Sau khi Đồng Thiếu Huyền trở về từ Bác Lăng, bằng hữu đồng môn tại thư viện ngày ngày vây quanh nàng hỏi han.
Kinh đô có giống như lời đồn, khảm ngọc, đèn lồng chạm khắc, ngói đỏ son?
Hai phố Đông, Tây có phải so với Túc huyện còn lớn hơn không? Nhóm nương tử chỗ ấy có phải đều cưỡi ngựa phãi không?
Đồng Thiếu Huyền đã nghỉ học nhiều buổi, cố gắng bù đắp, lại bị mọi người vây lấy càng thêm nhức đầu, căn bản đọc sách không vào.
Bất quá đọc sách không vào, không thể chỉ trách các đồng môn.
Bản thân nàng xuân tâm dập dờn, cả ngày lẫn đêm nghĩ về tiên nữ tỷ tỷ đến khi không cầm nổi bút.
Cho dù cầm bút cũng là bôi bôi vẽ tranh, họa hình ảnh tiên nữ tỷ tỷ còn sót lại trong đầu óc mơ hồ của nàng, gợi nhớ lại thời điểm hai người tiếp xúc nho nhỏ.
Đồng Thiếu Huyền hận mình họa không tinh, dù họa thế nào cũng không giống tiên nữ, luôn cảm thấy thiếu một chút tinh túy.
Trong hơn nửa tháng, Đồng Thiếu Huyền không đọc nhiều, họa nghệ ngược lại đột nhiên tăng mạnh.
Tống Kiều vốn cho rằng nữ nhi về nhà sẽ nói rất nhiều về Bác Lăng, không nghĩ tới hoàn toàn không có chuyện như vậy.
Chưa nói đến việc chủ động trò chuyện, cũng không biết đi Bác Lăng một chuyến dính cái gì mao bệnh, hỏi nàng mười câu nàng nhiều lắm trả lời nửa câu, nửa câu còn lại vẫn mơ hồ.
Thời điểm dùng bữa cũng thất thần, đũa cầm ngược cũng không biết, cứ như vậy nhấc đũa ngược ăn nguyên một chén cơm......
Tống Kiều đi gặp lang quân Đồng Trường Đình để nói chuyện này: "Ngươi có cảm thấy A Niệm của chúng ta đi Bác Lăng, cả người lẫn hồn như bị hút đi? Suốt ngày bộ dáng hoang mang lo sợ, trước kia đã bao giờ thấy nàng không tập trung như vậy?"
Đồng Trường Đình liếc mắt nhìn Đồng Thiếu Huyền đang ngắm hoa trong tiểu viện: "Điều này không bình thường sao? Trước đây nàng không phải như thế này sao?"
"A Niệm có phải thân nữ nhi của ngươi hay không?" Tống Kiều chỉ về phía nàng, "Nàng trước kia có bộ dạng này sao? Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi!"
Đồng Trường Đình nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Quả nhiên không phải vậy."
Tống Kiều thở phào, đang định cùng hắn thảo luận chi tiết, Đồng Trường Đình lại nói: "Trước kia luôn trốn đi suy nghĩ chút bộ môn tà đạo, cái gì tiêu đạn tê dại cái gì hướng mặt trăng lên. Sau khi từ Bác Lăng trở về lại thích đi ra đi lại rồi, nhìn xem, còn ra viện ngắm hoa. Nếu là lúc trước, ta không níu nàng ra, nàng có thể trong phòng hai ba ngày. "
Tống Kiều: "...... Theo ý ngươi, bộ dáng này của nàng là có tiến bộ đúng không?"
Đồng Trường Đình thấy sắc mặt phu nhân khó coi, lúc nào cũng có thể hướng hắn tức giận, cũng không dám nói thêm nữa, đành ngậm miệng đúng lúc.
Đồng Trường Đình có lông mày rậm, mắt to, thân hình thon dài, khuôn mặt sắc như dao, ấn đường biến thành màu đen, trời sinh mang theo một cỗ sát khí. Nếu là người không quen biết hắn, nhất định sẽ cho rằng người này ngang ngược hung ác, ít chọc mới tốt.
Thật không biết Đồng Trường Đình trưởng thành dạng này, tính tình lại rất mềm mỏng, nhất là đối với phu nhân của mình mềm mại nhất.
Bị Tống Kiều như thế ghét bỏ, nửa chữ cũng không dám nhiều lời, Tống Kiều phất phất tay đuổi hắn đi: "Được rồi được rồi, ngươi trở về phòng hảo hảo tỉnh lại, lúc nào nghĩ rõ ràng, lúc đó tới tìm ta nói chuyện."
Đồng Trường Đình ngoan ngoãn đi suy nghĩ, Tống Kiều biết cùng hắn nói những lời này chỉ lãng phí thời gian.
Hết lần này tới lần khác nữ nhi đều không ở nhà, chuyện của A Niệm lại không muốn cùng gia nô bàn bạc, Tống Kiều chỉ có thể một mình suy nghĩ.
"Phu nhân, phu nhân, ta đã biết."
Đồng Trường Đình còn chưa quay mặt vào tường nghĩ đến một nén hương, liền sải bước dài vội vàng quay lại: "Phu nhân, ta biết A niệm là thế nào rồi."
Tống Kiều: "Nói cho ta nghe."
"A Niệm cũng mười lăm rồi, đi Bác Lăng một chuyến, nhất định là gặp được người mình thích. Ngươi nhìn động tĩnh của nàng, giống bộ dáng năm đó ngươi và ta quyết định chung thân hay không?"
Không thể không nói, lần này hắn xác thực nói một câu có suy nghĩ, nhưng đó cũng là điều Tống Kiều lo lắng nhất.
"Chúng ta có thể đáp ứng nàng đi Bác Lăng, đó là vì để nàng đi kinh sư mở mang tầm mắt, hiểu rõ hơn chút nội tình quan trường, về sau trải đường quan đồ. Nàng như thế nào không biết nặng nhẹ, nhớ thương tư tình nhi nữ?"
"Phu nhân, ngươi nói có chút cay nghiệt. A Niệm của chúng ta cũng đến tuổi thành thân, hiện tại không nhớ thương, chẳng lẽ muốn chờ già bảy tám mươi tuổi lại nhớ thương?"
Nói đến đây, Đồng Trường Đình cau mày thở dài: "Ah, Phu nhân cũng hiểu, bởi vì Đường gia đáng giết ngàn đao từ hôn, A Niệm của chúng ta thật sự khó tìm được một hộ môn đăng hộ đối ở Túc huyện. Nếu nàng có thể tìm được lương nhân ở Bác Lăng, đến Bác Lăng, rời xa tin đồn Túc huyện, không phải là chuyện tốt sao?
Tống Kiều bị lang quân nói kiểu này, cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
"Thế nhưng là, nếu là thật sự tìm được lương nhân đáng tin, A Niệm đã sớm nói với ta là nương của nàng. Hôm qua ta nói bóng nói gió hỏi nàng, nàng còn lảng tránh, cái gì cũng không chịu nói. Chỉ sợ lương nhân không có, nghiệt duyên lại gõ cửa. "
"Phu nhân lo lắng rồi, cũng không phải đụng vào người Đường gia, nhìn ngươi......"
Tống Kiều nghe đến chữ "Đường", lập tức giận tái mặt, hung hăng "chậc" một tiếng, che miệng Đồng Trường Đình lại.
"Làm sao ngươi biết không phải người Đường gia? Lỡ như thật sự là thì thế nào! Vậy Bác Lăng là địa bàn Đường gia!"
Lời nói của Tống Kiều gần như khiến Đồng Trường Đình bật cười: "Phu nhân a, ngươi có biết Bác Lăng lớn như thế nào? A Niệm đã ở đó hơn mười ngày, làm sao có thể đụng hắn được?"
Tống Kiều "hừ" một tiếng: "Mặc kệ A Niệm có phải có ý trung nhân hay không, chỉ cần người kia và họ Đường không có chút nào liên quan là được. Chỉ cần không phải họ Đường, thiên hạ nam tử nữ tử mặc cho A Niệm chọn, vi nương ta đây tuyệt không nói nửa chữ "Không!""
Tám năm trôi qua, một khi đề cập chuyện Đường gia hủy hôn lúc trước, Tống Kiều vẫn phi thường nổi nóng.
Tám năm trước, Đường Kiến Vi chín tuổi lâm bệnh nặng, hôn mê nhiều ngày tính mệnh hấp hối, A Nương nàng cùng tỷ tỷ gấp đến độ tìm kiếm hỏi thăm danh y toàn bộ Bác Lăng.
Uống mấy đợt thuốc, bệnh tình Đường Kiến Vi hoàn toàn không khởi sắc, cuối cùng Đường Sĩ Chiêm tìm được ở ngoài thành Bác Lăng bên trong ngọn núi cổ có một vị cao nhân phi thường, hi vọng cao nhân có thể cứu nữ nhi một mạng.
Cao nhân thu bạc, trả lại một cái bát tự hắn viết, để Đường gia đi tìm người có bát tự tương xứng.
Sau khi xem bát tự, Tô Mậu Trinh chợt nhớ tới lúc trước nàng quen một vị bằng hữu thân thiết, có một nữ nhi, bát tự tựa hồ rất giống
Tô Mậu Trinh sai người nghe ngóng, muốn hỏi về bát tự của yêu nữ Tống Kiều, Đồng Thiếu Huyền.
Đem bát tự cho cao nhân nhìn, cao nhân hưng phấn đến kém chút đập nát bàn trà —— bát tự này cùng bát tự Đường Kiến Vi là sự kết hợp hoàn hảo ông trời tác hợp! Nếu hai người thành thân, nhất định có thể gặp dữ hóa lành, môn gia thịnh vượng, Kim Mã Ngọc Đường!
Kim Mã Ngọc Đường: Nói đến cuộc sống sang trọng của những quan lại có tài văn học
Đường gia lòng tràn đầy vui vẻ, lập tức mang sính lễ đến Đồng gia.
Tống Kiều không nghĩ bằng hữu cũ đã lâu không gặp còn nhớ rõ nàng, thậm chí muốn cùng nhà nàng kết thân.
Đường Tam Nương sao?
Nghe nói là tài nữ nổi danh phi thường, thơ văn tiểu nương tử chín tuổi làm ra đều truyền đến Túc huyện.
Mà A Niệm nhà nàng, sách có đọc nhưng thể chất yếu kém, suốt ngày đau đầu nhức óc, cũng không biết có thể sống đến khi nào......
Đường gia làm ăn phát đạt, Đường chủ là đại quan trong triều, hôn sự này cho dù đến bất ngờ, Tống Kiều cũng rất hạnh phúc.
Nhưng thân thể A Niệm nhất định phải giải thích rõ ràng với Đường gia, liền gửi thư tới Đường gia nói rõ, để không quay lưng lợi dụng Đường gia.
Tin tức Đồng Thiếu Huyền gả đi Bác Lăng gây huyên náo trong huyện. Tất cả thân bằng quen biết đều đến chúc mừng, chúc mừng Đồng Thiếu Huyền gả vào hào môn.
Tống Kiều cùng Đồng Trường Đình một mực chờ đợi, chờ Đường gia hồi âm, chờ đội ngũ đón dâu.
Cuối cùng tất nhiên là không đợi được, chỉ có thư hủy hôn.
Đồng gia không biết Đường gia xảy ra chuyện gì, vì sao mang hôn nhân đại sự tiêu khiển Đồng gia, hận Đường gia làm xằng làm bậy, tự nhiên oán hận đến mức rất có đạo lý.
Đường gia đối với chuyện này cũng rất hối hận.
Đường Kiến Vi bệnh nặng là thật, nhưng đội ngũ đón dâu mới xuất phát không đến năm ngày, nàng bỗng nhiên tỉnh lại, được hai ngày nữa, nàng nhảy nhót tưng bừng, chẳng có chuyện gì.
Đường Sĩ Chiêm cùng Tô Mậu Trinh đều choáng váng.
Thật trùng hợp...
Sốt ruột cưới Đồng Thiếu Huyền vào cửa là vì cứu nữ nhi một mạng, Đường Sĩ Chiêm lúc đầu cực kỳ phản đối, không nguyện ý kết thân cùng tiểu thương nông thôn. Chính phu thê Đường Sĩ Chiêm là người phải chịu áp lực lớn từ lão gia trong nhà.
Kết quả đội đón dâu vừa đi, bệnh tình nữ nhi liền tốt?!
Đây là tiểu tử ngốc nhà ai?
Phiền muộn trong lòng là thật, kết thân đã định rồi, sao có thể đổi ý? Về sau để Đồng gia người ta xử sự như thế nào?
Đường Sĩ Chiêm cùng Tô Mậu Trinh hạ quyết tâm, loại chuyện hoang đường này cũng là bởi vì bọn hắn Đường gia mà có, thật lòng muốn cưới nàng dâu, trở về sau như thế nào đều phải chiếu cố tốt, quyết không thể để Đồng gia nữ nhi chịu ủy khuất.
Tình trạng cơ thể Đường Kiến Vi đã không còn đáng ngại, A Nương đang định nói với Đường Kiến Vi chuyện đính hôn, nói với nàng rằng sẽ sớm mang về một tiểu nương tử hoạt bát đáng yêu, đợi các nàng đến tuổi cập kê liền có thể thành thân.
Còn chưa kịp nói với Đường Kiến Vi, Đường Sĩ Chiêm liền nghe phụ thân viết một phong thư đi Đồng gia, đem hôn sự thoái lui, đội ngũ đón dâu cũng không tới Túc huyện, nửa đường dẹp đường hồi phủ. Vốn là không nhìn trúng Đồng gia, vừa vặn tôn nữ khỏi bệnh, cũng không cần tìm người xung hỉ.
Lời nói chính xác của lão nhân gia là: "Chung thân đại sự của A Thận sao thể như thế viết ngoáy tùy tiện? Túc huyện là địa phương nào? Tất cả đều là mọi rợ phương nam! Miệng nghe không hiểu điểu ngữ, đi ra ngoài không cưỡi ngựa thì cưỡi heo! Dạng người này sao có thể gả vào Đường gia ta?!"
Đường Sĩ Chiêm biết phụ thân hắn là người Bác Lăng chính gốc, chảy bên trong thực chất không phải máu, mà đều là cảm giác ưu việt.
Cảm thấy chỉ có Bác Lăng mới là nơi dành cho con người, bên ngoài Bác Lăng đều là vùng đất cằn cỗi.
Tuy nhiên, lão nhân gia có phải nghĩ thái quá hay không? Cưỡi heo...... Phải là heo mới vui lòng ah.
Nhưng lệnh phụ thân khó làm trái, Đường Sĩ Chiêm cũng không thể nói thêm gì nữa.
Huống chi, đã đắc tội với nhà người ta rồi, Đường Sĩ Chiêm sao lại có thể vá trời?
Vá trời: Lấy từ thần thoại xa xưa "Nữ Oa vá trời": Chỉ sự nghiệp lớn lao — Cũng chỉ việc quá sức, không thể thành công.
Dù có viết phong thư dài chân thành xin lỗi Đồng gia, cũng chẳng được gì hơn.
Đồng gia tức giận đến hôm nay, huống chi hai chữ "Đường gia", hai chữ "Bác Lăng" đối bọn hắn mà nói đều là thứ không được hoan nghênh.
"Không được, ta phải tìm A Niệm hỏi một chút, không hỏi rõ ràng trong lòng ta không yên tâm. "
Trong lòng Tống Kiều lo sợ bất an, dự định đem chuyện Đồng Thiếu Huyền rủ ra sạch sẽ.
Còn chưa kịp tìm tới nữ nhi, quản gia Sài thúc vội vàng tiến đến, nói có hai vị quan gia ở cổng, muốn tìm Tứ Nương.
Đồng gia hiện có một vị trưởng nam, bốn vị nữ nhi, Đồng Thiếu Huyền chính là Đồng Tứ Nương.
Tống Kiều kinh ngạc: "Quan gia tìm A Niệm chuyện gì?"
"Cái này......" Sài thúc có chút khó khăn, "Hai vị quan gia kia rất hung hăng, ta không dám hỏi. "
Tống Kiều lập tức đi đến cửa chính, nhìn thấy quan gia mặc quan phục, đang buộc ngựa.
Một người trong số họ lướt qua một vòng, không tìm được cọc buộc ngựa, miệng lẩm bẩm: "Ngay cả ngựa đều không có gì để buộc? Thật là một vùng đất hoang."
Tống Kiều có chút không vui tiến lên: "Xin hỏi hai vị quan gia, hai vị có gì tới tận đây?"
Vị quan lớn tuổi hỏi: "Đây chính là Đồng phủ? Đồng Thiếu Huyền ở chỗ này sao?"
Tống Kiều khi còn nhỏ ở Bác Lăng bảy tám năm, quan gia mới mở miệng nàng có thể nhận ra, bọn hắn nói giọng Bác Lăng chân chính.
Bác Lăng!
Phản ứng đầu tiên của Tống Kiều chính là nữ nhi phạm tội ở Bác Lăng, quan gia đuổi tới Túc huyện bắt nàng!
Tống Kiều không trực tiếp trả lời vấn đề của đối phương, hỏi ngược lại: "Hai vị là?"
Hai quan gia trực tiếp đi vào Đồng phủ, vén áo dài lên, hai tay nâng cái gì đó, cao giọng nói: Đồng Thiếu Huyền tiếp chỉ!"
Một tiếng này tập luyện mà ra, cực kỳ hùng hậu còn có lực xuyên thấu.
Trong phòng, Đồng Thiếu Huyền vừa mới cầm bút họa nghe được động tĩnh này, lập tức bước nhanh ra ngoài, nhìn thấy thánh chỉ giá lâm, giống như Thiên Tử đích thân tới!
Đồng gia lập tức quỳ xuống, Đồng Thiếu Huyền cấp tốc quỳ xuống bên cạnh A Nương.
"Ai là Đồng Thiếu Huyền?" Quan viên nhíu mày hỏi.
Thánh chỉ xảy ra bất ngờ không thể hiểu được, Đồng Thiếu Huyền không thể nào không kinh hoảng, nàng ngẩng đầu, nhẹ giọng đáp: "Là ta."
Đồng Trường Đình cùng Tống Kiều đồng thời ném ra ánh nhìn chất vấn: Ngươi đã làm cái gì!
Đồng Thiếu Huyền vạn phần vô tội không hiểu: Ta chẳng hề làm gì a!
Trước khi tuyên chỉ Tống Kiều mặc niệm ở trong lòng: Chỉ cần không bắt A Niệm đi, những chuyện khác đều được!
Nhưng khi quan gia đọc xong chiếu chỉ tứ hôn, Tống Kiều lại cảm thấy không thể.
Thậm chí nửa ngày đều không thể không tỉnh táo.
Ai?
Đường gia Tam Nương tử...... Đường Kiến Vi?
Thiên Tử tứ hôn? Với A Niệm?!
Ta đang nằm mơ sao?
Làm sao chuyện này lại xảy ra?
Thiên Tử thế nào tâm huyết dâng trào, chơi một màn này?
Tống Kiều lần nữa nhìn về Đồng Thiếu Huyền, muốn nhận được câu trả lời từ nữ nhi.
Nhưng khi nàng nhìn về phía Đồng Thiếu Huyền, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không mảy may chút huyết sắc, đôi mắt mở to khi nhìn quan gia, vô cùng kinh ngạc hỏi: "Đường.... Đường Kiến Vi? Là, Bác Lăng Đường gia Đường Kiến Vi sao?"
Quan gia nhẹ gật đầu.
"Sao......"
Đồng Thiếu Huyền vốn tưởng rằng sau khi trở về tinh thần sẽ tốt hơn nhiều, không ngờ lại bị dọa đến mức choáng váng, run rẩy.
Không chờ nàng ngất, Tống Kiều quỳ gối bên người nàng hôn mê bất tỉnh trước tiên.
"A Nương, A Nương, ngươi tỉnh lại!" Đồng Thiếu Huyền nhanh chóng đỡ Tống Kiều, tránh cho nàng bị đập đầu chảy máu.
Tống Kiều giống như một cuộn mì mềm thơm ngon, mềm nhũn nằm trong lòng Đồng Thiếu Huyền, nước mắt chảy ngang: "Chúng ta...... Đồng gia, đã làm chuyện gì xấu? Vì cái gì Đường Kiến Vi âm hồn không tan......"
Đồng Trường Đình cũng không cách nào lý giải, truy vấn: "Xin hỏi hai vị quan gia, việc này là thật? Thật sự không sai?"
Hai người lặn lội đường xa tới nơi đây, vì tuyên thánh chỉ, trên đường đi mỏi mệt không chịu nổi, lười nhác nói, trực tiếp đem thánh chỉ đưa cho Đồng Thiếu Huyền: "Các ngươi tự mình xem đi, xem thật kỹ đi."
Đưa xong thánh chỉ, hai người bọn họ rời đi.
Đồng Trường Đình đánh thức Tống Kiều dậy, người nhà vây quanh cùng Đồng Thiếu Huyền.
Hai tay Đồng Thiếu Huyền run rẩy, chậm rãi mở chiếu chỉ, đọc lại từng chữ, trời đất quay cuồng.
Thật sự là Đường Kiến Vi......
Thật sự là nàng.
Không thể lý giải, ta làm cái gì, tại sao cùng Đường Kiến Vi thành thân?
Là Thiên Tử tứ hôn? Thiên Tử không có chuyện làm sao?
Cũng không phải gả cho Trưởng Công Chúa, nàng cũng muốn quản những chuyện của dân thường sao?
Quan trọng hơn là......
Làm sao Thiên Tử biết ta?
Đồng Thiếu Huyền nghĩ mãi không ra, hỏi một vạn lý do vì sao, không ai có thể cho nàng đáp án.
Bác Lăng, Ngô gia.
Từ khi Ngô Hiển Dung nói với A Nương rằng nàng muốn cưới Đường Kiến Vi, bị A Nương quản trong nhà, "trông giữ chặt chẽ không cho phép bước ra ngoài Ngô gia một bước", đã được hai tháng.
Hai tháng qua, nàng khóc lóc, gây rối, nhưng A Nương hoàn toàn không coi trọng, căn bản không để ý nàng.
Ngô Hiển Dung tức hổn hển, lại bắt đầu khóc lóc om sòm: "Không cho ta đi ra ngoài, ta ngột ngạt nguy hiểm tính mạng, A Nương vui vẻ sao?!"
Mẫu thân lạnh lùng nhìn nàng: "Chừng nào ngươi nghĩ rõ ràng, giống như đại tỷ ngươi, không gây thêm phiền toái, lúc đó ta thả ngươi ra ngoài. "
"Đại tỷ......" Nhắc tới người này, Ngô Hiển Dung cười lạnh nói, "Giống nàng? Giống nàng bạc tình bạc nghĩa? A Nương, ta không làm được. Ta không có cách nào giống như nàng nhát gan sợ phiền phức, ngay cả nương tử mình đem qua cửa không bảo vệ được! Không, nàng không phải không bảo hộ được, nàng là cả lá gan bảo hộ cũng không có!"
"Ngươi!" Mẫu thân đang muốn mắng nàng, bỗng nhiên nhìn qua mặt Ngô Hiển Dung, nhìn về phía sau.
Ngô Hiển Dung quay người lại, bắt gặp ánh mắt Ngô Hiển Ý đang đứng ở cửa.
Bên ngoài tiếng sấm ầm ầm, Ngô Hiển Ý búi tóc đơn giản, túi vải màu màu xanh đậm quấn bên ngoài búi tóc đã hoàn toàn bị ướt nhẹp.
Ngô Hiển Ý vừa vào nhà trong tay cầm mũ rộng vành đã ngấm nước, còn chưa kịp cởi soa y, đã nghe rõ ràng tiếng cãi vã giữa mẫu thân và muội muội.
Soa y: nghĩa là áo tơi hoặc áo lá là cách gọi một loại áo khoác hờ để tránh mưa nắng từ xưa, nay vẫn còn được dùng tuy ít hơn.
Đôi mắt thon dài của Ngô Hiển Ý tối sầm đến mức không đọc được cảm xúc của nàng, cởi soa y đầy nước, gia nô tiến lên nhận lấy.
Tay trái nàng cầm thanh kiếm, tay phải bọc lấy một lớp vải thật dày.
Tấm vải hoàn toàn ướt đẫm, có một vệt máu mờ nhạt rỉ ra.
Mẫu thân phát hiện ra vết máu kinh người, vội vàng bước tới hỏi: "Làm sao bị thương!"
Ngô Hiển Ý lắc đầu, đôi mắt thanh lãnh vẫn như cũ nhìn muội muội, hỏi: "Nàng xảy ra chuyện gì?"
Ngô Hiển Dung hừ một tiếng nói: "Nàng bị Thiên Tử tứ hôn, gả đi xa. "
Nhìn thấy bộ dáng Ngô Hiển Ý có vẻ bị thương, chắc chắn thực sự có chuyện khẩn cấp nên ra ngoài.
Nói không chừng ta trách oan nàng? Ngô Hiển Dung trong lòng âm thầm nghi hoặc, có chỗ dao động.
Nàng vốn cho là Ngô Hiển Ý vẫn còn lương tâm khi nghe tin nương tử đính hôn sắp gả đi xa thì nàng sẽ dao động.
Không nghĩ ngay cả lông mày nàng cũng không động một chút, chỉ có khóe miệng mảy may khẽ động, liền đi về bên cạnh phòng ngủ phụ thân ở phía nam.
Ngô Hiển Dung giận không kiềm được, quát vào bóng lưng tỷ tỷ: "A Thận có ý nghĩa gì với ngươi! Ngươi hoàn toàn không quan tâm nàng chết sống ra sao!? Cho dù gả nàng cho người khác, đến một nơi như Túc huyện, ngươi cũng không phản ứng gì sao?"
Ngô Hiển Dung biết, A Thận đối với đại tỷ là yêu thích.
Mỗi lần nhắc đến Ngô Hiển Ý, Đường Kiến Vi đều phấn chấn tinh thần.
Kia là biểu hiện mà chỉ những người thực sự yêu mới có.
Thế nhưng không biết từ lúc nào, số lần Đường Kiến Vi đề cập đại tỷ càng ngày càng ít.
Về sau, những lúc nói đến ba chữ "Ngô Hiển Ý", Đường Kiến Vi không tiếp tục nói chuyện, chỉ nhàn nhạt cười khổ.
Có phải giữa nàng và đại tỷ có hiểu lầm gì đó?
Ngô Hiển Dung đã từng nghĩ như vậy trong tâm.
Thực ra bọn họ vẫn còn thích nhau phải không? Hôn ước cho tới bây giờ vẫn không hủy bỏ.
Nàng cấp thiết muốn đại tỷ nói một câu, coi như một câu biện minh cũng được.
Nàng muốn biết, đại tỷ mà nàng sùng bái từ nhỏ có nỗi khổ tâm riêng, tuyệt nhiên không phải người bạc tình bạc nghĩa.
Ngô Hiển Dung nhìn chăm chú bóng lưng Ngô Hiển Ý, lồng ngực phập phồng.
Nàng muốn câu trả lời!
"Thiên Tử chỉ hôn, sao có thể cho phép người bên ngoài chỉ trích." Ngô Hiển Ý thế mà nói như vậy, "A Tư, ngươi đã không còn nhỏ, phải biết cái gì gọi là họa từ miệng mà ra. "
Ngữ khí vẫn lạnh giống băng như cũ, không có gì lưu luyến.
Không có nửa phần tình nghĩa.
Đêm đó, Ngô Hiển Dung không cần người giám sát, cũng không đi đâu cả.
Nằm trên giường, tay cầm bức thư Đường Kiến Vi viết cho nàng, đọc đi đọc lại, nước mắt ướt đẫm gối.
Dường như trong đêm nay, Ngô gia Nhị Nương tử vị này từ trước đến nay không lo áo cơm, nhìn thấy rõ một chân tướng nhân sinh trong cơn sương mù.
Chân tướng cắt đứt màn ảo tưởng một cách sắc bén, không để lại dấu vết xót thương.
...
Đội ngũ tiễn dâu nhanh chóng tập kết.
Bên người Đường Kiến Vi chỉ có Tử Đàn là gia nô, mà tỷ tỷ, nhất định sẽ mang theo nàng cùng một chỗ đi Túc huyện.
Lúc đầu nàng nghĩ tỷ muội các nàng chủ tớ ba người cùng nhau lên đường, hẳn là không có vấn đề gì.
Vẫn là Trưởng Công Chúa tâm địa tốt: "Tuy nói hiện giờ thái bình thịnh thế, trên đường có kỵ binh tuần tra, hiếm thấy tội phạm. Nhưng dù sao Túc huyện cách Bác Lăng núi cao đường xa, ngươi đây, là Thiên Tử chỉ hôn, lỡ như xảy ra vấn đề gì, là làm mất mặt Thiên gia. "
Vệ Từ cử bốn vị tiểu nương tử võ nghệ cao cường thân thiết bên người, một đường hộ tống các nàng đi Túc huyện.
Đường Kiến Vi nghĩ thầm "Vậy là Ngài cũng biết Túc huyện xa?", ngoài miệng cảm tạ long ân điện hạ.
Tử Đàn vẫn còn ngơ ngác, không thể tin được sự thật rằng các nàng đang đi đến vùng đất man rợ phía Nam.
Mà Đường Kiến Vi đã nghĩ thông suốt rồi.
Nàng muốn đi cũng phải đi, không muốn đi cũng phải đi, đây là ý chỉ Thiên Tử, không ai dám chống lại.
Mà lại Vệ Từ nói đúng, nếu nàng không rời đi thì cuộc đời nàng sẽ uổng phí.
Trước khi rời Bác Lăng, nàng có một việc quan trọng phải làm.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Đường Kiến Vi dần dần sắc bén.
Bác Lăng, Đường phủ.
Buổi sáng Dương thị bắt đầu đau đầu, sau khi đếm hết tiền ở nhà, kém chút đau lòng mà chết.
Nhi tử bất hiếu lại đi cược!
Mấy ngày trước đây nàng đếm ngân phiếu, đã chỉ còn lại năm ngàn lượng, hôm nay đếm lại, chỉ có hai ngàn lượng?!
Một bên Dương thị thu xếp hôn sự của Đường Linh lang, còn phải đi cửa hàng thu bạc thuê nhà, mà Đường Tự Minh đâu?!
Ngoại trừ đi sòng bạc vung tiền như rác, còn biết cái gì!
Ngay cả để hắn bắt hai con nhỏ trở về hắn cũng không làm được!
Còn cùng cái gì Kim Ngô Vệ Lữ Soái xưng gọi huynh đệ?
Làm huynh đệ hay không hắn không biết, coi tiền như rác hắn khẳng định đứng hàng thứ nhất, không ai giành qua được hắn!
Đoàn người đón dâu Bàng gia ở tại Đường gia cũng đã vài ngày rồi, cả ngày ăn ăn uống uống, như người chết đói đầu thai!
Không đem Đường Tam Nương bắt trở về, ném cho Bàng gia, để bọn quỷ nợ này nhanh chóng rời đi, Dương thị cảm thấy mình có thể bị tức chết.
Dương thị vô cùng tức giận, đợi nhi tử trở về giáo huấn một phen, thuận tiện thương thảo một chút ứng phó như thế nào với đám người đón dâu thô kệch Bàng gia.
Không ngờ thay vì đợi nhi tử, lại gặp một người ngoài ý liệu.
Đường Kiến Vi?
Đường Kiến Vi một mình đi vào cửa, đứng ở tiền sảnh Đường gia.
Dương thị được gia nô đến báo, lập tức cùng Đường Linh Lang đi ra, buồn bực nhìn xem Đường Kiến Vi.
"Nàng vì sao quay lại......" Đường Linh Lang kéo Dương thị, thì thầm vào tai.
Dương thị ha ha một tiếng, khẽ nói với Đường Kiến Vi: "Tam Nương biết trở về là tốt, A Nương ngươi biết chắc hẳn cũng có thể nhắm mắt. Đã trở về rồi, cùng Bàng gia đi thôi. Phu gia ngươi đợi ngươi đã lâu!".
Vừa nói, Dương thị vừa nháy mắt với Tra thúc, đế hắn bắt người lại.
Nhưng Tra thúc lại là không nhúc nhích, vẻ mặt có chút lo lắng.
Dương thị không rõ cho lắm, Đường Kiến Vi không chỉ không bối rối, ngược lại ung dung ngồi trên ghế, nói với Dương thị: "Phu gia? Ta đã thành thân rồi, cùng Bàng thị không có quan hệ gì."
"Ngươi thành thân?" Dương thị càng không rõ, "Ngươi đã là người nhà họ Bàng, còn ở bên ngoài còn gây ra chuyện mờ ám? Đường Kiến Vi, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi là Đường gia nữ nhi! A Nương ngươi không có ở đây, hôn sự của ngươi tự nhiên là ta làm chủ! Ngươi nói như thế nào gả cho ai liền gả cho ai? Ngươi còn biết chữ 'hiếu' viết như thế nào?!"
Dương thị khí thế hùng hổ, nói đến kích động, trượng dài trong tay "cạch" một tiếng trên nền đất, Đường Linh Lang chấn động đến run rẩy, tai ong ong đau.
Đối mặt với Dương thị đang trợn mắt, Đường Kiến Vi không những không giận mà còn cười, nhấc cuộn giấy vàng trong tay lên, đưa Dương thị, ra hiệu nàng xem một chút.
Dương thị không hiểu, Tra thúc nhận lấy, mở ra nhìn, quả nhiên như hắn suy nghĩ, thật sự là thánh chỉ!
Hai chân Tra thúc mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống.
Dương thị kỳ quái: " Ngươi đang làm cái gì?!"
Tra thúc run tiếng nói: "Cái này, là thánh chỉ của Thiên Tử"
Lời này vừa nói ra, Dương thị vội vàng nhìn về phía giấy vàng.
Trên giấy vàng in ấn tỉ Thiên Tử rõ ràng, còn có bút viết chu sa to lớn chữ "可".
可: đồng ý, chấp thuận, tán thành
Dương thị sợ hãi nhìn về phía Đường Kiến Vi: "Ngươi, ngươi lấy ra ở đâu?!"
Đường Kiến Vi nói: "Làm sao, bà nhìn thấy thánh chỉ Thiên Tử mà không quỳ? Là cảm thấy Thiên Tử không xứng cho ngươi cúi đầu?"
Bị nàng nói kiểu này, Dương thị quá sợ hãi, lập tức quỳ xuống đất hành lễ, ngay tiếp theo Đường Linh Lang cùng một phòng toàn người tất cả đều quỳ xuống đất, bái lâu không đứng dậy nổi.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Đồng Thiếu Huyền: Ta muốn tiên nữ tỷ tỷ ôn nhu thiện lương a a a
Đường Kiến Vi: Ngươi sắp đạt được rồi, mặc dù sẽ tặng kèm một cái yêu tinh muội muội.
Đồng Thiếu Huyền:...?
Đồng mẫu: Ta cảm thấy Đồng phủ chúng ta còn có thể cứu giúp một chút.
Đồng phụ: Đều là người một nhà hợp pháp, ai cao quý hơn ai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...