Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

Ngay ngày hôm sau, Tạ Cường liền tức tốc bay từ Mỹ về nước, nhìn thấy Tưởng Minh chỉ thở dài chứ không nói gì. Mập Mạp vỗ vai hắn tỏ ý thông cảm, dù sao thời gian dài như vậy mà giữa hai người bọn họ chẳng có ai tin ai thì đúng là rất thương tâm a.

“Ngươi chuẩn bị đi tìm y sao?” Ngồi trên xe, Tưởng Minh hỏi.

Tạ Cường châm một điếu thuốc, vẻ mặt tiều tuỵ, mái tóc rối bời, đến râu cũng chưa kịp cạo, nhìn qua như già đi cả chục tuổi.

“Ừ…”

“Sau đó thì sao? Ngươi sẽ làm thế nào? Tha thứ y, khẩn cầu y làm hoà trở lại?”

Tạ Cường lắc đầu: “Ta chỉ muốn hỏi rõ, vì cớ gì không một tiếng rời đi ta, vì cớ gì lại gạt ta…” Hắn thống khổ nhắm mắt lại, điếu thuốc trong miệng đã bị cắn nát từ khi nào không biết.

“… Đừng quá đau buồn…” Mập Mạp thật không biết phải an ủi làm sao, nhìn hắn khổ sổ trong lòng cũng thấy khổ sở theo, dù sao cũng là bằng hữu với nhau.

“Reng reng…” Tạ Cường lôi di động trong túi ra, là Tiêu Kỳ gọi đến. Hắn có chuyện gì cần gọi cho mình sao?

“Uy, Tiêu Kỳ à?”

“Ân, Trương Khải Khải về nước rồi… Ngươi biết chưa?” Đầu dây bên này, Tiêu Kỳ cầm lấy tay An Tạp, phân vân không biết có nên nói hay không.

“Ta biết.”

“Ừm… ta có thấy y ngày hôm qua…”

“……”

“Y đến quán của ta uống rượu, ta có khuyên nhưng y không nghe… Tốt nhất là ngươi đến khuyên nhủ y…” Nói xong hai người cúp điện thoại.

Tạ Cường trầm mặc thả người vào lưng ghế, nhắm mắt lại suy tư, ngay cả tàn thuốc rơi trên quần cũng không biết.


Tưởng Minh thả Tạ Cường xuống nhà cũ của hắn, rồi tự lái xe đưa mình và Mập Mạp trở lại câu lạc bộ. Tuy rằng trong lòng lo lắng như kiến bò mặt chảo nhưng y vẫn tự biết chuyện của hai người bọn họ mình không tiện nhúng tay vào. Có khi y xen vào lại càng làm mọi chuyện rối hơn.

.

Hôm nay, Mập Mạp và Tưởng Minh sẽ tổng vệ sinh nhà ở. Vốn đã thuê công ty chăm sóc nhà ở đến dọn dẹp nhưng không biết vì sao người ta còn chưa đến, thế là cả hai đơn giản cầm khăn lau bắt đầu xắn tay áo dọn dẹp.

Mặc một chiếc tạp dề, đeo thêm đôi bao tay, Tưởng Minh thấy mình đã được trang bị đầy đủ liền bắt tay vào việc.

Lần đầu tiên: Xoảng! …… “Ai nha nha!!!”

“Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Mập Mạp tay còn cầm cây lau nhà chạy vội đến.

Tưởng Minh đang ngồi xổm, tay chỉ vào hài cốt chiếc đồng hồ bên cạnh, vô tội nhún vai. Y vốn muốn mang cái đồng hồ xuống chà rửa một chút, ai mà ngờ được nó nặng đến thế đâu, vừa trượt tay một cái đã rơi xuống đất rồi bỏ mình ngay tắp lự…

Mập Mạp buồn bực, lau đồng hồ cũng đem đồng hồ đập bể được, quá ngu ngốc! Để y đi quét nhà vậy, cái này quá dễ nên chắc không có vấn đề gì đâu.

Tưởng Minh cầm cái chổi trên tay, quét bên này một ít lại lượn bên kia một ít.

Lần thứ hai: Thình thịch… “Nha~”

“Lại có chuyện gì thế?” Mập Mạp bỏ mặc xô nước chạy ra ngoài. Sách rơi đầy đất???

“Ngươi làm cái gì vậy?” Chỉa chỉa một quyển sách.

“Ta vốn muốn quét phía đằng sau cái kệ sách, kết quả là… như vậy đó…” Tưởng Minh mở to một đôi mắt long lanh thuần khiết còn hơn cả hoa sen, làm cho Mập Mạp chẳng nhẫn tâm trách cứ được.

“Đây, khăn lau cho ngươi, đi chùi mấy cái tủ kệ đi!” Công việc này chắc là an toàn đi?


Năm phút đồng hồ sau, lần thứ ba xuất hiện: Choeng! …… “Ai u~~~~”

“Làm sao vậy? Làm sao nữa vậy?” Mập Mạp bất đắc dĩ chia tay với cái bồn cầu đang cọ được một nửa để chạy vào phòng.

Vào đến nơi thì cái bình hoa đặt kế bên giường đã vỡ tan từng mảnh, làm Mập Mạp lòng đau như cắt. Cái bình này chính hắn và Tưởng Minh cùng nhau đi mua mà, tới hơn hai ngàn tệ lận… trong nháy mắt đã thành rác trong phòng mất rồi.

“Ngươi, đưa cái khăn cho ta! Rửa tay đi, xong ra phòng khách, lên sô pha ngồi, xem TV đi.”

“Nga…” Tưởng Minh bĩu môi, chuyện này đâu thể trách y được chứ, có bao giờ y phải địng tay vào mấy thứ nội trợ thế này đâu.

.

Lý Tuyết theo cha mẹ Tưởng Minh đến nước Mỹ, lớn như vậy nhưng đấy là lần đầu tiên nàng được xuất ngoại, tuy không phải nhu cầu cần thiết gì nhưng xem như có thêm một trải nghiệm mới mẻ.

Cuộc sống ở nước ngoài rất mới lạ, bà Tưởng hầu như mỗi ngày đều kéo tay nàng đi mua quần áo, mua đồ trang sức mỹ phẩm. Có thể nói bà xem nàng như cô con gái ruột mà thương mà chiều chuộng, làm cho Lý Tuyết thật cảm động. Bởi trong nhà nàng đâu phải con một, huống chi gia cảnh không giàu có, những thứ cha mẹ có thể lo đến không thể gọi là nhiều, mà những thứ xa xỉ thế kia chỉ khi đi làm nàng mới dành dụm tiền tự lo cho mình.

Trong lúc nàng đang dắt con cún nhỏ của bà Tưởng đi dạo thì một giọng Trung Quốc lơ lớ vang lên bên tai khiến nàng nhảy dựng: “Hello, cô gái Trung Quốc!”

Quay đầu lại chính là một anh chàng ngoại quốc tóc vàng mắt xanh tương đối dễ nhìn.

Đối với người ngoại quốc, Lý Tuyết không có ấn tượng đặc biệt gì, một là vì ngôn ngữ không thông, mà hai là do nàng chung quy cảm thấy bọn họ cứ là lạ.

“Không nhớ rõ tôi sao? Tôi… cái người hỏi đường đấy…” Anh chàng vội vàng moi tấm bản đồ ra – tấm bản đồ Trung Quốc gần khu vực Lý Tuyết ở.

Nhìn bản đồ, lại nhìn nhìn anh chàng… Lý Tuyết thấy hình như có gặp qua nhưng nhớ không ra, trong mắt nàng thì người ngoại quốc nào trông cũng na ná nhau.

“Đúng rồi! Lần trước tôi thấy cô là lúc… cô đang khóc.” Adam khoa tay múa chân diễn tả cho lời nói của mình.


Lý Tuyết bấy giờ mới nhớ ra, ngượng ngùng nở nụ cười. Thật không nghĩ tới hai người thế mà gặp lại nhau ở nước ngoài, có thể xem đây là duyên phận hay không a!

Thấy Lý Tuyết cười rộ lên, Adam liền bất ngờ: khuôn mặt nhỏ bé sáng bừng lên, khi cười sẽ lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ, cùng với đuôi mắt phượng đặc thù của người Trung Quốc làm cho anh chàng ngẩn ngơ rồi.

“Ơ… Cô là người ở đây sao? Ý tôi là nhà cô ở đâu?”

“Không phải, tôi ở Trung Quốc cơ. Nhưng cha mẹ nuôi của tôi thì ở đây.” Kì thật trong lòng nàng đã xem cha mẹ Tưởng Minh như cha mẹ mình, nhưng dù sao thì nàng cũng không quen cuộc sống ở nơi đất khách quê người thế này, huống chi Trung Quốc mới là Tổ quốc của nàng, mẹ ruột của nàng còn ở lại đó mà chờ đợi nàng. Nghĩ đến đây bỗng cảm thấy nhớ nhà quá!

“À, vậy cô sẽ trở lại Trung Quốc phải không?”

“Đương nhiên, một ngày nào đó tôi sẽ phải trở về.”

Adam lại ngẩn người lần nữa: một ngày nào đó thì chính xác là ngày nào? Cách nói chuyện của người Trung Quốc quả là mơ hồ khó hiểu.

Hai người hàn huyên một lát rồi Adam nhân cơ hội mời Lý Tuyết đi ăn trưa, thế nhưng nàng từ chối, nhất quyết dẫn Minh Minh quay người đi về.

Nhìn hình bóng xinh đẹp càng ngày càng mất hút, Adam đứng bần thần một chỗ. Cô gái này, ta nhất định phải cưới về làm vợ!

Về đến nhà, Lý Tuyết cảm thấy thời gian mình du lịch nước ngoài cũng đã nhiều, hẳn là nên về nước thôi.

Vừa nói chuyện này cho bà Tưởng bà liền đồng ý, còn tính cùng với cô con gái nuôi đi thăm mẹ ruột của nàng, ngay cả ông Tưởng cũng muốn đi theo nhưng bị bà Tưởng từ chối, nói là chuyện của phụ nữ ông quan tâm làm gì.

Ông Tưởng nghẹn một bụng uỷ khuất đành ra TV bật kênh tài chính và kinh tế lên xem, cho bà vợ bất cẩn của mình về nước một mình ông không yên lòng chút nào.

Lúc gần đi, ông còn căn dặn Lý Tuyết không dưới trăm lần phải trông chừng bà Tưởng kĩ lưỡng, không được để bà đi lạc… Lý Tuyết miễn cưỡng cười cười, cha nuôi đây là chọc nàng sao, người lớn như vậy đi lạc thế nào được?

Ông Tưởng lo lắng đến sắp bạc cả đầu mà không biết nói thế nào. Có một lần hai vợ chồng ông sang Ai Cập đi du lịch, bà vợ ông chẳng biết chạy đi đâu mất mà tìm hoài không thấy, làm ông sốt ruột thiếu chút nữa lên cơn tăng xông. Phải ba ngày sau ông mới tìm thấy vợ mình, kết quả người ta còn đang còn đang say sưa tám chuyện với mấy người Ai Cập hăng say, nói cười ha ha, còn nốc vài ly rượu, tiêu tiêu sái sái chẳng lo chẳng ngại cái chi, làm ông có một loại xúc động muốn đập đầu vào tường.

Cũng từ đấy về sau, không bao giờ ông để cho bà tự do chạy loạn nữa.

Lần này về nước bà Tưởng không có thông báo cho Tưởng Minh biết, xuống sân bay xong hai người liền đến thẳng quê nhà của Lý Tuyết. Ngôi nhà của Lý Tuyết có vẻ hẻo lánh, nằm lọt thỏm giữa vùng nông thôn.


Lần đầu đến vùng thôn quê nên bà Tưởng nhìn cái gì cũng thấy mới lạ: “Tuyết Nhi! Tuyết Nhi, đây là con ngỗng phải không? Thật là xinh đẹp nha! Bạch mao phù lục thuỷ, hồng chưởng bát thanh ba.”

[Đại khái là “lông trắng bơi trong nước, chân đỏ rẽ sóng yên]

Lý Tuyết hi hi cười, trong lòng thầm cảm thán người mẹ nuôi này của nàng là lần đầu tiên thấy con ngỗng?

Thật ra thì bà Tưởng đã từng thấy con ngỗng rồi chứ, nhưng là thấy trên TV thôi, ngoài đời thực thì đúng là chưa thấy qua lần nào.

“Oa! Trâu a! Tiếng trâu kêu cũng thật dễ thương quá đi a! Nhưng mà cũng thật bẩn, trên người nó sao toàn dính phân trâu vậy a…”

Vốn đang định vươn tay đi sờ sờ con trâu, nhưng khi vừa nhìn thấy phân trâu bà Tưởng liền đá bay cái ý niệm đó trong đầu.

Trong một căn nhà nhỏ nằm ngay đầu thôn tây.

“Mẹ, con đã trở về đây!” Mẹ Lý Tuyết đang ở trong sân nhặt rau, nghe thấy tiếng của đứa con gái cưng liền tất tả chạy ra đón.

“Cái con nha đầu này, ngươi đúng là không có lương tâm mà, còn biết đường mà trở về đấy hả? Gọi điện thoại cho ngươi mấy lần ngươi cũng không thèm nghe máy, muốn ta lo đến chết hả?” Chạy ra ngoài đón con gái thì thấy được bà Tưởng liền không khỏi sửng sốt, người phụ nữ này là ai?

“Mẹ à, để con giới thiệu một chút, đây là người mẹ nuôi của con. Mẹ nuôi, đây là mẹ ruột của con.” Lý Tuyết ôm lấy người mẹ mình.

Cuộc sống nông thôn chân lấm tay bùn đã biến một người phụ nữ già đi nhanh chóng, mà từ sau khi chồng mình qua đời, dấu ấn thời gian lại càng hiển hiện rõ nét hơn.

“Chị a, là ta tự tiện nhận Lý Tuyết làm con gái nuôi. Ta vốn chỉ có một mụn con trai, từ lâu đã ao ước có được một cô con gái, thấy Lý Tuyết thông minh hiểu chuyện như vậy liền cầm lòng không được mà nhận nàng.”

Bà Lý vừa nghe liền rất cao hứng. Đứa con của mình được người khác khen là hiểu chuyện, làm bậc cha mẹ nào cũng thấy thật tự hào.

Vào phòng trong, gian nhà ngói được dọn dẹp đặc biệt sạch sẽ khiến bà Tưởng trầm trồ hâm mộ không ngớt. Bởi bản tính hậu đậu của mình, bà chẳng bao giờ được giao nhiệm vụ thu dọn nhà cửa, mà cái tính ấy cũng di truyền sang cho Tưởng Minh luôn.

Cứ việc bà Tưởng đã cường điệu rằng mình sắp 48 rồi, nhưng bà Lý vẫn cảm thấy đây là chuyện cực kì khó tin, nhìn qua cùng lắm thì chỉ khoảng ba mươi thôi mà!

“Chị à, đó là do em dưỡng da từ sớm thôi. Chị mà cũng có điều kiện như em thì chắc chắn là còn trẻ hơn em, đẹp hơn em gấp mấy lần đó.”

Bà Lý ngượng ngùng nở nụ cười. Cho dù những dấu vết theo tháng năm vất vả chẳng thể xoá đi, nhưng yêu cái đẹp và muốn làm đẹp luôn là thiên tính của mỗi người phụ nữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui