Đường Uyển Sống Lại

“Đúng vậy, chị cũng đang tò mò đây”. Nhìn Đường Uyển ngây
người, Uông Ngọc Trân chẳng những không định giải vây dùm nàng mà còn
phối hợp với Hồ phu nhân, được rồi, chị thật sự hiếu kì, nếu nói thái độ của Triệu Sĩ Trình đáng giá nghiền ngẫm thì thái độ của Đường Uyển cần
suy nghĩ xâu xa — là quan hệ kiểu gì khiến bọn họ có biểu hiện như vậy?
Chẳng lẽ… Uông Ngọc Trân lắc đầu, cố ném những suy nghĩ không nên có ra
khỏi.

“Cái này… Cái đó…”. Trong đầu Đường Uyển trống hoác, nàng
thật sự không biết giải thích với Hồ phu nhân sao về quan hệ của nàng và Triệu Sĩ Trình, nàng nhớ kiếp trước khi chưa gả cho Triệu Sĩ Trình,
nàng chỉ gặp người ấy ở nhà họ Lục vài lần, đối đáp đôi ba câu nhưng đều biết chừng mực nam nữ, tất nhiên không thể rất quen thuộc, may ra dừng
lại ở biết mặt nhau.

Thậm chí bây giờ nàng vẫn không hiểu nổi vì sao Triệu Sĩ Trình lại
sẵn sàng làm tất cả cho nàng, kiếp trước khi chưa thành thân nàng chỉ
gặp người ấy vài lần, mà đó là lúc hôn sự của cả hai đã xác định, trước
đó nữa bọn họ chưa từng xuất hiện cùng nhau, chẳng lẽ kiếp này mọi thứ
đều biến khác?

“Cái đó sao?”. Hồ phu nhân nhìn

Đường Uyển, mối nghi ngờ trong lòng càng sâu, bà tin con gái mình tự tay nuôi lớn sẽ không mập mờ với đàn ông ở ngoài, nhưng bộ dạng chột dạ của nàng khiến ngờ vực càng lúc càng phình to — chẳng lẽ con bà và Triệu Sĩ Trình…

Không! Không đúng! Nếu Huệ Tiên thật sự đến với Triệu Sĩ Trình thì
con bé sẽ không bị Lục Vụ Quan mê hoặc tới nỗi mẹ chồng đuổi đi mà vẫn
không về nhà, càng không thể vì nghe tin Lục Vụ Quan đính hôn mà muốn tự vẫn… Nghĩ đến đây, Hồ phu nhân thôi nghi ngờ, bà liếc qua Đường Uyển
đang rối rắm, lời nói có phần nhắc nhở, có phần thăm dò. “Tam nương, con từng gặp Triệu Sĩ Trình mấy lần rồi? Có phải gặp khi đi làm thơ luận từ không?”.

“Gặp qua vài lần thôi ạ”. Đường Uyển cố gắng nhớ lại những
chuyện xảy ra trước khi nàng về làm vợ Triệu Sĩ Trình, cứ nghĩ đã quên
sạch sẽ, không ngờ mọi chuyện vẫn rõ ràng như vậy, nàng nhẹ giọng nói. “Người ấy có chút quan hệ thân thích với nhà họ Lục, xem như anh em cô
cậu xa với Lục Vụ Quan, hai người tuổi tác xấp xỉ, lại đều yêu thơ văn,
coi như chơi thân. Lúc con còn ở nhà họ Lục, người ấy có đến đó vài lần, có khi là được mời đến, có khi là chủ động đến tìm Lục Vụ Quan nói
chuyện phiếm, mỗi lần tới con đều đứng bên tiếp khách, cũng trao đổi vài câu”.

“Chỉ vậy thôi?”. Hồ phu nhân không tin Đường Uyển lắm, căn
cứ theo lời nàng thì Triệu Sĩ Trình rất thân với Lục Du, nếu vậy hà cớ
gì cậu ta đứng ra bảo vệ Đường Uyển?

“Dạ”. Đường Uyển gật đầu khẳng định, nhưng tự bản thân nàng

hiểu mọi chuyện không đơn giản như nàng nói. Có lẽ từ lúc gặp mặt đó,
Triệu Sĩ Trình đã thích nàng, thậm chí sinh lòng yêu mến, nhưng khi đó
nàng đã là vợ Lục Vụ Quan, một đôi vợ chồng ân ái, người ấy đành chôn
sâu tình cảm dưới đáy lòng. Cho đến khi Lục Vụ Quan lấy vợ khác, sinh
con trai, cha mẹ nàng vì đấu tranh và cũng vì lo lắng cho tương lai cả
đời nàng, mặc kệ nàng phản đối ép nàng tái giá, người ấy mới không kiềm
chế được xuất đầu lộ diện. Bỏ qua ánh mắt người đời, bỏ qua sự phản đối
của gia đình, không quan tâm nàng là phụ nữ tái giá, dứt khoát cưới nàng vào cửa. Đương nhiên, đây có lẽ đều do nàng suy nghĩ một chiều, nhưng
ngoại trừ nghĩ theo hướng này, nàng không thấy suy đoán nào khác hợp lý.

“Vậy con thử nói xem vì sao cậu ta bênh vực con?”. Hồ phu nhân cảm thấy có gì đó phức tạp hơn kia, nhưng lại không biết diễn giải sao cho hợp lý, bà nhìn Đường Uyển. “Phải biết rằng chuyện này ầm ĩ lên cho ai ai cũng biết đều là Đường phu nhân đứng sau giật dây, một vì phá hủy thanh danh của con, hai khiến con bị
mọi người nghi ngờ, mũi nhọn chỉ trích sẽ thôi chỉa về phía bà ta. Hiện
tại Triệu Sĩ Trình đứng ra lấy lại sự trong sạch cho con, chẳng những
sinh hiềm khích với nhà họ Lục, còn rước phiền toái vào thân… Tam nương, con hẳn là hiểu, con người Đường phu nhân đôi khi hành động không từ
thủ đoạn nào đâu”.

“Con cũng chẳng hiểu vì sao người ấy lại làm thế nữa”. Đường Uyển cấu vào lòng bàn tay thật mạnh, đau đớn khiến nàng bình tĩnh hơn, nàng lắc đầu. “Con và người ấy chỉ gặp qua vài lần, nói chuyện không nhiều, thật sự nghĩ

không ra mục đích nằm ở đâu. Tuy nhiên con có nghe Lục Vụ Quan nói người ấy tính nhiệt tình vì lợi ích chung, tấm lòng nhân ái, còn nói người ấy có vài phần nghĩa hiệp, có lẽ không ưa thủ đoạn đê tiện diễn ra trước
mắt mới bênh vực kẻ yếu như con”.

Suy nghĩ mãi, Đường Uyển vẫn quyết định làm bộ chẳng hiểu gì, lòng
nàng vô cùng cảm kích tất cả những gì Triệu Sĩ Trình làm cho nàng, cảm
động nữa. Nhưng mà nàng không thể liên lụy đến người ấy nữa, nàng chỉ là đứa con dâu bị nhà họ Lục đuổi bỏ, nàng không xứng. Nếu mẹ mà biết tâm ý của Triệu Sĩ Trình đối với nàng, thể nào bà cũng dùng mọi cách ép cho
được mình gả vào nhà họ Triệu như kiếp trước, nàng đành giấu nhẹm mọi
thứ vậy.

“Thật sự?”. Hồ phu nhân không tin lý do thoái thác của Đường Uyển dù chỉ một chút, nhưng cũng không thể có lời giải nào hợp lý hơn — có lẽ có, tuy nhiên bà phủ nhận nó ngay lập tức, không dám suy nghĩ xâu xa hơn. Bà nhìn ánh mắt ám ám của Đường Uyển, âm thầm thở dài. “Cứ thế đi, mẹ và chị dâu cả có chuyện muốn nói, con về trước làm việc đi”.

“Dạ”. Đường Uyển biết Hồ phu nhân nhất định hoài nghi, chỉ có thể gật đầu, tỏ vẻ bình tĩnh rời khỏi.

“Ngọc Trân, con thấy sao?”. Hồ phu nhân thở dài thườn thượt, hỏi Uông Ngọc Trân đang trầm ngâm suy tư.

“Mẹ, con nghĩ Tam nương gạt chúng ta”. Uông Ngọc Trân bộc trực nói thẳng. “Tam nương xưng hô rất tự nhiên, thậm chí vô cùng thân thiết nhưng chính bản thân em ấy không hề nhận ra, giống như đã gọi hằng trăm lần rồi, thật
kì quái. Còn nữa, Tam nương có vẻ hiểu Triệu Sĩ Trình rất rõ, biết tính
cách của cậu ta, biết quan hệ của cậu ta và Lục Vụ Quan, còn biết Doãn
ma ma là vú nuôi của cậu ta nữa… Mẹ, tất cả khó trách người khác sinh
nghi”.

“Mẹ cũng thấy Tam nương kì lạ lắm, nhưng mà…”. Hồ phu nhân cười khổ, lắc đầu. “Mẹ thật sự không muốn nghi ngờ Tam nương, chẳng qua phản ứng của con bé vô cùng khả nghi”.


“Mẹ, mẹ nghĩ có phải Triệu Sĩ Trình có tình cảm với Tam nương nhưng Tam nương dù biết vẫn cố tình không muốn liên lụy?”. Uông Ngọc Trân lớn mật đoán. “Nếu con nhớ không nhầm, có năm Triệu Sĩ Trình cử hành lễ quan, Đại lang nhà ta cũng đi chúc mừng, còn mang về một phần quà. Nhưng từ đó đến giờ cậu ta vẫn chưa cưới vợ, có phải…”.

“Con đừng nói bậy”. Tuy Hồ phu nhân ngầm hiểu Triệu Sĩ Trình đứng về phía Tam nương tất có dụng ý khác, nhưng vẫn bị câu nói lớn mật của Uông Ngọc Trân biến hoảng, bà khẽ gắt một tiếng, sau đó giận dữ
nói. “Triệu Sĩ Trình là con cháu hoàng thất, ở Sơn Âm không ai có
địa vị cao hơn cậu ta đâu. Người này tướng mạo đàng hoàng, tuy rằng
không có tài danh, nhưng chắc chắn không phải là một bao cỏ ngu ngốc.
Nếu Tam nương vẫn còn là vân anh chưa gả, tạm gọi là xứng với cậu ta,
chỉ tiếc dù bây giờ cậu ta có không chê Tam nương là thân tái giá đi nữa, chỉ sợ Tam nương cũng không được tự tại”.

“Nhưng mà mẹ à, mẹ nghĩ chuyện có phát triển theo chiều hướng này không nha?”. Uông Ngọc Trân chợt nghĩ ra gì đó, quay sang Hồ phu nhân. “Doãn ma ma nói gì? Lúc trước Lục Vụ Quan mượn nhà cho Tam nương ở là mượn
nhà của Triệu Sĩ Trình. Lúc Tam nương ở đó, Lục Vụ Quan chỉ đến thăm em
ấy vài ba lần, còn Triệu Sĩ Trình là vì tài sản nhà cậu ta nên thỉnh
thoảng lại đến, thường xuyên qua lại, sinh lòng yêu mến Tam nương, thậm
chí thổ lộ tâm ý với Tam nương. Chỉ là dù cậu ta không chê Tam nương là
phụ nữ tái giá, Tam nương vẫn không bỏ qua được, hơn nữa Triệu Sĩ Trình
và nhà họ Lục có quan hệ thân thích, Tam nương càng tránh né, mới đi đến tình trạng như bây giờ”.

Giả thiết này có vẻ đúng, Hồ phu nhân trầm ngâm một lát, lại nói. “Chuyện này tạm thời gác lại, chờ vụ huyên náo của nhà họ Lục chìm xuống rồi bàn sau”.

“Dạ”. Uông Ngọc Trân gật đầu, chị biết, Hồ phu nhân cũng đoán y như mình…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui