Dưỡng Thú Thành Phi

Tịch Tích Chi gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, hai cái tay không ngừng rẽ nước, bơi lên trên mặt nước, mắt không chớp nhìn chằm chằm phía chân trời.

Âm thanh ầm ầm liên miên không ngừng.

Hai đạo kinh lôi chồng lên chung một chỗ, đồng thời bổ vào trên người Giao Long và Kim Long.

Từng đạo tiếng dã thú truyền vào lỗ tai, dù Giao Long và Kim Long * có mạnh mẽ hơn nữa, ở dưới uy lực hai đạo kinh lôi, trong nháy mắt bị chém quay cuồng rơi vào trong nước. Hai đạo sấm sét này đều dài hơn mấy trượng, đánh lên trên người Giao Long và Kim Long, làm cho bọn họ đồng thời quay cuồng, nhấc lên* một cột sóng lớn.

Một loạt tiếng kêu thảm thiết, nghe vô cùng kinh người. Mưa to gió lớn quay cuồng, cả mặt nước rung chuyển không ổn định.

Toàn bộ tâm Tịch Tích Chi đều co rút lại, hận không được đi qua xem một chút tình huống của An Hoằng Hàn. Nhưng cánh tay lại bị sư phụ kéo lại thật chặt, nhất thời khiến Tịch Tích Chi tránh không thoát.

"Con ít gây thêm phiền phức đi, lấy uy lực hai đạo thiên lôi, bất luận người nào trong chúng ta đi qua, lập tức sẽ tan thành mây khói!" Tịch Chân trực tiếp rống giận về phía Tịch Tích Chi.

Khiến tâm lo lắng của Tịch Tích Chi từ từ lấy được bình tĩnh. Hiện tại nàng không thể gây thêm phiền phức cho An Hoằng Hàn!

"Nhưng An Hoằng Hàn. . . . . ." Nhìn hắn bị giày vò, lòng Tịch Tích Chi như bị dao cắt.

Thì ra bất tri bất giác, mình đã sớm xem trọng An Hoằng Hàn như vậy.

"Hắn có thể vượt qua, chúng ta chỉ có thể tin tưởng hắn." Tịch Chân an ủi đồ đệ mình, thật ra thì chính trong lòng ông cũng không có nắm chắc.

Nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của đồ đệ mình, Tịch Chân thậm chí nghĩ, nếu như An Hoằng Hàn không cẩn thận chết đi, có lẽ cũng không giữ được đồ đệ ông rồi.

Thiên lôi cuồn cuộn, thiên địa mờ ám, không khí vô cùng đè nén.

Thời gian giống như trở nên rất lâu, mỗi một phút, mỗi một giây đều là hành hạ.


Vốn hai Giao Long và Kim Long đang quay cuồng, hiện nay đều nổi lơ lửng ở trên mặt nước, không nhúc nhích. Sóng lớn gào thét dần dần bình ổn, tất cả đều trở nên yên lặng.

Sau khi hô mấy tiếng An Hoằng Hàn mà vẫn không được đối phương đáp lại, Tịch Tích Chi không nhịn nổi nữa, một phen hất tay sư phụ ra, phóng tới bên cạnh Kim Long.

"An Hoằng Hàn. . . . . ." Lúc đến gần đầu rồng, Tịch Tích Chi nhào qua, muốn ôm chặt đầu rồng của đối phương. Chỉ tiếc thân thể kim long quá mức khổng lồ, khiến cử động 'ôm' này của Tịch Tích Chi ngược lại càng giống như là dán lên.

Trên thân thể Kim Long gần như đều là vết thương, một mảng lớn đen như mực, chọc người đau lòng.

Nước mắt Tịch Tích Chi không kiềm nén được liền chảy xuống, nhỏ xuống dọc theo khuôn mặt, một giọt trong đó đúng lúc rơi vào trên lân phiến của kim long.

Vốn Kim Long đang nhắm mắt lại, vào giờ phút này chậm rãi mở mắt ra, con ngươi màu vàng vòng vo hai vòng, cuối cùng rơi vào trên người của Tịch Tích Chi.

"Trẫm không có việc gì." Giọng nói cực kỳ nhỏ, nếu không phải Tịch Tích Chi dựa vào rất gần, có lẽ cũng không nghe thấy rõ ràng.

"Chàng lừa gạt ai đó?" Tịch Tích Chi khóc chửi một câu.

Trên thân thể nhiều vết thương như vậy, còn dám nói không có việc gì? Chỉ cần là người có mắt, sau khi nhìn thấy thương thế của An Hoằng Hàn cũng sẽ không tin tưởng.

Tình huống của Giao Long càn tệ hơn An Hoằng Hàn, lúc ấy phần lớn thiên lôi gần như đều là bổ vào trên người nó, khiến nó bị thương nghiêm trọng hơn An Hoằng Hàn rất nhiều. Nó nhắm mắt, nếu không phải dưới cánh mũi còn có hơi thở dốc yếu ớt, bọn họ sớm cho là nó đã chết trên cây cầu rồi. Vốn một đạo thiên lôi đã làm cho Giao Long tự lo không xong, lại thêm một đạo của An Hoằng Hàn, khiến tổn hại lớn thực lực của Giao Long.

Tịch Chân phi thân giẫm ở trên lưng của Giao Long, tốc độ lành vết thương của Giao Long có thể dùng mắt thường thấy được, mắng to một câu: "Nguy rồi! Giao Long vượt qua thiên kiếp rồi!"

Phàm là kẻ đã vượt qua thiên kiếp, toàn bộ vết thương chịu vào thời gian trước sẽ khỏi hẳn, thậm chí vết thương của Giao Long cũng đang dần dần khôi phục.

"Phùng chân chân nhanh qua đây, thừa dịp nó còn chưa khôi phục, chúng ta giải quyết nó cho xong!” Tịch Chân giơ bàn tay lên, một thanh đao sắc bén liền xuất hiện ở trong tay ông. Ông không do dự chút nào, nhắm ngay trái tim Giao Long cắm vào.

Nhưng da thịt Giao Long bền chắc, ông tốn hết sức lực cũng chỉ xuyên phá da thịt hắn.


Giao Long bị đau, tức giận gào thét một tiếng, hai mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra.

“Ta muốn các ngươi đẹp mặt! Nhân loại vô sỉ, lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.” Giao Long dùng sức vung đuôi, Tịch Chân và Phùng chân nhân đứng ở trên người nó đều ngã nhào xuống.

Tịch Tích Chi vừa nhìn thấy tình huống như vậy, do dự có nên đi hỗ trợ hay không, nhưng nhìn bộ dáng yếu đuối của An Hoằng Hàn, lại không bỏ đi được.

“Nàng đi giúp bọn hắn, trẫm chịu được.” Đầu rồng thân mật cọ xát một vị thiếu nữ, đồng tử màu vàng của An Hoằng Hàn mang theo tia cưng chiều, “Trẫm còn chưa thực hiện lời hứa phụ trách với nàng, làm sao có thể nỡ bỏ nàng lại?”

Gò má Tịch Tích Chi đỏ lên, ngay sau đó nhớ tới lời của mình đã nói vào đêm đó.

Thấy An Hoằng Hàn còn rảnh rổi liếc mắt đưa tình, vì vậy liền bay về phía đám người sư phụ.

Sau khi Tịch Tích Chi rời khỏi đó không lâu, phía chân trời vang lên một tiếng ầm ầm, đạo thiên lôi thứ sáu của An Hoằng Hàn đã đến.

Tịch Tích Chi nghe âm thanh này, bị sợ lập tức quay đầu, thiếu chút nữa quên mất. Mặc dù Giao Long chịu đựng được rồi, nhưng thiên lôi của An Hoằng Hàn vẫn còn tiếp tục! Lấy trạng thái hôm nay của hắn, làm sao có thể?

Cặp mắt trừng lớn, trong mắt Tịch Tích Chi đều là cảm xúc phức tạp.

Nắm tay nắm chặt vang lên tiếng răng rắc, Tịch Tích Chi nhìn về phía Cự Long nơi chân trời, không chịu quay đầu lại.

Tịch Chân nhìn đồ đệ thất thần, tức giận mắng: “Có phu quân rồi nên quên sư phụ đúng không?! Không tới, sư phụ ngươi sẽ phải đi gặp Diêm Vương rồi.”

Tịch Tích Chi vạn bất đắc dĩ xoay người lại, vừa nhìn tấy Tịch Chân và Phùng chân nhân cùng nhau chết nắm lưỡi đao, lắc lư ở trên người Giao Long. Gỉa như Giao Long tiếp tục giày vò như vậy, hai lão già khọm bọn họ đều sẽ nát xương hết.

Linh lực toàn thân Tịch Tích Chi hầu như đều bị Giao Long đánh tan. Nói thật, mặc dù hiện tại đi liều mạng với Giao Long, cũng không thêm được bao nhiêu tác dụng.

Còn chưa đợi Tịch Tích Chi xông lên, một đạo ánh sáng màu đen đột nhiên đánh tới về phía bọn họ.


Ánh sáng màu đen dần dần hoá thành bóng dáng một người, hắn mang theo mặt nạ màu bạc, mũi chân điểm một cái, nhẹ nhàng đạp lên sau lưng của Giao Long, đưa tay nhổ thanh tà kiếm trước kia từ trong thân thể của Giao Long ra.

Tà kiếm uống máu càng nhiều, uy lực lại càng lớn.

Hắn giơ tay lau máu tươi trên thanh tà kiếm, lạnh giọng nói: “Chuyện tiếp theo, liền giao cho bổn tôn đi.”

Giao cho người?! Nằm mơ.

Tịch Tích Chi bực tức mắng: “Đông Phương Vưu Dục, hại chết nhiều dân chúng vô tội như vậy, sao ngươi còn có thể yên tâm thoải mái?”

Nam tử mặc cầm bào hắc vừa nghe thấy cái tên đó liền hơi sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Tịch Tích Chi, “Vì sống sót, ngươi không có chuyện gì là không thể làm.”

Không tiếp tục che giấu thân phận của mình, Đông Phương Vưu Dục nâng tay kéo rớt mặt nạ che mặt, lộ ra ngũ quan khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

Sau khi lấy được sự thừa nhận của đối phương, Tịch Tích Chi nói không ra được là tư vị gì.

Đông Phương Vưu Dục đi từng bước đến vị trí trái tim Giao Long ….

Giao Long sau khi nhìn thấy hắn, cảm xúc lập tức kích động, “Là người …. chính là ngươi áp chế ta ở dưới cây cầu, ta liều mạng với ngươi!”

Giao Long vừa trải qua độ kiếp, toàn thân đều là vết thương, vẫn còn ở trong giai đoạn hồi phục. Hắn vung vẩy thân thể, muốn vỗ về phía Đông Phương Vưu Dục. Nhưng bởi vì bị tổn thương khá lớn ở trong thiên kiếp, nhất thời còn chưa khôi phục được thể lực, tốc độ một kích này lao đi chậm hơn trước kia mấy phần.

Đông Phương Vưu Dục lại dựa vào bước chân mạnh mẽ tránh khỏi. Hắc kiếm trong tay ‘phập’ một tiếng ghim vào trái tim Giao Long. Một tiếng tru bi phẫn kéo dài khiến màng nhĩ người ta phát đau. Bởi vì đau đớn, cái đuôi Giao Long kịch liệt vung vẩy, nhấc lên hàng loạt sóng lớn. Một lát sau, cái đuôi kia giơ lên trời, đột nhiên không hề có điềm báo trước nện vào trong nước, văng lên một cột nước.

Lúc này vẻ mặt Đông Phương Vưu Dục rất ấm áp, thật giống như hắn trước kia, nhưng ngoan ý nơi đáy mắt lại khiến người ta cảm thấy xa lạ.

Mắt thấy tay của hắn muốn cắm vào trái tim Giao Long, muốn lấy nội đan ra, Tịch Tích Chi điều động linh lực, phi thân tới.

“Người nghĩ cũng đừng nghĩ!” Tịch Tích Chi liền đưa tay chặn lại tay của Đông Phương Vưu Dục.

Ngay sau đó sư phụ của nàng cũng giơ tay lên cắm vào trái tim Giao Long, lấy viên nội đan của Giao Long ra. Nội đan chính là kết tinh tu vi cả đời của yêu vật, tu vi của Giao Long càng lợi hại hơn yêu vật bình thường rất nhiều, một viên nội đan từ từ tản ra ánh sáng lục.


“Chính là vì vật này mà ngươi lại làm hại Phong Châu bị lũ lụt sao!” Trong tay Tịch Chân cầm nội đan to bằng trứng ngỗng, một bộ dáng cắn răng nghiến lợi, “Lão tử bóp vỡ nó, xem ngươi làm thế nào!”

Đông Phương Vưu Dục nghe xong lời này, lập tức luống cuống trận cước. Giờ khắc này, toàn bộ yêu khí đều toát ra ngoài, trong lúc nhất thời trong mấy dặm xung quanh dâng lên một tầng sương mù màu đen, mơ hồ tầm mắt mọi người.

Trong sương mù màu đen, phạm vi tầm mắt Tịch Tích Chi có hạn.

Đông Phương Vưu Dục đột nhiên đẩy Tịch Tích Chi cản trở hắn ra, xông về Tịch Chân muốn đoạt lại nội đan.

Không có ai biết hắn vì viên nội đan này đã chuẩn bị bao nhiêu. Từ lúc bước ra khỏi Luật Vân Quốc, hắn liền thiết kế tốt toàn bộ kế hạoch. Đến lúc thu hoạch rất không dễ dàng, tại sao có thể để người khác phá hư!

“Ngươi đừng mơ tưởng!” Đông Phương Vưu Dục giơ kiếm chém về phía Tịch Chân.

Ở bên trong sương mù màu đen, Tịch Tích Chi chỉ nghe thấy âm thanh đao kiếm giao nhau, nhưng không nhìn thấyhai người đang đánh nhau.

Rống ….

Một tiếng gào thét khiếp người hấp dẫn sự chú ý của Tịch Tích Chi, là âm thanh An Hoằng Hàn phát ra! Tịch Tích Chi theo bản năng cảm thấy trong âm thanh đầy ắp khổ sở, mọi người nghe đến trong lòng đều sinh ra đồng cảm.

Toàn thân Tịch Tích Chi cả kinh chấn động, vội vã muốn đi ra khỏi sương mù màu đen, lại nhất thời không tìm được phương hướng.

Ầm ầm một tiếng, giống như có thứ gì rơi từ trên trời cao vào trong nước.

Cả trái tim Tịch Tích Chi cũng treo lên rồi, lập tức cái gì cũng không chú ý, khởi động toàn bộ linh lực còn sót lại, gạt bỏ sương mù màu đen tạo ra một con đường.

Bùm một tiếng, Tịch Tích Chi chui vào trong nước, bơi về phía nơi cuối cùng của tiếng vang.

Trong nước tràn đầy bùn cát, tầm mắt cũng không quá rõ ràng. Chỉ là An Hoằng Hàn hoá thân thành hình rồng, vô cùng khổng lồ, rất dễ dàng tìm được ở trong nước.

Sau khi Tịch Tích Chi nhìn thấy một màu hoàng kim ở nơi xa, lập tức bơi về phía đó.

Cự Long khổng lồ đang nhanh chóng chìm xuống dưới nước, Tịch Tích Chi vừa nhìn thấy, liền phát hiện trên người Kim Long đã sớm vết thương chồng chất, nơi tầm mắt nhìn thấy được, gần như không có một chỗ lành lặn, tất cả đều là vết thương nghiêm trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui