Dương Tổng Anh Là Ánh Sáng Đời Em
“Tôi nhớ.” Chính vì thế chúng ta mới không thể ở bên nhau.
Câu nói tiếp theo vừa muốn thốt ra nhưng đôi môi ấy của Dương Trác Diệc đã nuốt toàn bộ số từ ấy vào trong bụng.
Chỉ vì anh mặc cả, anh kiêu ngạo!
Hạ Tố Mẫn cất bước chạy tới, cô đã không kìm lòng được mà chạm vào cánh tay của Dương Trác Diệc.
“Thầy không cần phải làm gì cả, thầy chỉ việc đứng đó, em sẽ là đôi mắt của thầy.
Em muốn vẽ lại những phong cảnh đẹp nhất mà thầy đi qua, thầy cứ xem như đây là lời tỏ tình đi.”
Dương Trác Diệc hiểu, thế nên trong khoé mắt của anh cũng có tia hy vọng.
Anh cũng rung động với cô sinh viên nhiệt huyết trước mặt mặc dù anh không thể nhìn thấy.
Nhưng mà cô đã nói “em sẽ là đôi mắt của thầy.” Câu nói ấy đã phá vỡ toang lớp phòng tuyến cuối cùng vững chắc nhất trong tận sâu bên trong Dương Trác Diệc.
Bên ngoài anh lạnh lùng, kiêu ngạo, trong dáng vẻ như chẳng quan tâm đến đời nhưng thật ra anh rất dễ yếu mềm.
Giống như cuộc gặp gỡ vô tình ở tiệm hoa ngày ấy, khi Dương Trác Diệc anh ngửi được mùi hương hoa anh đào trên người của Hạ Tố Mẫn thì anh đã ấn tượng với cô gái này rồi.
Bất tri bất giác đã lưu vào tìm thức anh mùi hương đặc trưng chỉ thuộc về Hạ Tố Mẫn ấy.
“Được.” Anh đầu hàng bản thân, cũng như cho phép bản thân được tự do cảm nhận một loại tình cảm mà trước đây anh chưa từng được cảm nhận.
Hạ Tố Mẫn vui mừng ráo riết trong lòng, còn điều gì tuyệt vời hơn người cô ngày nhớ đêm mong đã và đang đứng trước mặt Hạ Tố Mẫn cô một câu chấp nhận.
Từ đây về sau, bất kì sự lựa chọn nào mà Hạ Tố Mẫn đưa ra điều liên quan đến một ý niệm của Dương Trác Diệc.
Nói Hạ Tố Mẫn cô mù quáng cũng được, nói Hạ Tố Mẫn cô cố chấp cũng được.
Tình yêu giống như một loại thuốc phiện được bào chế từ loài anh túc độc mạnh nhất, mặc dù nó có thể làm tổn thương thể xác lẫn tinh thần ta nhưng cảm giác thiên đường mà nó mang lại đủ để khiến một số người dùng tính mạng để thử.
Hạ Tố Mẫn lần đầu tỏ tình nhưng lại dễ dàng có được Dương Trác Diệc, nhưng thật ra chỉ có một mình cô biết bản thân cô đã tự dày vò bản thân mình biết bao nhiêu lần.
Cô đã nhiều lần trong mơ vuột mất Dương Trác Diệc ra sao, nhiều lần trong mơ anh từ chối cô ra sao, tất cả đều chỉ là giấc mơ nên thoáng qua mà thôi.
“Dương lão sư, đoạn đường kế tiếp xin anh chỉ giáo thêm rồi!” Hạ Tố Mẫn cười tươi nói.
Khoé môi của Dương Trác Diệc cong nhẹ lên, trong ánh mắt anh cũng không còn mây mù u buồn như lúc trước.
Đây chính là sức mạnh của tình yêu.
Buổi sáng hôm đó thời tiết trong lành, ánh mặt trời lên cao cũng không quá gắt, là một điềm lành từ duyên số mang đến cho họ.
Hạ Tố Mẫn bước lên một bước nhẹ nhàng luồng tay vào khoác lấy tay Dương Trác Diệc, một tiếng “Dương lão sư” nay đã đổi thành “Trác Diệc” đầy ý tứ.
Đa số khoảnh khắc hạnh phúc đều ngắn ngủi, Dương Trác Diệc còn việc bận ở trường nên đã rời đi cùng Tả Khiêm.
Để một mình Hạ Tố Mẫn đứng đó với ánh nắng sáng chiếu ngược chói loá nhưng cũng thật ấm áp.
Cho đến lúc điện thoại trong túi reo lên, Hạ Tố Mẫn mới chợt hoàn hồn thoát khỏi ánh nhìn xa xăm kia.
Cô nhấn nút bắt máy, đầu dây bên kia là Lam Ngọc.
“Chị, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Ngữ điệu trong giọng nói của Lam Ngọc có vẻ rất nghiêm túc thế nên vừa cúp máy thì Hạ Tố Mẫn liền chạy đi đến chỗ hẹn.
Gặp nhau ở một công viên nằm phía sau trường đại học, vừa bước tới từ xa thì Hạ Tố Mẫn đã thấy bóng dáng Lam Ngọc ngồi một mình đợi ở ghế trông rất cô đơn.
Hạ Tố Mẫn vội chạy lại, vừa tới cô vừa gọi tên: “Lam Ngọc chị đến rồi đây.”
Lam Ngọc nghe người gọi tên mình cũng chợt thoát khỏi sự thẩn thờ lúc nãy giờ.
Bộ dạng ấy của cô em họ đã hoàn toàn thu vào ánh mắt của Hạ Tố Mẫn, cô đoán là đã có chuyện xảy ra nên đã vội hỏi thăm:
“Em có chuyện gì sao?”
Lam Ngọc quay qua lộ rõ nét mặt hoang mang, giọng nói cũng có chút run rẫy: “Hình như em đã thích anh Tống Trị rồi.”
“Hửm.” Hạ Tố Mẫn còn chưa kịp tiêu quá câu nói của Lam Ngọc.
“Em thích anh Tống Trị.” Lam Ngọc nhắc lại một lần nữa.
Chính lúc này Hạ Tố Mẫn mới thật sự ngạc nhiên đến mức há miệng nhìn trân trân Lam Ngọc, không phải vì cái câu vừa rồi đứa em họ này vừa nói mà là vì chính cô và Lam Ngọc đã đừng nghi ngờ Tống Trị thích cô.
Nay Lam Ngọc lại nói rằng con bé đã thích Tống Trị, thật sự mà nói là Hạ Tố Mẫn có chút lo lắng trong lòng.
“Em thích đàn anh Tống Trị từ khi nào?” Hạ Tố Mẫn ân cần hỏi.
Lam Ngọc lắc đầu: “Em cũng không biết nữa, nhưng nụ cười của anh ấy bất tri bất giác hiện hữu trong đầu của em.
Bằng một cách nào đó em lại trở thành dáng vẻ trong những cô gái thích anh Tống Trị như trước đây em từng xem thường.”
Đúng vậy, Lam Ngọc luôn cho rằng những cô sinh viên ngoài kia ngày nào cũng tò te tú tí bàn về Tống Trị, điều đó thật khiến cô xem thường.
Nhưng lạ thay, càng nhìn thấy dáng vẻ đàn anh Tống Trị quan tâm chị họ của mình thì Lam Ngọc lại rung rinh cõi lòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...