Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

Hai ngày sau hai người ra viện. An Tạp cưỡi một bé mô-tô phân khối lớn đến đón bọn họ, kết quả không ai can đảm ngồi sau lưng hắn, hắn bất đắc dĩ đành phải tự mình lái xe về.

Mẫu máu của Tưởng Minh và Mập Mạp đều không thích hợp để ghép tuỷ cho thằng bé kia, nhưng trong ngày xuất viện nghe nói có một người thích hợp, hai người rất cao hứng. Lúc gần đi, bệnh viện đưa cho Mập Mạp tờ kết quả xét nghiệm máu hôm trước, do là lần đầu tiên nên hắn được miễn phí xét nghiệm máu.

Cầm bản báo cáo xét nghiệm, cả Tưởng Minh lẫn Mập Mạp đồng thời ngây người: hàm lượng axit amin cao hơn bình thường 50 lần?!?

Đây chính là tri thức hoá học cơ bản nhất: axit amin và đường maltoza chuyển hoá thành axit béo chưa bão hoà, mà một phần axit béo chưa bão hoà sẽ chuyển hoá thành mỡ, một phần chuyển hoá thành nhiệt lượng bài trừ ra khỏi cơ thể… Nếu hàm lượng axit amin trong cơ thể Mập Mạp cao hơn của người bình thường đến 50 lần, vậy chúng ta có thể phân tích và kết luận rằng, chỉ cần Mập Mạp ăn bất cứ thứ gì có vị ngọt, đại đa số đều sẽ chuyển hoá thành mỡ?

“Hèn gì, Mập Mạp a, ngươi biết vì cái gì trong dịp lễ mừng năm mới không ốm được, ngược lại còn tăng cân sao? Ngươi là xem nhẹ lượng kẹo mỗi ngày ngươi ăn đó!” Tưởng Minh giống như phát hiện thiên đại bí mật, ôm lấy Mập Mạp mà lắc không ngừng.

Mập Mạp tuy vẫn đứng sừng sững ở kia, khoé miệng in một mạt cười thản nhiên, nhưng nước mắt bất tri bất giác vẫn tuôn rơi. Vì sao cha mẹ hắn không thể thương hắn thêm một chút xíu nữa cơ chứ? Nếu có thương hắn, bỏ một chút thời gian, đưa hắn đi kiểm tra sức khoẻ tổng quát một lần, có lẽ hắn cũng không phải phải chịu kiếp đại béo phì nhiều năm như vậy…

“Mập Mạp… ngươi làm sao vậy?” Tưởng Minh sửng sốt.

“A? Không, không có việc gì. Chỉ là, ta rất cao hứng, đã mập nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng tìm ra nguyên nhân…”

“Ai nha, đại lão gia, làm gì mà khóc sướt mướt a? Đến, cười một cái nào. Đúng rồi, tối nay để ta gọi bọn An Tạp đến chúc mừng.”

“Chúc mừng? Chúc mừng cái gì?”

“Chúc mừng… chúng ta đã xuất viện…”

“……”


Buổi tối, trong một gian phòng karaoke đầy hào hứng có Tưởng Minh, Mập Mạp, An Tạp, Tiêu Kỳ, Tạ Cường, Trương Khải Khải, Triệu Trác, Dương Vũ Thanh… Tất cả mọi người đều có mặt đông đủ, quyết tâm nhất trí cho Tưởng Minh cháy túi một bữa. Dù sao thì cơ hội để cái tên vắt cổ chày ra nước này bao người khác không nhiều lắm.

Tưởng Minh đoạt lấy micro, mỗi lần có điểm số đều phải lưu lại cùng với tên bài hát. Giọng ca cao vút như tiếng thét chói lói của y khiến chúng nhân xung quanh đều vựng hồ hồ.

“Mập Mạp, thật sự tìm được nguyên nhân gây béo phì rồi hả?” Triệu Trác cố gắng giúp Mập Mạp đầu óc choáng váng hồi phục lại.

“Ân, ta không được ăn đường, tất cả các loại đồ ăn chứa đường đều không được.”

“A? Ha ha ha, không có việc gì đâu, đừng quá sợ hãi. Cũng có rất nhiều người có chứng bệnh giống ngươi.”

“Gì?”

“Những người bị bệnh tiểu đường a, họ cũng không thể ăn đồ ngọt.”

“A!”

“Ha ha ha, ngươi về sau không cần lo lắng vấn đề ăn uống đâu. Ta sẽ dựa vào thực đơn cho người bệnh tiểu đường mà thay đổi điều chỉnh chút đỉnh. Hắc hắc, Mập Mạp, ngày ngươi gầy xuống không còn xa nữa đâu.”

“Uy! Hai người các ngươi thầm thì cái gì vậy? Mập Mạp đến đây, ngươi cũng hát một bài đi! Ngươi hát bài nào?”

“Ách… Ta hát bài Hảo Hán Ca.”

“Ê, cái bài mà ‘Hoàng Hà chảy hướng Đông’ ấy hả?”


“Ân…”

“Tạ Cường lại đây, mau bấm cho Mập Mạp cái bài gì ‘Hoàng Hà chảy hướng Đông’ ấy.”

Chỉ chốc lát sau, ơ ớ ớ ớ ơ, ờ ớ ớ ớ ơ. Câu đầu tiên Mập Mạp không đuổi kịp, ngượng ngùng cười cười, câu thứ hai liền đem tất cả mọi người trợn tròn mắt. Cái thanh âm kia, miễn bàn có bao nhiêu to rõ. Bình thường ai cũng chưa từng nghe Mập Mạp nói chuyện bằng cái thanh âm hữu lực vang đến vậy.

“Hoàng Hà, chảy hướng Đông, trên có trời dưới có đất, sao có sao Bắc Đẩu a. Ơ ơ ờ ơ sao Bắc Đẩu…”

Về sau mọi người bắt đầu mạnh ai người nấy nhảy, vừa nhảy vừa hát kêu loạn xạ mỗi người một tông, làm cho cả căn phòng thiếu chút nữa cũng nhảy lên góp vui.

Đến tận nửa đêm, ai nấy đều đã trổ tài ca múa, náo loạn một trận đã mệt mỏi, cổ họng cũng đã khản đặc.

“Giải tán đi, giải tán đi! Của nhà ai thì lãnh về nhà người đó, về nhà ngủ đi, nhớ đừng có lãnh nhầm người.” Tạ Cường ngay một bài cũng chưa được hát, toàn phải bấm chọn bài cho người khác nên bây giờ còn nghẹn một bụng khí.

“Hắc hắc, nào Tiểu Tiêu Tử (Tiêu Kỳ + cách gọi thái giám => Tiểu Tiêu Tử), ai gia muốn ngươi cõng.” An Tạp nằm trên sô pha, bày ra một vẻ bỉ ổi mà chính hắn tự nhận là ‘quý phi say rượu’.

“Chúng ta cũng đi thôi.” Dương Vũ Thanh vụng trộm nắm lấy tay Triệu Trác.

Triệu Trác trừng mắt, tay Dương Vũ Thanh run run nhưng không buông ra.

“Ta cũng muốn được cõng! Mập Mạp đâu? Mập Mạp! Mập Mạp~” Tưởng Minh chỉ vào An Tạp đang nằm trên lưng Tiêu Kỳ, không được, người khác được cõng, y cũng muốn được cõng…


Mập Mạp bất đắc dĩ thở dài, ngồi xổm xuống cạnh ghế: “Đi lên đi.”

“Ân.” Hai tay ôm lấy cổ Mập Mạp, hai chân kẹp lấy thắt lưng Mập Mạp. “Giá!” một tiếng, Mập Mạp thiếu tí nữa là cắm đầu xuống đất.

“Ngoan ngoãn chút!” Đưa tay vỗ mông Tưởng Minh một phát. Tên nhóc này, ngồi trên lưng người khác còn không chịu ngồi yên.

“Ân.” Tưởng Minh ngoan ngoãn ghé vào trên lưng Mập Mạp, hướng về phía cái cổ trước mặt phù phù thổi khí, làm cho Mập Mạp một thân da gà da vịt.

Ra bên ngoài, mọi người đều đón taxi về nhà. Mập Mạp và Tưởng Minh cũng ngoắc một chiếc.

Xe đang chạy trên đường thì Tưởng Minh đòi xuống xe đi tiểu, bác tài đành bất đắc dĩ dừng xe.

Mập Mạp giúp Tưởng Minh ra ven đường.

“……”

“Ô ô ô, cởi không ra… Mập Mạp, quần cởi không ra…” Tưởng Minh giống như một đứa trẻ, cố gắng đứng lau nước mắt.

“Câm miệng!” Mập Mạp thật không thể nhịn được nữa, người đã lớn như vậy mà muốn đi tiểu cũng không biết cách cởi quần? Tháo thắt lưng ra, vừa mới kéo khoá quần Tưởng Minh đã tiểu…

“Ngươi là cố ý hả?” Mập Mạp nỗi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn Tưởng Minh. Tay hắn dính đầy nước tiểu, cái quần của Tưởng Minh cũng không thoát số phận. Khai cực kì!

Tưởng Minh không nói lời nào, ngoan ngoan đứng một bên cắn cắn môi, tỏ vẻ uỷ khuất.

“Được rồi, mau về nhà thay quần áo!”

Vừa lên xe, tài xế đã ngửi thấy mùi khai của nước tiểu, chán ghét mà phóng như bay đến địa điểm rồi nhanh chóng đuổi hai người xuống xe. Hắn buồn bực lái chiếc xe tràn ngập mủi hương kì dị về nhà, không dám đón thêm người khách nào nữa.


Vừa vào trong nhà, Mập Mạp liền lột sạch quần Tưởng Minh.

Tưởng Minh quang mông, chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi đứng trong phòng khách, tay cầm tiểu đệ đệ của mình.

“Mập Mạp~ Mập Mạp~”

Vừa đem mấy cái quần ném vào máy giặt đã nghe tiếng y gọi í ới.

“Chuyện gì?”

“Mập Mạp, quần lót của ta đâu?”

“Ta cởi ra rồi.”

“Cái quần lót màu đỏ của ta đâu?”

“Quần lót màu đỏ?” Mập Mạp buồn bực, y có quần lót màu đỏ từ bao giờ?

“Là cái mà ngươi mua cho ta đó!” Tưởng Minh bắt đầu lung tung tìm kiếm, chẳng màng đến cái mông còn đang trần trùi trụi của mình, bên này lượn a lượn, bên kia đảo a đảo.

Mập Mạp lăng lăng mà nhìn hai cẳng chân dài thẳng tắp, vừa mảnh khảnh vừa trắng mịn của Tưởng Minh, còn hai cánh mông tròn tròn như hai miếng bánh bao, hai dòng máu mũi liền chậm rãi trườn ra. Lấy tay lau lau, Mập Mạp kinh hãi nhảy dựng lên, vội vàng chạy vào toilet rửa thật sạch.

Máu ngừng chảy, vừa ra khỏi toilet đã thấy Tưởng Minh chạy rầm rầm vào phòng gọi điện thoại cho ai đó.

“Uy! Tạ Cường, cái quần lót màu đỏ của ta nằm ở nhà của ngươi phải không? Ta nói cho ngươi biết, đừng có hòng mà làm mất! Ngày mai ta sẽ đi lấy…” Tưởng Minh đang ghé người lên giường, tấm ra giường xanh thẫm khiến hai cái đùi kia càng thêm mê người.

Mập Mạp nghĩ chắc chắn là mình bị tẩu hoả nhập ma rồi, hắn nằm trên cái giường của mình mà đầu óc chỉ toàn hình ảnh Tưởng Minh ghé lên giường… Hai chân thon dài, còn có hai cánh mông tròn trịa… Dùng sức kìm nén dục vọng của mình, Mập Mạp cực kì khổ sở. Chết tiệt! Làm sao bây giờ? Hắn cư nhiên đối với nam nhân cũng có cái loại cảm xúc này… Chẳng lẽ hắn biến thái?!?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui