Khi Lâm Thục đến quán bar, chỉ thấy Lục Ngôn ngồi đó trông chừng Đường Dịch Trần một mình.
" Xin lỗi, tôi đến muộn, chỉ có một mình cậu ngồi đây đợi sao? "
" Chị dâu, chị đến rồi.
Chị đến cũng không có muộn, mấy người bọn họ có việc phải làm nên về trước rồi , lúc gọi điện cho chị xong cũng mới chơi được có một ván game thôi.
" - Lục Ngôn đặt điện thoại xuống, vừa rồi hắn đang chơi trò chơi với người khác vẫn đang ở trong trạng thái còn hưng phấn.
Trong quán bar, một anh chàng đẹp trai đang chơi trò chơi ngồi trông chừng một người đàn ông say rượu đẹp trai khác có thể coi là một khung cảnh kỳ lạ, dù sao chủ quán bar cũng là anh ba nên Lục Ngôn cũng không có sợ .
" Tại sao anh ấy lại uống nhiều như vậy?" - Hai ngày qua anh ấy có vấn đề về dạ dày, chỉ mới tốt hơn một chút.
" Ừm...!Có lẽ lão đại uống nhiều hơn vì cảm thấy vui , Lần sau em sẽ giúp chị dâu canh chừng lão đại, không cho uống nhiều nữa.
" - Lục Ngôn thản nhiên tìm một cái cớ để giả vờ.
Lâm Thục nhìn mái tóc quen thuộc rủ xuống của Đường Dịch Trần, năm người bọn họ cùng nhau thành lập tập đoàn K, càng ngày càng lớn mạnh, chiếm một nửa Giang Thành và mở rộng ra cả thị trường nước ngoài.
Thỉnh thoảng mọi người cũng sẽ đến biệt thự cùng tụ tập ăn uống, hoặc là cùng nhau đến ngôi nhà cũ chỗ ông Đường.
" Chị dâu, chị có lái xe đến không? Đây là chìa khóa xe của lão đại, chị có thể lái về." - Lục Ngôn vừa nói vừa đưa chìa khóa xe cho Lâm Thục.
" Tôi đến bằng taxi, tôi sẽ lái xe về.
"
" Được rồi, chị dâu, vậy em sẽ giúp chị dìu lão đại ra xe ."
" Được , cảm ơn." - Dáng người Đường Dịch Trần, không có Lục Ngôn giúp thì thật sự một mình cô không dìu ra xe được.
Hai người cùng nhau dìu Đường Dịch Trần ra phía sau xe, Lâm Thư lên xe, ngồi vào ghế lái.
" Chị dâu, chị có thể tự chạy được không? Có muốn gọi một tài xế lái hộ không? " - Lục Ngôn cho rằng xe của lão đại quá lớn, hắn sợ Lâm Thục sẽ lái không quen.
" Không sao, tôi sẽ lái xe từ từ.
"
" Được rồi, vậy thì chạy xe cẩn thận , tạm biệt chị dâu.
"
" Vậy tôi về trước đây ."
Chiếc xe vừa chậm rãi lao vào dòng xe cộ.
Lâm Thục lái xe thận trọng, lo lắng nhìn về phía trước, tốc độ của cô rất chậm nên thường bị những chiếc xe phía sau bấm còi.
Cô không để ý rằng người đàn ông đang ngủ ở hàng ghế sau đã mở mắt ra từ lúc nào.
Trên thực tế, Đường Dịch Trần đã tỉnh táo hơn một chút khi Lâm Thục đến quán bar nói chuyện với Lục Ngôn , nhưng anh không nói mà nhắm mắt lại, lúc này anh nhìn bóng lưng nhỏ nhắn ngồi trong xe, lo lắng nắm chặt vô lăng, tốc độ rất chậm, anh ta thực sự cảm thấy thoải mái một chút.
Tối nay, anh đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ Ôn Thanh, nói rằng cô ấy sắp quay trở về nước và muốn anh đến đón , nhưng anh đã từ chối.
" Trần, e sắp về rồi, ngày mai anh có thể đón em ở sân bay được không? "
" Xin lỗi, như vậy không tiện lắm, tôi đã kết hôn rồi." - Nói xong, anh cúp điện thoại.
Kéo ngăn kéo ra, lấy chiếc nhẫn ra nhìn một hồi rồi lại vứt nó vào trong.
Cuộc điện thoại này khiến hắn hơi mất tự chủ, cảm thấy bực dọc trong người nên hắn gọi vài người cùng nhau đến quán bar của Tần Hạo uống vài ly.
Ba năm trước, hắn vốn đang chuẩn bị cho một buổi lễ cầu hôn hoành tráng, nhưng nữ chính Ôn Thanh lại không xuất hiện, chỉ điện thoại nói với hắn rằng cô sẽ đến Paris để theo đuổi giấc mơ múa ba lê, hắn đứng trong biển hoa cầm nhẫn đính hôn và trở thành trò đùa ở Giang Thành.
Lâm Thục lái xe gần một tiếng đồng hồ mới về đến nhà, nhưng may mắn thay khi chuẩn bị xuống xe cô thấy Đường Dịch Trần đã tỉnh táo hơn một chút.
" Anh tỉnh rồi, Anh có thể đi vào nhà không? "
Đường Dịch Trần không lên tiếng.
Lâm Thục cúi xuống đỡ hắn, hắn cũng đi ra khỏi xe rồi dựa vào Lâm Thục, hai người cùng nhau đi vào, Lâm Thục đặt Đường Dịch Trần lên ghế sofa nằm xuống, sau đó đi vào phòng bếp pha trà giải rượu.
Đường Dịch Thần lúc này mới tỉnh lại, ngồi dậy dựa lưng vào ghế sofa.
Lâm Thục cầm trà giải rượu ra thấy Đường Dịch Trần đang cau mày, ngồi trên ghế sofa sững sờ.
" Anh tỉnh rồi, uống cái này trước đi.
"
" Ừm, cứ để xuống bàn đi .Không còn sớm nữa, em đi ngủ trước đi.
Tôi sẽ tự dọn dẹp."
Một lúc sau, Đường Dịch Trần vẫn thấy Lâm Thục đứng trong phòng khách chưa chịu về phòng, nên hỏi :
" Có chuyện gì em muốn nói với tôi sao? "
" Uh...!không có chuyện gì.
Hôm nay em đến chỗ ông nội, ông nói anh cũng nên về ăn tối, đừng quá bận rộn với công việc.
" Được rồi, tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ đi với cô."
" Được ." - Lâm Thục vẫn không nói gì về việc cô mang thai.
Vẫn còn ba tháng nữa là đến cuộc hẹn ba năm kia .....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...