Dương Tổng Anh Là Ánh Sáng Đời Em
Thế mà Lam Ngọc lại lắc đầu: “Không, anh ấy không hề biết.
Bố muốn em đi du học, mẹ cũng đã lập ra kế hoạch sẵn cho em rồi.
Ba tháng nữa máy bay sẽ cất cánh.” Lam Ngọc dè dặt nói.
Đi du học? Tin tức này càng làm người chị họ Hạ Tố Mẫn này cũng hoang mang theo.
“Chẳng phải em đang ở thành phố Z này rất bình thường sao? Ý chị là mọi chuyện đều đang diễn ra rất tốt kia mà?”
Lam Ngọc chặt lưỡi buồn rầu mà thở dài: “Bố đã liên hôn với gia tộc William, hậu duệ của gia tộc ấy là một người tên Ali William hiện giờ đang làm giảng viên của ngôi trường mà em sẽ đi du học.”
Hạ Tố Mẫn im lặng nghe em gái mình nói tiếp.
“Chuyện thật như đùa đúng không? Thật ra ban đầu em còn tưởng bố chỉ doạ em để em không quậy phá sau việc ở đồn cảnh sát kia.
Nhưng hoá ra bố và mẹ đã sắp đặt sẵn hết rồi, chỉ đợi ngày máy bay cất cánh.”
Sau câu nói đó, trả về cho xung quanh một khoảng im lặng khá lâu.
Dè dặt suy nghĩ về câu nói tiếp theo của mình, nửa muốn nói nửa muốn không nhưng cuối cùng Hạ Tố Mẫn vẫn phải cất tiếng: “Vậy thì…đàn anh Tống Trị thì sao? Tình cảm đó của em thì sao?”
Lam Ngọc lại thở dài ngước mặt lên nhìn những hạt nắng xuyên qua tán cây rọi xuống.
Là những tia nắng của mùa hè thơ mộng đầy ước mơ, là tia nắng của tuổi trẻ nhiệt huyết, là tia nắng âm thầm len lỏi vào mỗi ngóc ngách của những tạo vật trên mặt đất.
Cô rơi vào trầm tư, nét thất vọng ấy hiện hữu rõ nét trên từng cái chớp mắt.
“Tình cảm của em ấy mà, giống như bông hoa trên kẹt núi, có nở hay tàn thì cũng chỉ có mây trời nhìn thấy.
Em rất sợ chỉ lỡ một giây phút nào đó anh Tống Trị nhận ra thứ tình cảm này, có lẽ ngay cả bạn bè cũng chẳng thể làm được.”
Đó là loại cảm giác lo sợ mà chắc hẳn ai cũng từng một lần trãi qua, trong thanh xuân của mọi người ít nhiều cũng tồn tại một tình cảm lo sợ như thế, tồn tại một người rõ ràng ở ngay trước mặt nhưng không thể nào chạm tới được.
Bước qua đất nước khác, bỏ lại sau lưng những bụi bặm của quá khứ cũ để phât triển thành một con người mới.
Điều đáng hối tiếc ở đây là thời điểm mà Lam Ngọc thích Tống Trị không sớm không muộn vừa hay đúng lúc cô sắp rời đi.
Thứ tình cảm ấy, thổ lô ra thì sợ sau này chẳng thể làm bạn, nhưng nếu cô không nói ra, để thứ tình cảm đó vào vali mang đến đất nước khác, nổi đau ấy sẽ giống như căn bệnh ung thư di căn ra khắp cơ thể.
Bề ngoài có vẻ trông bất xâm bất phạm nhưng thật ra nó đã ăn mòn hết thẩy những nội tạng và cảm xúc tận sâu bên trong.
Tình đầu hay là lần đầu tiên Lam Ngọc có cảm xúc với một người như thế.
Mang mác giống như đám mây trên trời cao, rõ ràng nhìn thấy nó trôi về phía chân trời nhưng thật ra là trôi đến tận cùng không ngừng lại.
Lam Ngọc nói giống như bông hoa trên kẹt núi, thời điểm nó nở rộ đẹp nhất hay lụi tàn khô héo cũng không ai phát hiện.
Có lẽ ngay từ đầu Lam Ngọc để thứ cảm xúc này bao lấy thì cô đã có cho mình câu trả lời rồi.
Hai người không nhìn nhau mà cùng nhau nhắm mắt ngước mặt lên trời.
Tia nắng nhỏ mảnh khảnh xuyên qua tán lá cây chiếu xuống vài vết trên gương mặt mỗi người, làn gió thổi qua từng xúc giác trên gương mặt như đang muốn nói rằng có một thứ vuột mất ra khỏi tầm tay.
Người năng động hiếu thắng như Lam Ngọc lại đột nhiên điềm đãm dịu dàng như thế, cái nhắm mắt thở dài ấy là tận cùng của sự bất lực mặc cho số kiếp an bày.
Hạ Tố Mẫn mở mắt ra trước, cô hơi xoay tầm nhìn qua Lam Ngọc, nét mặt dịu dàng nhắm mắt lại, vài tia nắng rơi xuống mặt ẩn hiện không rõ ràng.
Bất giác cô lấy từ túi ra tập vẽ và bút, cô muốn vẽ lại khoảnh khắc xinh đẹp này.
Vẽ lại nét mặt thời tuổi trẻ nuối tiếc, vẽ lại những khoảnh khắc lãng mạn đẹp như thiếu nữ trong tranh, tĩnh lặng mà dịu dàng.
Từng nét đậm nhạt được tinh tế vẽ trên nền giấy, Lam Ngọc không vội thu mình lại mà nhắm hẳn đôi mắt đi như người đang ngủ quên vì mi mắt ấy đang chứa đựng cho những giọt nước mắt đừng tràn xuống gò má.
Đáng thương hay đáng trách? Yêu thầm luôn là một dạng cảm xúc phức tạp như thế, người khác nhìn vào có thể cho rằng bạn đang làm quá lên.
Thật ra có thể họ không biết, nổi đau mà thấu nhất chính là nỗi đau chậm rãi nhẹ nhàng đi qua năm tháng.
Cũng giống như dằm trong tay, nhìn thì có vẻ không to tát gì nên lại rất thốn.
Không gây nguy hiểm đến tính mạng như có thể gây nên nhiễm trùng.
Hay giống như một chiếc răng sâu, chiếc răng mà có dây thần kinh nối liền đến dây thần kinh não.
Rõ ràng rất đau nhưng bác sĩ không thể nhổ được.
Day dẳn, lâu lắc, chậm rãi, từ từ tồn tại ở đó, không thể tiêu diệt cũng không thể xoá đi.
Duy nhất điều mà chúng ta có thể làm chỉ là chấp nhận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...