Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

Tưởng Minh và Mập Mạp bắt đầu cuộc sống ở chung. Đây là quyết định của Tưởng phụ và Tưởng mẫu trước khi rời đi, tuy rằng hai người cùng ở trong câu lạc bộ, nhưng không thể không cùng sinh hoạt dưới một mái hiên.

Đấy là điều mà Mập Mạp và Tưởng Minh vạn vạn lần không hề ngờ tới. Đương nhiên, hai người có thể không ở cùng phòng, nhưng kết quả sẽ là Tưởng phụ Tưởng mẫu đột kích kiểm tra, rồi Tưởng Minh sẽ bị bắt về nhà. Tưởng Minh là không có khả năng theo cha mẹ mình về nhà, nên chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu mời Mập Mạp vào ngụ trong phòng mình.

Tưởng Minh hơn phân nửa thời gian không về phòng mình ngủ, y là ngại phiền toái, bởi vì phòng ngủ của y ở trên tầng cao nhất. Phần lớn thời gian là qua đêm tại ngay cái văn phòng làm việc của mình.

Gọi điện cho An Tạp mấy lần, không phải là hắn không nghe máy, nhưng trong lúc nói chuyện có thể nghe ra là hắn đang giận y. Tưởng Minh bất đắc dĩ đành phải gọi điện cho Tiêu Kỳ.

“Tiêu Kỳ, An Tạp có ở chỗ ngươi không?”

“Không a, ngươi tìm hắn có việc à?”

“Khụ… Muốn mời hắn ăn bữa cơm.”

“Nga, vậy trực tiếp điện thoại cho hắn là được rồi.”

“Cái tên chết tiệt kia không nghe điện thoại của ta! Nếu không ngươi giúp ta gọi điện cho hắn… Ở Minh Châu đi nhé! Ngươi cũng đến luôn.”

“Ân, để ta gọi cho hắn bàn bạc một chút.” Tiêu Kỳ cúp điện thoại liền lập tức bấm số An Tạp, báo cho hắn biết Tưởng Minh muốn mời hắn ăn cơm, nếu có tinh thần thì trực tiếp gọi lại cho y.

“Tiểu Minh~~~ Nghe nói ngươi muốn mời ca ca ăn cơm nga~ Ngươi là biết hối hận nên muốn nhận lỗi với ca ca phải không?”

“Áy náy hối hận cái con khỉ! Đi thì đi, không đi thì dẹp!”


“Đi chứ! Rõ ràng là tiểu Minh mời khách, ta sao lại có thể không đi? Hôm nay nếu ca ca không ăn đến cạn túi ngươi, ca ca với ngươi cùng họ.”

“Cút! Đừng có chà đạp cái họ của ta!”

Cúp điện thoại, Tưởng Minh thay một bộ quần áo mới, chải sơ đầu tóc, đứng trước gương tự kỉ một hồi mới ra ngoài. Ra đến sảnh đã thấy Mập Mạp vẫn đang bền bỉ “đi dạo” trên máy tập chạy bộ, Tưởng Minh thở dài, đi qua kiễng chân lên vỗ vỗ vai hắn mấy cái, cho hắn một cái liếc mắt lặng thinh rồi mới rời đi.

Tội nghiệp cho Mập Mạp đang khó hiểu, nghi hoặc nhìn theo bóng dáng của y đến khi “Rầm!” một tiếng, cả người té từ trên cái máy tập chạy bộ xuống.

Huấn luyện viên bên cạnh “hừ” một tiếng, Mập Mạp lại ngoan ngoãn leo lên máy tiếp tục “đi dạo”.

.

.

.

An Tạp chống cằm nhìn Tưởng Minh nốc một ngụm rượu, thở dài một hơi.

“Tưởng đại thiếu… có thể đừng thở dài nữa được không? Làm ta cảm thấy bản thân mình như sắp xuống mồ vậy đó. Ngươi mời ta đi ăn cơm không phải là kêu ta đến nghe ngươi thở dài đó chứ? Không bằng ngươi về nhà mà thở than, nhiều đồ ăn thế này quá lãng phí a…”

Tưởng Minh bắt lấy tay An Tạp bắt đầu tố khổ: “Ngươi nói xem, ta lúc ấy như thế nào lại ấm đầu phát sốt đến mức ấy chứ? Ta… Ôi chao! Không còn gì để nói nữa~~”


“Sao? Thế nào?” An Tạp khinh bỉ liếc Tưởng Minh một cái, ngồi bên cạnh uống ly rượu nhỏ vừa được mang tới.

“Ta… nhất thời kích động… phát sốt thế nào… đem Mập Mạp ra làm bạn trai tạm thời…”

“Ách… Khụ khụ khụ… Tưởng Minh! Khụ khụ khụ… ngươi nha, ta đang uống rượu thì đừng có nói mấy lời kinh khủng như vậy chứ! Khụ khụ… Sặc rượu có thể gây chết người đó!”

Tưởng Minh ngượng ngùng, vội vàng lấy tờ khăn giấy cho hắn lau rượu. An Tạp gạt tay y ra, hung hăng trừng mắt với y một cái. Biết ngay tôn tử này không có hảo tâm mà! Không có việc gì làm sao tự nhiên mời người ta ăn cơm được.

“An Tạp… ta vừa rồi… là nói thật…”

An Tạp sửng sốt: “Đại ca, nói giỡn cái này không buồn cười nha!”

“Ngươi nghĩ ta với ngươi hay nói giỡn lắm à?” Tưởng Minh “ba” một tiếng buông đôi đũa, sắc mặt đen còn hơn đít nồi. Đây là điềm báo tức giận của y… Xem ra không giống nói giỡn.

“Ách… Hơ hơ… Ngươi nhất định có nỗi khổ tâm đi? Ánh mắt ngươi làm sao có cơ hội coi trọng Mập Mạp, có hết người thì cũng không đến phiên hắn.”

“Đương nhiên! Còn không phải là do ứng phó với cha mẹ ta sao?”

“Mẹ ngươi đến đây?” An Tạp có nhận biết mẹ của Tưởng Minh, trình độ bưu hãn của bà không thua gì tiểu siêu nhân… Hơn nữa còn yêu con quá mức, điển hình của thể loại bao che cho con, xem con mình như một khối trân bảo, còn mấy đứa con nhà người ta chỉ là hoa cỏ ven đường. Con mình vĩnh viễn luôn luôn đúng, đúng là đúng mà sai rồi cũng vẫn đúng; còn con nhà người ta chỉ là loại con rùa, tiểu vương bát đản, sai là sai và có đúng thì cũng vẫn sai. Chính vì thế mới dưỡng ra cái tính tình Tưởng Minh như bây giờ nè! (Ta không còn từ gì để nói ب_ب)


“Ôi chao… Cũng chả biết là nghe ai đồn thổi, biết chuyện ta cùng với Trương Khải Khải chia tay, nói cái gì mà muốn chen một chân vô chuyện của ta, bắt buộc ta kiếm một người bạn trai, rồi thì kiếm về một đống GAY, bảo ta lựa chọn, gia thế cũng được lắm… Con mẹ nó mấu chốt lại là toàn 1, mà ta thì không thể nói chuyện đàng hoàng với mẹ ta được… Không có biện pháp, đành phải lôi đại một người ra làm thế thân.”

“A… A… Ha ha, ngươi cũng quá tuỳ tiện đi! Mẹ ngươi tin ngươi à?”

“Không tin còn có thể thế nào? Bổng đả uyên ương?”

“Ngươi thật mạnh mẽ, thật vĩ đại! Nhưng tại sao lại không nghĩ đến mấy người được được một chút, như ta chẳng hạn?” An Tạp ở một bên vui sướng khi thấy người gặp hoạ, hoàn hảo y không nhớ đến mình, bằng không Tiêu Kỳ bên kia…

“Làm sao không nghĩ đến được?”

“A???”

“Ta nghĩ rồi, bằng với cái dáng yêu nghiệt này của ngươi, mẹ ta sẽ không tưởng ngươi là hồ ly tinh rồi đuổi đánh đấy chứ?

“A… hắc hắc…” An Tạp vội vã lau mồ hôi lạnh.

“Hiện tại a, ta ngay cả dũng khí đi tìm bạn trai mới cũng không có…”

“Tại sao vậy?”

“Bên người ta khẳng định có gian tế mẹ ta cài vào, ta bên này mà có động tĩnh gì thế nào cũng được bẩm báo lên cấp trên đầy đủ.”

“Ha ha, ngươi đừng có suy nghĩ nhiều quá. Nếu thực sự có gian tế thì chuyện ngươi với Mập Mạp chẳng phải đã sớm bị lộ?”

“… Cho nên ta cũng không rõ lắm, đến tột cùng là ai? Cái tên gian tế này trăm ngàn lần đừng để ta bắt được!”


An Tạp rùng mình, âm thầm cầu nguyện người nào đó đừng để cho y bắt được, ngàn vạn lần đừng a, bằng không chết thật sự thảm…

Một người nào đó ở phương xa hắt xì một cái… Có người nhớ ta? Đúng vậy, là có người nhớ ta a…

.

An Tạp sai lầm rồi! Ngay từ đầu hắn đã sai lầm rồi! Hắn không nên ham tiện nghi, nghe theo cái tên vương bát đản đi uống rượu, tên tôn tử ấy rượu phẩm (tính cách sau khi uống rượu) tồi đến không còn gì để nói… Móc điện thoại ra gọi cho Tiêu Kỳ.

Cái tên này uống rượu vô y chang con lợn chết, hận không thể một cước đá chết y! Trừ bỏ khuôn mặt dễ nhìn ra, tính tình y thối phải biết, điển hình nhị thiếu chủ, chỉ nhận ra tiền chứ không nhận người quen, khiến cho y tiêu tiền chả khác gì vắt cổ chày ra nước…

Một lúc sau, Tiêu Kỳ lái xe đến đón hai người bọn họ.

“Y làm sao vậy? Sao lại uống thành cái dạng này?” Tiêu Kỳ cùng An Tạp đem Tưởng Minh ném vào băng ghế phía sau.

“Mẹ ơi, ta sau này mà còn cùng y đi uống rượu, ta liền cùng y một cái họ.”

“=.=”

“Y nha, đem Mập Mạp đóng giả làm bạn trai. Muahahahaha… ngươi không biết chứ Mập Mạp là cái tên nặng ít nhất phải 400 cân.”

“Nga? Không nghĩ đến y mà cũng có cái loại ham thích này…”

“Ha ha ha ha”

Tưởng đại thiếu không hề hay biết bản thân mình đang bị hai người bạn thân khinh bỉ đến một cọng lông cũng không còn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui