Đường Tìm Đến Âm Thanh


Tác giả: Dung Trách Kỷ
Edit: KT
_______________
Mục Khang quen Lâm Diễn gần hai năm, dù không gặp nhau thường xuyên nhưng lại cực hợp ý, đã là bạn rất thân.

Bốn chữ "tri âm tri kỷ" này, mọi người nói trước mặt Mục Khang vô số lần, nhưng không có ai dám nói ra trước mặt Lâm Diễn.
Dù sao thì đối với một nhạc trưởng xuất sắc như vậy, mọi người trong dàn nhạc đều sẽ hơi kính sợ anh.
Thành viên ngoài biên chế Mục Khang ngược lại lại không quan tâm chút nào.

Hắn gióng trống khua chiêng bắt cóc Lâm Diễn, lôi kéo người ta trò chuyện trắng đêm, cái kiểu tinh thần không khách khí này khiến các thành viên dàn nhạc quan ngại sâu sắc.
Một giờ sáng, Lục Tây Phong một mình bước vào phòng đàn của Mục Khang, cầm theo một hộp cơm, bên trong bỏ thêm một phần tôm hùm.
Lâm Diễn đang ngồi trước piano, chăm chú nghe Mục Khang nói chuyện.

Cảnh tượng này vừa hài hòa lại vừa đẹp mắt, khiến người khác không thể chen vào.
Lục Tây Phong lại càng muốn thò một chân vào: "Nào, ăn ma tiểu."
Lâm Diễn: "Ma...!Tiểu?"
Mục Khang đứng dậy, cướp lấy hộp cơm: "Cái thứ này rõ ràng tên là tôm tẩm mà."
Lâm Diễn: "Tôm...!Tẩm?"
Mục Khang lấy bao tay ra, đưa cho Lâm Diễn: "Là một loại tôm cay, xuất xứ từ quê em."
Lục Tây Phong: "Có cái rắm."
Cả ba bắt đầu không hình tượng mút tôm.

Mục Khang kiên nhẫn bày cho Lâm Diễn: "Anh nhìn cái đuôi này, lột từ giữa chỗ đó ra hai bên...!Đúng, đúng rồi, hút chỗ này trước, sau đó ăn thịt bên trong..."
Lâm Diễn hút dầu cay trên vỏ tôm, hai mắt sáng lên: "Ăn ngon ghê."
Mục Khang mặt không đổi sắc: "Bình thường, nhạt quá."
"Mẹ mày bệnh vừa thôi, tao còn kêu thêm cay rồi đấy." Lục Tây Phong mới ăn mấy con đã bị cay, đỏ bừng cả khuôn mặt, "Không ăn nữa."
Mục Khang: "Tùy mày."
Lục Tây Phong tháo găng tay, hớp vài ngụm coca, nhìn chằm chằm đỉnh đầu Mục Khang và Lâm Diễn, hai người đang vùi đầu ăn như điên.

Cậu ta do dự một chút, chậm rãi nói: "Mà này, ăn xong thì...!Về ngủ đi, sắp hai giờ rồi."
Lâm Diễn dừng tay lại: "Muộn vậy rồi à?"
Mục Khang: "Thật không?"
Lục Tây Phong: "Ăn xong rồi thì về đi thôi?"
Mục Khang suy nghĩ một chút: "...!Được."
Lục Tây Phong thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tự khen ngợi mình lanh trí.

Có trời mới biết mấy tiếng trước, cậu ta hoảng thế nào khi đang ngồi ăn thì nhận được nhiệm vụ "đưa Lâm Diễn ở bên chỗ Mục Khang đi".

Khâu Lê Minh: "Tao đến năm lần rồi."
Quản Khiếu: "Tao đến bốn lần."
Lý Trọng Viễn: "Tao đến ba lần."
Phương Chi Mộc bị kéo đi ăn cùng: "Em vậy mà cũng đến một lần rồi..."
Khâu Lê Minh kết luận: "Để buổi tập ngày mai của dàn nhạc tiếp tục diễn ra như thường lệ thì mày buộc phải đi."
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Lục Tây Phong chợt hiện lên khuôn mặt đầy vết nhăn của ông chủ Trương, buồn bực uống cạn một lon bia, chịu khuất phục.
Lúc này, Mục Khang đã ăn xong Ma Tiểu, Lục Tây Phong hoàn thành nhiệm vụ, hai người đều hài lòng.
Mục Khang và Lục Tây Phong nhanh chóng dọn đồ ăn thừa.

Lâm Diễn đóng nắp đàn, cẩn thận sửa sang lại bản nhạc trên bàn, mặc áo khoác, tắt đèn, mọi động tác của anh đều trôi chảy, tự nhiên như đang ở nhà.
Trước mắt Lục Tây Phong như bay vụt qua một đống chữ "tri âm tri kỷ".
Ba người họ đi trong sân trường lúc rạng sáng, gió tháng giêng buốt giá, thân cây trơ trọi bên đường phủ một lớp bụi khiến chúng càng thêm bơ phờ.

Lâm Diễn quấn chặt áo khoác, nửa khuôn mặt bị cổ áo che đi, lộ ra mặt mày khôi ngô.
Mục Khang bị gió lạnh táp, mãi mới châm được điếu thuốc, ánh lửa yếu ớt lập lòe dưới ngọn đèn đường.

Hắn rít một hơi dài, sảng khoái than khé: "Nhịn chết mất."
Lâm Diễn không nói gì nhưng đôi mắt lộ ra cho thấy anh đang cười.
Lục Tây Phong: "Nhạc trưởng Lâm, chuyện này, ngày mai, à không, sáng nay thầy nhớ tới tập nhé."
Mục Khang híp mắt lại, như mèo hoang bảo vệ thức ăn.
Lâm Diễn nhìn Lục Tây Phong, ý cười trong mắt càng đậm: "Tôi biết rồi."
Miệng anh vùi vào cổ áo, giọng nghẹt nghẹt, hơi trẻ con, hoàn toàn không có khí phách quyết đoán của nhạc trưởng gì cả.
Mục Khang: "Tao biết rồi...!Cái thằng nhà mày, đúng là trăm phương ngàn kế..."
Lục Tây Phong: "..."
Lâm Diễn: "Sao thế?"
Mục Khang hung hăng trỏ vào Lục Tây Phong, Lục Tây Phong đột nhiên có hứng thú ngút trời với không trung: "Lạnh quá đi, có đúng không nhạc trưởng Lâm? Sắp có tuyết sao?"
Ba người chia tay nhau tại giao lộ, Lâm Diễn về khu nhà trọ của giáo sư, còn Mục Khang và Lục Tây Phong trở về ký túc xá của nghiên cứu sinh.

Lý Trọng Viễn ở ngoại trú, Khâu Lê Minh và Quản Khiếu đang hóng hớt đứng đợi ở cửa ký túc xá.
Hai người nhìn thấy Mục Khang và Lục Tây Phong, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng quay đi.
Lục Tây Phong: "..."
Tại sao không được khen?
Mục Khang: "...!Mấy thằng cháu này, tao vốn còn định nói sớm cho bọn nó..."
Lục Tây Phong: "Nói cái gì?"
Mục Khang lại trỏ trỏ vào Lục Tây Phong, ánh mắt hung ác, cũng bỏ đi mà không nhìn lại.
Rạng sáng ngày thứ hai, Khâu Lê Minh là người đầu tiên đến phòng tập, kinh hoàng phát hiện Mục Khang đang ngồi trên ghế concertmaster của mình, tay trái cầm bánh quẩy, tay phải lật bản nhạc, mặt mày sáng láng.
"Chào buổi sáng." Mục Khang ngẩng đầu, "Ăn sáng chưa?
Khâu Lê Minh: "Mày đến làm gì thế?"

Mụ Khang: "Haha, liên quan mẹ gì đến mày."
Khâu Lê Minh: "Tao là concertmaster, không có chuyện gì trong phòng tập không thuộc quyền quản lý của tao."
Mục Khang thờ ơ nói: "Ờ."
Khâu Lê Minh: "..."
Mục Khang: "..."
Giọng điệu của Khâu Lê Minh dịu đi một chút: "Ê..."
Mục Khang ăn quẩy xong, cầm sữa đậu nành lên: "Xem A Diễn diễn tập thì có được không."
Khâu Lê Minh phản ứng một lúc mới hiểu "A Diễn" là đang chỉ ai.
"Đến sớm vậy, mày rắp tâm gì đó." Khâu Lê Minh nghi ngờ nhìn Mục Khang, ngồi xuống ghế concertmaster, bắt đầu sửa soạn lại bản nhạc luyện tập.
Mục Khang đọc bản nhạc chăm chú, Khâu Lê Minh liếc nhìn, là một bản giao hưởng.
"Tác phẩm mới à?" Y tò mò nghiêng người.
"Ừ." Mục Khang đặt bản nhạc lên giá đỡ, "Lấy đàn ra, kéo thử đoạn này xem."
Các thành viên dàn nhạc lục tục đến.

Mọi người đều ríu rít hỏi Khâu Lê Minh xem Lâm Diễn có đến không, sau khi nhận được câu trả lời tích cực, tất cả đều không hẹn mà cùng tỏ ra nhẹ nhõm.
Sau khi bôi nhựa thông, Khâu Lê Minh đạp Mục Khang một cái: "Xê ra."
Khâu Lê Minh ngồi trở lại ghế concertmaster của mình, tập trung đọc tổng phổ, Mục Khang đứng bên cạnh giá đỡ, nói qua về cảm xúc cho Khâu Lê Minh.
Khâu Lê Minh kẹp đàn, gật đầu nói, "Hiểu rồi."
Khác một trời một vực với vẻ ngoài bình thường của y, tiếng đàn của Khâu Lê Minh nồng nàn và táo bạo, nhất là khi y diễn giải những đoạn trữ tình kia, khiến người ta cảm thấy như đang nghe một bài thơ tình.
Y vừa kéo vài nốt nhạc, người trong phòng tập đều bất giác thở chậm lại.
Sợ quấy rầy y, sợ tiếng đàn ngừng lại.
Nhưng Mục Khang không sợ.
"Mấy tiết nhịp này đừng vibrato." Hắn lật qua một trang, thản nhiên nói.
Tiết tấu đàn bị loạn trong một giây, rất nhanh lại điều chỉnh lại, Khâu Lê Minh nhìn không chớp mắt, làm cho tiếng đàn trở nên bằng phẳng.
Lật xong năm trang, Mục Khang giơ tay: "Được rồi, dừng đi."
Khâu Lê Minh đặt đàn xuống: "Thế nào?"
Mục Khang: "Rất lý tưởng."
Ngoại trừ Lâm Diễn, về cơ bản tất cả mọi người đều đến đông đủ.

Lục Tây Phong và Quản Khiếu không thầy cũng hiểu, hợp tấu đoạn Khâu Lê Minh vừa kéo, sai mất mấy nốt, khiến mọi người cười nghiêng ngả.
Khâu Lê Minh đứng dậy: "Cóc khô gì thế, đối âm đối âm."
Lý Trọng Viễn ngồi đối diện Khâu Lê Minh lại không cười, nói với Mục Khang: "Lại viết giao hưởng tiếp à?"
Mục Khang: "Ừm hửm, là thơ giao hưởng."
Lý Trọng Viễn: "Viết làm gì? Ai dựng cho mày? Ai diễn cho mày?"
Mục Khang đang sửa lại bản nhạc, tùy ý nói: "Bố mày thích thì viết, liên quan mẹ gì đến mày."
Lý Trọng Viễn nhìn chằm chằm Mục Khang hồi lâu, sau đó chậm rãi nói: "Thật sự...!Không liên quan đến tao?"
Mục Khang ngước nhìn gã một chút, vẻ mặt cao thâm.

Lý Trọng Viễn còn muốn hỏi tiếp, nhưng cửa phòng tập bỗng bị đẩy ra, một luồng không khí lạnh như băng bị hút vào.
Mọi người im lặng trong nháy mắt, Lâm Diễn bước nhanh vào.

Mục Khang đứng bên đài chỉ huy, thoáng thấy mùi gỗ mun thoang thoảng, nhìn nhau cười với Lâm Diễn.
Hai má Lâm Diễn hơi ửng hồng theo gió, kết hợp với làn da nhợt nhạt và nụ cười chân thành, trông có hơi ngây thơ.

Còn chưa kịp thở, anh đã cởi áo khoác, vào vị trí trên đài, nhìn quanh dàn nhạc: "Mọi người đến đủ nhỉ, đối âm xong chưa."
Khâu Lê Minh: "Xong rồi, nhạc trưởng."
Lâm Diễn: "Tôi sẽ nói một chuyện trước."
Mục Khang đột nhiên ưỡn ngực.
"Ngoài 'Chim lửa', chúng ta còn phải dựng một tác phẩm mới." Lâm Diễn nói khẽ, "Buổi hòa nhạc tuần sau không diễn concerto, đổi thành thơ giao hưởng."
Mục Khang muốn mò thuốc theo bản năng, song lại nhớ ra phòng tập cấm hút thuốc, bực mình xoa ngón tay mấy lần.
Lâm Diễn: "Tôi nói với viện trưởng rồi, nửa hiệp đầu chúng ta sẽ diễn tác phẩm mới của Mục Khang."
Tất cả mọi người: "..."
Dàn nhạc im lặng đến kỳ quái.

Một số người ngẩn người nhìn Lâm Diễn, một số khác lại ngẩn người nhìn Mục Khang đang đứng cạnh Lâm Diễn.
Mục Khang làm bộ khẽ gật đầu.
"Đùa tụi em à?" Lục Tây Phong lớn tiếng nói.
Lâm Diễn nhìn cậu ta, cười: "Không đùa các cô cậu."
Mục Khang khịt mũi: "Đừng căng thẳng, một bản thơ giao hưởng chỉ có hai mươi mấy phút thôi."
Lý Trọng Viễn lẩm bẩm: "Tao biết mà..."
Lâm Diễn: "Bây giờ Mục Khang sẽ phát bản nhạc cho các cô cậu, luyện trong một giờ, sáng dựng bản này, 'Chim lửa' để chiều dựng."
Mục Khang làm ảo thuật biến ra một đống bản nhạc.

Các bè trưởng nhận lấy như đang nằm mơ, rồi lại phát như đang nằm mơ.

Lâm Diễn ra lệnh, mọi người bắt đầu luyện như đang nằm mơ.
Bản thơ giao hưởng có tên là "Cuộc bội giáo hay một linh hồn lạc lối" (Le Renégat Ou Un Esprit Confus), nhìn là đã thấy cực kỳ làm màu, do hôm đó Mục Khang đọc Camus xong bỗng có cảm hứng.

Nhà truyền giáo trong câu chuyện thay đổi đức tin một cách vô tri, nhưng lại bị tín ngưỡng mới cắt mất lưỡi.

Mặc dù tự hắn đọc xong câu chuyện này cũng hoang mang, nhưng không quan trọng, cảm hứng và diễn giải không phụ thuộc vào nhau.
Giống như hắn sùng bái Camus mù quáng, nhưng lại không rõ rốt cuộc Camus có được tính là một nhà hiện sinh hay không.
Tác phẩm này kế thừa tên của một truyện ngắn loạn thần kinh, nhưng cũng không quá tối nghĩa.

Mục Khang tự phụ, cho là mình đã thấu hiểu được sự cảm tính nhân đạo của Camus, đưa nó vào âm nhạc, hợp lý hóa và lãng mạn hóa lên.
Không ai có ý kiến với việc dựng tác phẩm của Mục Khang, mọi người đều đang điên cuồng nghiên cứu bản nhạc.

Mục Khang lấy một chiếc ghế dựa ngồi xuống bên cạnh, kiểm tra lại tổng phổ lần cuối.
Lâm Diễn cũng đi theo.
Mục Khang: "Đừng đừng, để em kiểm tra lại đã."
Đây là lần đầu tiên một dàn nhạc hoàn chỉnh trong biên chế biểu diễn tác phẩm của hắn, lòng hắn không vững lắm, không hề bĩnh tĩnh như vẻ ngoài.

Lâm Diễn: "Tối qua anh thử nhiều lần lắm rồi, hoàn hảo lắm."
Mục Khang ngưng thở, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Lâm Diễn.

Hắn há miệng nhưng không nói nên lời.
Lâm Diễn nhẹ nhàng nói: "Thật mà, hoàn hảo cực kỳ."
Mục Khang nhìn Lâm Diễn chằm chằm, đột nhiên hỏi: "Sao mặt anh vẫn đỏ thế?"
Lâm Diễn: "..."
Mục Khang: "Nóng quá à?"
Lâm Diễn: "...!Ừ."
"Em cũng thấy nóng quá." Mục Khang khép lại bản nhạc, đưa cho Lâm Diễn, "Mà đến cả anh cũng nói vậy thì em yên tâm rồi, em ra ngoài hút thuốc đây."
Mục Khang đứng dậy nhanh như gió, đi ra ngoài, không nhìn lại Lâm Diễn.

Hắn đã căng thẳng cả đêm rồi, nhưng lúc nhìn nhau với Lâm Diễn vừa nãy thì nhịp tim hắn dường như đã đạt đến đỉnh điểm.
Gió lạnh làm đầu óc hắn tỉnh táo.

Mục Khang run cầm cập châm thuốc, nicotine kích thích khiến hắn bình tĩnh lại.

Hắn nhìn chằm chằm vào ánh lửa yếu ớt của đầu thuốc, hơi bối rối.
Bối rối trước cơn rung động vô cớ của chính mình.
Chỉ dựng một bản thơ giao hưởng thôi mà, có cần phải vậy không?
Nghĩ một hồi cũng không ra được gì, Mục Khang tặc lưỡi, vứt bã thuốc, quay trở lại phòng tập.
Hiện thực chứng tỏ nhạc trưởng Lâm luôn đúng.

Sau ba giờ đã tập được hơn nửa tác phẩm, mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, đại tài tử Mục lại một lần nữa khiến toàn trường rúng động, nở mày nở mặt.

Tập luyện xong, mọi người đều thở dài than ngắn.
"Đúng là không có cái mẹ gì mà nó không viết được." Khâu Lê Minh cất nhạc cụ, bất đắc dĩ nói với Lý Trọng Viễn.
Lý Trọng Viễn nhún nhún vai, nhạy bén quan sát Mục Khang và Lâm Diễn đang nói chuyện ở một bên đài chỉ huy.
Phần lớn thời gian, Mục Khang đều giao tiếp với mọi người bằng kiểu thái độ lấp lửng "Bố mày cũng không quan tâm lắm", nhưng hắn lại vô cùng quan tâm đến Lâm Diễn.

Khi nói chuyện với Lâm Diễn, ánh mắt của Mục Khang tập trung đến mức phát sáng.
Lâm Diễn rõ ràng biết rằng Mục Khang quan tâm đến mình, giọng điệu của anh khi nói chuyện với Mục Khang cũng sẽ hơi khác so với những người khác.

Tuy nhiên, Lý Trọng Viễn không chắc Lâm Diễn hiểu bao nhiêu về cách Mục Khang "quan tâm" đến anh.
Không rõ anh có biết rằng, Mục Khang chưa bao giờ quan tâm đến một người nhiều như vậy không.
Lý Trọng Viễn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Diễn mấy giây, sau đó dời mắt.
Trông anh vẫn hoàn hảo như mọi khi, gã đoán không được Lâm Diễn.
_______________
Chú thích của tác giả:
Chim lửa: The Firebird, tiếng Pháp L'Oiseau de feu, vở ba lê, kiệt tác của nhà soạn nhạc người Nga Igor Stravinsky, được công chiếu lần đầu tại Nhà hát Opera Paris vào ngày 25 tháng 6 năm 1910.
Cuộc bội giáo hay một linh hồn lạc lối: Le renégat ou un esprit confus, một câu chuyện từ tuyển tập truyện ngắn năm 1957 của Albert Camus, L'exiletle Royaume.

Tiểu thuyết là có thật, ca khúc là do tôi hư cấu ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui