏi Uông Ngọc Trân. “Chị dâu cả, từ trước đến nay em chỉ thích áo quần màu nhạt tao nhã,
chất vải ít hoa văn, chị nói thử xem nếu em thay đổi ăn mặc hơi có màu
sắc thì có lạ lắm không?”.

“Đương nhiên không, Tam nương dáng người xinh đẹp, mặc cái gì
cũng đẹp, hơn nữa chị dám chắc nếu em ăn mặc rực rỡ hơn một chút sẽ càng xuất chúng”. Uông Ngọc Trân khẳng định chắc nịch, Đường Uyển trời
sinh đã đẹp, người như vậy mặc cái gì cũng không thể khó coi, chỉ là
ngày thường nàng yêu mặc đồ nhạt màu, cả người tràn ngập khí chất bất
phàm không nhiễm khói bụi trần tục, nếu có thể mặc nhiều màu hơn, tuy
khí chất như tiên nhân sẽ bị che giấu nhưng tuyệt đối sẽ có một dáng dấp mới. Uông Ngọc Trân vẫn còn nhớ hai năm trước Đường Uyển mặc áo cưới đỏ tươi quý phái xinh đẹp cỡ nào, đặc biệt trên người thêm một chút ung
dung.


Uông Ngọc Trân không nhắc đến chuyện cũ thương tâm trong lòng Đường Uyển, chị chỉ tò mò hỏi. “Sao Tam nương bỗng nhiên hỏi câu này? Có phải mấy ngày nay nhìn hoa nở muôn hồng nghìn tía trong vườn nên muốn mặc quần áo nhiều màu sắc một
chút?”.

“Cứ coi là vậy đi”. Nhìn chị dâu háo hức trước mặt nàng,
nhưng vẫn còn khoảng cách nhất định, Đường Uyển sẽ không nói cho chị
biết nàng muốn thay đổi bản thân, chỉ nói với Uông Ngọc Trân rằng.
“Dù sao thì không thể cứ mặc mãi quần áo nhạt màu trong khi trời đất
đang vào lúc quyến rũ nhất được, không hợp thời tiết chút nào, hôm nay
mẹ có nhắc em”.

“Đúng là vậy”. Uông Ngọc Trân vui vẻ. “Ngày mai chị và
chị dâu thứ của em sẽ nhắc nhở phòng thêu may gấp cho em hai bộ quần áo
tươi màu một chút, đến lúc đó em mặc thử là biết ngay đẹp hay không đó
mà”.

“Dạ”. Đường Uyển đồng ý, sau đó nhìn sắc trời chuẩn bị tối đen, tạm biệt. “Trời đã tối rồi, em không ở lâu nữa, chị dâu cũng về phòng trước đi, anh cả nhất định đang chờ chị”.

“Cô chỉ biết ba hoa”. Uông Ngọc Trân cười mắng, tha thiết
dặn Hồng Trù giám sát Đường Uyển về phòng rửa mặt nghỉ ngơi, không được
làm việc nữa, Hồng Trù vâng lời, chị nhìn theo đến tận lúc Đường Uyển

mang theo Hồng Trù và hai nha hoàn nhỏ rời đi.

Buổi tối đầu xuân đúng là hơi lạnh, Đường Uyển nhẹ nhàng khép chặt áo choàng hơn, ngăn khí lạnh thấm vào trong, nhưng nàng không bước nhanh
hơn, chỉ chậm rãi đi về phía trước, bên tai có tiếng côn trùng kêu vang, chóp mũi thoang thoảng hương hoa khiến tâm tình nàng khoan khoái…

“Ai ở đó?”. Nha hoàn Hồng La đi phía trước bỗng nhiên dừng
bước, quát lớn hướng bồn hoa, còn Hồng Trù nhanh nhẹn đỡ lấy Đường Uyển, lo sợ nha hoàn bà vú không có mắt va trúng Đường Uyển, đương nhiên
trong lòng Hồng Trù cũng thấy quái lạ, Hồ phu nhân quản gia cực nghiêm,
sau khi trời tối ngoại trừ những người hầu vẫn đang bận rộn thì mọi nha
hoàn bà vú khác phải quay về nơi ở, không được đi loạn trong sân, là ai
to gan hay không hiểu quy củ, dám trốn sau bồn hoa, còn kêu to gọi nhỏ,
không sợ gia pháp ư?

“Là tôi”. Một người nhảy ra từ sau bồn hoa, quỳ xuống ngẩng
đầu lên, nhờ ánh đèn lồng trên tay Hồng La, Đường Uyển nhận ra người
đang quỳ chính là người từ lúc tỉnh lại tới giờ nàng chưa thấy mặt –
Hồng Khởi. Đường Uyển nhíu mày, sao cô ta lại ở đây? Chẳng phải mẹ đã
sắp xếp cô ta đến nơi khác rồi sao?

“Hồng Khởi, đã trễ thế này rồi, cô còn ở đây làm gì? Không sợ quấy nhiễu chủ nhân bị trách phạt hả?”. Hồng Trù nhăn mặt, cùng hầu hạ Đường Uyển từ lúc còn là khuê nữ, sau đó cùng đến nhà họ Lục rồi lại cùng quay về nhà họ Đường, Hồng Trù hiểu
rất rõ vì sao Hồng Khởi bị phạt, càng hiểu rõ vì sao Hồ phu nhân điều cô ta đi nơi khác.

Hồng Khởi làm như không nghe thấy Hồng Trù nói, cô ta cho rằng nhất
định Hồng Trù tố cáo cô ta với Hồ phu nhân, cô ta chỉ quỳ ở đó, nhìn
Đường Uyển cầu xin. “Tam nương, van cầu ngài, cầu ngài nói với phu nhân cho nô tì về hầu hạ ngài đi, sau này nô tì không dám tái phạm nữa”.


Đường Uyển nhìn Hồng Khởi đau khổ cầu xin mình, trong lòng thở dài,
đời trước nàng chủ động cầu tình với mẹ để cô ta ở lại bên cạnh hầu hạ,
đời này cô ta lại cầu mình, nhưng mình có nên nói đỡ cho cô ta không?

“Tam nương?”. Hồng Trù khẽ kêu, cô biết cô không nên nói
chuyện, nhưng cô càng biết rõ Đường Uyển mà im lặng tất không có chuyện
gì hay ho, chủ yếu là Hồ phu nhân từng dặn các nha hoàn trong phòng
không được nhắc tới Hồng Khởi trước mặt Đường Uyển, càng không được nói
tốt cho cô ta khiến Đường Uyển động lòng đi cầu xin cho cô ta về lại, cô biết bản thân là đại nha hoàn của Đường Uyển thì không thể khoanh tay
ngồi yên.

Cô và Hồng Khởi cùng hầu hạ chủ nhân đã năm ba năm rồi, cô biết Hồng
Khởi bị Hồ phu nhân tách ra khỏi Đường Uyển, điều đi nơi khác chắc chắn
không có gì tốt lành, cô cũng biết Hồng Khởi bị như bây giờ là do cô ta
tự tìm lấy, cho nên cô không thương hại cô ta nổi. Nhà họ Đường gia
phong nghiêm khắc, nhưng không đến nỗi chỉ vì phạm chút sai lầm mà bị
trách phạt nặng nề, Hồng Khởi nhiều lắm chỉ bị giáng cấp, phái đi làm
việc nặng nhọc, chịu chút đau khổ mà thôi, chẳng có gì đáng thương.

Hồng Trù không lớn tiếng, nhưng bốn phía yên tĩnh nên vẫn bị Hồng
Khởi nghe được, tim cô ta đập bình bịch, suy nghĩ đầu tiên lóe lên là
Hồng Trù muốn khuyên can Đường Uyển không cho cô ta trở về. Nghĩ đến đó, Hồng Khởi giận dữ liếc xéo mắt cảnh cáo Hồng Trù, nhưng Hồng Trù chỉ
quan tâm nhìn Đường Uyển, quan sát phản ứng của nàng, không thấy cái
liếc đó, chỉ có Đường Uyển đang nhìn chằm chằm Hồng Khởi là nhận ra…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui