Dương Tổng Anh Là Ánh Sáng Đời Em


Bài nhạc Bagatelle của Beethoven vốn đã ăn sâu vào tiềm thức của Hạ Tố Mẫn, khi đứng trước chiếc tủ cổ kính cao ba bốn mét ấy thì bàn tay cô cũng vô thức mà tìm chiếc đĩa nhạc Bagatelle của Beethoven huyền thoại ấy.
Nhấc càng gạt đĩa lên, đưa chiếc đĩa mà Hạ Tố Mẫn muốn vào, gạt càng gạt đĩa xuống thì thứ âm nhạc quen thuộc chảy sâu vào tiềm thức ấy lại vang lên.
Hạ Tố Mẫn nhắm đôi mắt lại, để tất cả các giác quan tập trung lại đôi tai của mình đi sâu vào trong bóng tối trước mắt.

Cô giơ hai tay lên, bước một chân lên phía trước rồi lại lùi về phía sau, mô phỏng lại động tác khiêu vũ mà Hạ Tố Mẫn cô từng được nhìn thấy bố mẹ mình trước đây đã từng nhảy.
Hai mép môi khẽ cong lên, hình ảnh mờ mờ ảo ảo của Dương Trác Diệc xuất hiện, anh tiến đến nắm lấy hai bàn tay cô rồi cùng hoà chung một điệu nhảy.
Người ngoài nhìn vào có thể sẽ nói Hạ Tố Mẫn thật là một con người kỳ lạ nhưng mặc dù như thế cũng chỉ có một mình cô là hiểu rõ bản thân đang muốn gì.

Tâm hồn của những kẻ mơ mộng hay nói chính xác là một nghệ sĩ là thứ phiêu du bồng bềnh chỉ nặng hơn đám mây trên trời một xíu.

Vòng lặp của bài Bagatelle của Beethoven vừa hết thì tiếp tục một vòng lặp khác lại bắt đầu.

Lúc này Hạ Tố Mẫn mở đôi mắt của mình ra, cô mơ hồ nhìn về phía cánh cửa ra vào đang đóng lại, dường như cô có một cảm giác người đàn ông cô muốn gặp đang ở sau phía cánh cửa ấy.
Hai nhịp đàn một bước chân, Hạ Tố Mẫn cứ thế tiến đến mở cánh cửa ra, trước mặt vẫn là một hành lang rộng lớn của viện bảo tàng vắng người.

Lúc này Hạ Tố Mẫn nở nụ cười thất vọng tự trách bản thân đã quá ảo tưởng rồi, cô trở vào phòng tắt máy hát đĩa than loa kèn đi rồi xoay người rời khỏi phòng.
Hạ Tố Mẫn dần dần bước đi rời xa căn phòng rồi khuất hẳn sau hành lang, lúc này có một hình bóng người đàn ông đứng núp sau bức tường bước ra.
Là Dương Trác Diệc, phía sau còn có người đàn ông mặc vest đen của bảo tàng.
“Anh Dương, cô gái đó là Hạ Tố Mẫn em gái của đại minh tinh Hạ Tố Sơ, cũng chính là con gái út của nhà họ Hạ trước đây từng là đối tác của Dương Thị.” Người đàn ông mặc vest đen dõng dạc nói.
Hai đầu lông mày của Dương Trác Diệc bất giác cau lại, anh nói: “Chẳng phải Hạ Gia ba đời đều theo âm nhạc sao? Tôi nhớ không lầm thì Hạ Tố Mẫn từng giới thiệu cô ấy là sinh viên của khoa mỹ thuật.”
“Theo như thông tin điều tra được, Hạ Tố Mẫn vì nhất quyết theo đuổi con đường mỹ thuật mà đã rời khỏi Hạ Gia, nói cách khác chính là Hạ lão gia và Hạ phu nhân đã từ mặt đứa con gái út này.” Người đàn ông mặc vest tiếp tục nói.
Dương Trác Diệc không nói gì nữa, cũng chẳng thấy biểu hiện gì cảm xúc gì trên gương mặt của anh, chỉ thấy anh gật đầu một cái nhẹ nhàng rồi nắm lấy cổ tay áo người mặc vest đen rời đi sau bức tường.
Hạ Tố Mẫn lúc này đã bước ra chính điện của viẹn bảo tàng, trên tay cô cầm chiếc đĩa than của Beethoven.

Dự định tìm người đàn ông mặc vest lúc nãy chào hỏi một tiếng rồi về nhưng lại không tìm thấy nên Hạ Tố Mẫn bèn bước ra cửa chính rời khỏi bảo tàng.
Chẳng có gì lạ nếu như vừa bước ra khỏi cửa chính thì Hạ Tố Mẫn đã gặp một bóng lưng quen thuộc.

Là Dương Trác Diệc.

Hạ Tố Mẫn vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên lớn tiếng gọi: “Dương lão sư”.

Rồi một mạch nhanh chân chạy lại đằng đấy.
Dương Trác Diệc theo hướng âm thanh mà xoay người, khoảnh khắc rất nhỏ ấy trên khoé môi anh có nở một nụ cười nhẹ thoáng qua.

Có thể vì quá vội vàng nên Hạ Tố Mẫn đã không thể nhìn thấy được khoảnh khắc đó.
“Dương lão sư, thật trùng hợp lại có thể gặp anh ở đây.” Hạ Tố Mẫn mừng rỡ nói.
Không phải là câu hỏi “vì sao anh ở đây?” hay là “Dương lão sư ở đây để làm gì?” mà chính là ý Hạ Tố Mẫn muốn nói hai người họ thật có duyên.
Đáp lại sự nhiệt tình hứng khởi của Hạ Tố Mẫn, Dương Trác Diệc chỉ buông một câu không cảm xúc: “Thật trùng hợp.”

“Dương lão sư nhận ra em đúng không? Em xin giới thiệu một lần nữa, Hạ Tố Mẫn sinh viên của ngành mỹ thuật.” Hạ Tố Mẫn nói.
“Tôi biết rồi.” Anh nói
“Sao Dương lão sư biết? Em chưa bao giờ chính thức giới thiệu bản thân cả.” Cô nói.
“Chẳng phải em vừa giới thiệu đó sao?”
Lần này đúng là không thể hỏi thêm nữa nhưng như thế Hạ Tố Mẫn cũng cảm thấy bản thân đã khá hơn nhiều rồi, ít nhất có thể khiến Dương lão sư nói được ba câu.
Chợt nhớ ra, Hạ Tố Mẫn cầm chiếc đĩa than trên tay đưa lên trước mặt rồi nói: “Đây là chiếc đĩa than chứa bài nhạc Bagatelle của Beethoven, em tặng cho Dương lão sư nhé!”
Nói rồi Hạ Tố Mẫn nắm lấy bàn tay của Dương Trác Diệc dồi đưa chiếc đĩa than trên tay mình sang cho bàn tay ấm áp ấy.
Khoảnh khắc tay vừa chạm tay, có một tia xao động xẹt qua đáy mắt của Dương Trác Diệc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận