Năm ngày trôi qua, thời gian chỉ còn một nửa so với kỳ hạn mười ngày, một số môn phái chống đỡ không nổi đã đầu phục Quân Thư Ảnh. Trong đại điện, Quân Thư Ảnh ngồi phía trên, nhìn xuống kẻ đang hoảng sợ phủ phục trên mặt đất, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười thản nhiên.“Hắn cũng không vui vẻ gì, chỉ cảm thấy thỏa mãn thôi. Chỉ vì hắn quá ham muốn quyền lực…” Thanh Lang đứng phía sau Cao Phóng, cùng nhìn về phía Quân Thư Ảnh.
“Nếu không phải do ngươi, Giáo chủ sẽ không giống như ngày hôm nay.” Cao Phóng nói.
“Như vậy cũng không sao, càng đáng yêu.” Thanh Lang sờ cằm, cười cười.
“Ngươi còn bình thản ở đây xen vào chuyện người khác sao. Ta vừa nhận được tin, thiếu chủ mỹ nhân của chúng ta gần đây thân thể không được tốt lắm.” Cao Phóng liếc nhìn Thanh Lang, vờ thở dài: “Loại dược này chỉ dùng cho những kẻ võ công cao cường, Giáo chủ lại không tin thiếu chủ đã tàn phế võ công, nên hạ dược hơi mạnh. Thiếu chủ đáng thương, thân thể nhu nhược như vậy không biết có thể chống cự được bao lâu?”
Sắc mặt Thanh Lang trầm xuống, khóe miệng nhíu lại, nói: “Nếu Yến của ta xảy ra chuyện gì, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả.”
Cao Phóng nhướng mày nhìn hắn, khẽ cười nói: “Chỉ cần ngươi an phận, thiếu chủ của ngươi sẽ bình an. Ta không giống như Giáo chủ, tiểu mỹ nhân như vậy, ta cũng biết thương hương tiếc ngọc mà.”
Nét mặt Thanh Lang vẫn âm trầm như trước, hắn lặng yên một lát rồi đột nhiên cười cười, xoay người rời đi.
“Ngươi đừng có âm mưu phá hoại gì đó.” Cao Phóng nói.
“Đến mà không vào chào hỏi, Quân huynh chắc hiểu ý của ta.” Thanh Lang chắp tay chào, xong liền biến mất.
Cao Phóng nhíu mày nhìn hướng Thanh Lang vừa rời đi một lúc mới quay trở lại. Quân Thư Ảnh vừa nghe thuộc hạ báo cáo xong. Cao Phóng nhìn y, trán tựa vào khung cửa, đau khổ thở dài, nhỏ giọng nói: “Làm sao đây, sau này phải làm sao đây…”
“Cao Phóng, vào đi.” Quân Thư Ảnh đột nhiên lên tiếng, thanh âm bình thản không cảm xúc.
Cao Phóng khẽ thở dài, cất bước đến bên người Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh đưa tay đè trán. Cao Phóng đứng phía sau, gỡ tay Quân Thư Ảnh ra, nhẹ nhàng giúp y xoa xoa hai bên thái dương.
“Giáo chủ, mệt lắm sao?” Cao Phóng nhẹ giọng hỏi.
Quân Thư Ảnh nhắm mắt, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
“Giáo chủ, người…”
“Lo làm tốt việc ta giao phó đi, đừng nói nhiều.” Quân Thư Ảnh cắt ngang.
“…” Cao Phóng im lặng không lên tiếng, nhất thời đại đường trở nên tĩnh lặng đến ngột ngạt. Một lúc lâu sau, Cao Phóng nói: “Giáo chủ, ta chỉ muốn nói, có một số việc, nếu buông tay ngay lúc còn có thể nắm bắt, có lẽ sau này sẽ không có cơ hội.”
Quân Thư Ảnh không lên tiếng. Ngay lúc Cao Phóng nghĩ có lẽ y sẽ không đáp lại lời mình, Quân Thư Ảnh khẽ cười một tiếng, nói: “Ngươi nói đúng. Vì vậy chúng ta phải hành động ngay bây giờ mới thành công.”
Cao Phóng hơi khựng lại, im lặng.
Nửa đêm, cai ngục đột nhiên cấp báo trong ngục xảy ra hỗn loạn. Cao Phóng suy nghĩ một lúc, rồi ra lệnh không cần báo lại cho Quân Thư Ảnh, tự mình dẫn người xuống địa lao.Địa lao lúc này là một bãi chiến trường hỗn loạn. Vốn sợ tù nhân vược ngục, Viên Khang Thọ, Tín Bạch, Sở Phi Dương, những người có võ công cao cường bị tách ra giam giữ riêng. Lúc này Viên Khang Thọ cùng Tín Bạch đều ghé vào cửa lao la hét, thậm chí còn dùng nội lực, muốn phá tan cửa lao. Bọn cai ngục đều rút vũ khí, vừa uy hiếp vừa đề phòng họ.
“Tất cả lui ra. Có chuyện gì?” Cao Phóng chạy đến trước mặt mọi người, trầm thanh quát.
Bọn cai ngục cúi đầu lui lại. Một người tiến đến bên Cao Phóng, hắn chưa kịp lên tiếng, một tiếng khóc nức nở đã vang lên: “Cao Phóng, ngươi cứu đại sư huynh ta đi. Nếu cứ như vậy huynh ấy sẽ chết mất.”
Cao Phóng quay đầu nhìn lại, Tín Vân Thâm không biết đang bị nhốt cùng bọn giáo phái nào, mọi người phía sau cậu đều ngồi lặng trong góc, dáng điệu ủ ũ. Tín Vân Thâm hai tay nắm song cửa lao, khóc lóc cầu xin.
“Vân Thâm, ngươi… Ngươi sao lại quen biết tên ma giáo này?! Các ngươi muốn bức chết ta sao?! Ta như vậy sao lại dưỡng ra một tên hèn nhát như ngươi chứ!” Bên kia Tín Bạch đột nhiên hét lớn, rồi ho không dứt.
Tín Vân Thâm nhìn Tín Bạch, rồi ủy khuất nhìn về phía Cao Phóng. Cao Phóng lắc lắc đầu, vừa hướng tới nhà lao giam Sở Phi Dương, vừa quay đầu nói với Tín Bạch: “Ta không quen biết tên tiểu bảo bối nhà lão. Lão không cần tức giận như vậy, không là không giữ được tính mạng đâu.”
“Cao Phóng, ngươi không cần nói như thế.” Giọng nói ủy khuất của Tín Vân Thâm lại truyền đến. Cao Phóng cũng không để ý đến cậu nữa, vừa đến trước cửa lao giam Sở Phi Dương liền nhíu mày.
“Ai nhốt bọn họ cùng với nhau?!” Cao Phóng đau đầu hỏi.
“Bẩm đường chủ, là… Thanh giáo chủ.”
“Ta chỉ biết…” Cao Phóng bất đắc dĩ thở dài, nói tiếp: “Sở Phi Dương, ngươi dừng tay đi. Ngươi muốn chết sớm sao?”
Nhà lao giam Sở Phi Dương không lớn lắm, chỉ có ba người. Lúc này tay Sở Phi Dương đang để trên lưng Mai Hân Nhược. Nàng đã bất tỉnh, gương mặt tái nhợt. Y phục Mai Hân Nhược đã cởi ra một nửa, phía trước được xiêm y của Sở Phi Dương che khuất, dưới lớp xiêm y mơ hồ lộ ra đôi vai non mịn. Cao Phóng biết nội lực Sở Phi Dương không còn mạnh mẽ như trước nữa, không thể bức chung độc ra khỏi người khác, chỉ có thể tận lực giảm bớt độc tính của chung độc, trực tiếp đưa tay truyền lực vào giúp họ. Dù là vì nguyên nhân này, nhưng…
Sắc mặt Sở Phi Dương so với Mai Hân Nhược còn kém hơn, xanh nhợt, đầy mồ hôi lạnh. Tống Lam Ngọc ở bên cạnh lo lắng đến mức rơi lệ, lại không dám chạm vào người Sở Phi Dương, chỉ có thể than thở khóc lóc khuyên Sở Phi Dương dừng tay.
“Sở Phi Dương, ta biết độc tính của loại chung này, chưa đến mười ngày sẽ không có chuyện gì. Người không cần lãng phí nội lực của mình.” Cao Phóng lại nói.
Sở Phi Dương không để ý tới, hoặc không có khí lực trả lời, Cao Phóng lại không dám mạo muội mở cửa lao. Tống Lam Ngọc vọt tới trước cửa lao, lau khô nước mắt, trừng mắt nhìn Cao Phóng nói: “Ngươi bớt giả nhân giả nghĩa đi! Tên kia không biết hôm nay đã chúng ta ăn cái gì, nói với Sở đại ca những gì, hiện tại Mai tiểu thư lại trở nên như vậy. Ngươi mau đưa giải dược đây.”“Thanh Lang?!” Cao Phóng khẽ cau mày. “Hắn muốn làm gì?”
Cao Phóng trầm tư một lát, Tống Lam Ngọc cứ luôn miệng đòi giải dược, Cao Phóng cảm thấy phiền phức liền vung tay lên nói: “Ngươi câm miệng. Ta không có giải dược. Lo chăm sóc Sở đại ca của ngươi đi, ta ra ngoài xem sao.” Nói xong hắn liền nhanh chóng rời đi.
Tống Lam Ngọc bị Cao Phóng dọa, thối lui vài bước, nhìn người đột nhiên rời đi, muốn gọi nhưng không dám gọi, chỉ đứng sững tại chỗ. Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động, nhìn lại thì Sở Phi Dương đã dựa vào tường thở dốc, môi xanh tím, ánh mắt hơi thất thần, ướt đẫm mồ hôi.
“Sở đại ca, huynh không sao chứ?” Tống Lam Ngọc vội đến trước mặt Sở Phi Dương, lấy khăn ra cẩn thận lau mồ hôi cho hắn, vẻ mặt đau khổ.
Sở Phi Dương cầm lấy cái khăn thấm đẫm mồ hôi, gượng cười, nói: “Ta không sao. Ta tự lo cho mình được, đệ đến chăm sóc Mai cô nương đi. Ta không còn đủ sức nữa, làm phiền đệ vậy.”
Tống Lam Ngọc lại chạy đến bên Mai Hân Nhược, nhìn trái nhìn phải, vừa nhắm mắt lại vừa mang xiêm y của Sở Phi Dương đắp kín người nàng, rồi sau đó lại trở về bên cạnh Sở Phi Dương. Y tựa vào bên Sở Phi Dương, ánh mắt si mê nhìn hắn. Thấy sắc mặt hắn dần hồng hào trở lại, y mới an tâm nở nụ cười, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...