Trong khoảnh khắc tiếng nhạc bị đình chỉ, thân hình Thạch Lệ cũng mạnh mẽ khựng lại, lập tức thoát khỏi sự chậm chạp và cứng ngắc ban đầu, dường như đã thanh tỉnh trở lại.
Thạch Lệ khẽ cúi người, cung kính trả lời: “Bẩm Thánh Cô, Sở Phi Dương đã ăn vũ phách, tiểu nhân mong rằng đã không nhục mệnh!”
“Ngươi khẳng định?” Nữ tử kia lại đột nhiên thở dài, tựa hồ trong nháy mắt liền minh bạch tình huống trước mắt, “Ta sớm nên biết rằng không thể tin tưởng ngươi, Sở Phi Dương há lại dễ dàng bị ngươi lừa gạt như vậy.”
“Ý Thánh Cô là gì?” Thạch Lệ cả kinh nói, “Ta rõ ràng đã nhìn thấy hắn ăn…”
“Mắt thấy cũng chưa chắc là sự thật.” Một đạo thanh âm từ phía sau truyền đến, Thạch Lệ quay đầu nhìn lại.
“Sở Phi Dương, ngươi…”
Quân Thư Ảnh nhìn Thạch Lệ khuôn mặt đang vặn vẹo, hướng Sở Phi Dương nói: “Lần này ngươi yên tâm, ngươi không hề hiểu lầm người tốt, hắn chính là một tên đại ác nhân.”
Thạch Lệ chỉ vào Sở Phi Dương, cười lạnh nói: “Hảo một cái Sở đại hiệp Sở Phi Dương, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi! Ngươi bất quá cũng chỉ là hạng người hèn hạ tâm cơ thâm hiểm!”
Sở Phi Dương nhíu mày, thực sự không phải là vì bị Thạch Lệ chỉ trích mà không vui, mà là vì có chút khó hiểu.
“Ngươi da mặt cũng quá dày đó.
Ngươi sắp đặt hãm hại người khác, người khác không bị trúng kế mà lại là tâm cơ thâm hiểm, là hèn hạ?” Thanh Lang đáp lại một cách mỉa mai.
Quân Thư Ảnh lặng lẽ gật đầu, Thanh Lang thụ sủng nhược kinh nhìn y, tên gia hỏa này hiếm khi một lần cùng với mình có chung kẻ thù, không đối đầu gay gắt.
Ánh mắt Thạch Lệ nhìn vào Sở Phi Dương cũng giống như nhìn kẻ thù không đội trời chung, nếu như chỉ là một lần hãm hại bất thành thì sao lại có thể oán hận đến như vậy?
Nữ tử được gọi là Thánh Cô kia bị vây quanh nhưng không có chút nào lo sợ, từng bước nhẹ nhàng lùi về sau.
Trình Tuyết Tường bất thình lình phi lên không, hướng về phía nàng công kích.
Nàng khẽ xoay người, ung dung tránh khỏi đòn công kích của Trình Tuyết Tường.
Nhưng toan tính của Trình Tuyết Tường không phải là nàng, trong lúc nàng phân tâm một chút hắn liền lao về vách đá phía sau nàng.
Sắc mặt nàng lúc này mới khẽ biến, muốn xoay người đuổi theo, nhưng đã chậm một bước.
Trình Tuyết Tường trong tay cầm một vật gì đó, bay ngược trở lại, giơ lên trước mặt, cười nói: “Thánh Cô hẳn là cho rằng dựa vào vật này là có thể thần không biết quỷ không hay mà thăng thiên chạy thoát?”
Trong tay hắn chính là một đoạn dây nhỏ, trong bóng đêm quả thực khó có thể phát giác.
Trên vách núi đối diện lại xuất hiện một nữ tử đang đại hô tiểu khiếu.
Người khác không biết nhưng Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh đương nhiên nhận ra.
Chính là nữ tử tên gọi Ngọc nhi ngày đó từng chạm mặt trên sông.
Tín Vân Thâm nhìn thoáng qua nói: “Không ngờ giữa hai vách núi lại có dây thừng, xem ra phía sau núi Thanh Phong kiếm phái ta đã trở thành hậu hoa viên của quý sơn trang rồi!”
Sợi dây kia chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, cũng không phải thứ đồ chắc chắn.
Nếu như nữ tử này có thể dựa vào nó để di chuyển qua lại giữa hai đỉnh núi, vậy khinh công của nàng nhất định phải đạt đến trình độ tuyệt hảo.
Nhìn bộ dáng của nàng, bất quá chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi, nhưng lại có công lực cao thâm đến như vậy, mọi người ở đây cũng không ai dám xem thường.
Nữ tử sau khi nhất thời luống cuống, đã bình tĩnh trở lại, đôi mắt trong suốt vừa chuyển, quét một vòng đám người Sở Phi Dương.
“Tiểu nữ tử thật không nghĩ tới, có một ngày sẽ bị nhiều hiệp sĩ thanh danh lẫy lừng vây đánh như vậy.
Thiên hạ này, cũng không mấy người có thể nhận được loại đãi ngộ này đi.”
Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nếu muốn ám chỉ chúng ta ỷ đông hiếp yếu, thì nên tiết kiệm một chút sức lực đi.
Thủ đoạn quang minh chính đại chỉ thích hợp với người quang minh chính đại, đối với hạng người nham hiểm hèn hạ như các ngươi, nếu nói công bằng tức là ngu ngốc!”
Nàng nhất thời không nói gì, không biết là tức giận hay là ngạc nhiên, đại khái cũng không ngờ được sẽ ở trong Thanh Phong phái gặp được loại ‘ngụy biện’ hùng hồn như vậy.
Tại nơi đỉnh núi không lớn, mấy người đem nữ tử cùng Thạch Lệ vây chặt, lại chặt đứt đường lui của nàng, không cho nàng có cơ hội chạy thoát.
Nhưng dù sao trước mặt cũng là một nữ tử yếu thế, ngược lại không người nào có thể giơ đao giơ kiếm mà chém tới.
Tín Vân Thâm tiến lên từng bước nói: “Cô nương, ngươi đã không còn đường lui, càng không thể chạy thoát.
Cô nương vẫn là nên theo chúng ta trở về Thanh Phong kiếm phái, chúng ta chắc chắn lấy lễ để đối đãi.
Chuyện liên quan giữa Vô Cực sơn trang và võ lâm Trung Nguyên, trong đó có lẽ có chút hiểu lầm, chúng ta cần thẳng thắn nói chuyện.”
Nàng vẫn một mực không mở miệng, Thạch Lệ bất thình lình hét lớn một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm mọi người, cả giận nói: “Thánh Cô chớ tin vào lời nguỵ quân tử này! Những kẻ này ngoài mặt nói tốt, nhưng sau lưng làm việc lại âm hiểm không ai bằng.
Thạch mỗ ngày hôm nay có phải liều một cái mạng cũng nhất định sẽ cứu Thánh Cô ra!”
Nói xong liền rút vũ khí, lao về phía Sở Phi Dương.
Ánh mắt thẳng tắp nhìn lại, vẫn mang theo cừu hận sâu đậm như cũ.
Sở Phi Dương vẫn một mực suy nghĩ về chuyện Thạch gia trại cùng Thạch Lệ này, muốn nhớ lại xem hắn đã từng đụng chạm gã hay chưa.
Thạch Lệ đối với hắn hận ý mãnh liệt như vậy, giống như có sự đè nén, Sở Phi Dương biết rõ tuyệt đối không phải là bởi vì lúc này gã bị dồn vào đường cùng mà nhất định phải còn có nguyên nhân khác.
Nhưng mà càng nghĩ lại càng không ra bất kì manh mối gì.
Sở Phi Dương đối với việc cứu người thì không nhớ rõ, nhưng đối với đối địch đã trải qua hoặc là người đã giết qua thì ghi tạc trong đầu rất rõ ràng, không bao giờ quên.
Duy chỉ có Thạch Lệ này là hắn hoàn toàn không nhớ ra nổi.
Nếu như chưa bao giờ có giao tập, thù hận há có thể vô căn cứ mà nảy sinh?
Thạch Lệ dùng toàn lực muốn mở một đường thoát, ai cũng thấy gã rõ ràng là không biết tự lượng sức mình nhưng nữ tử kia vẫn không thèm mở miệng can ngăn.
Sở Phi Dương chỉ tay không cũng hóa giải được đòn công kích của Thạch Lệ, tay phải theo lực đạo của gã mà đẩy văng sang một bên.
Trong bụi cỏ đột nhiên vang lên một tiếng động nhỏ, một nhân ảnh đột nhiên vọt ra, một tay đỡ lấy Thạch Lệ.
“Thạch đại ca, huynh không sao chứ? Huynh sao lại bộ dạng này?” Cầm Anh nhỏ giọng khóc nức nở, ôm lấy Thạch Lệ lo lắng hỏi han.
Mấy người Sở Phi Dương đã sớm phát giác trong bụi cỏ ẩn nấp một người, nhưng nghe khí tức thì người này không có một chút nội lực nào, trước mặt còn có một Thánh Cô Vô Cực sơn trang khó giải quyết nên không ai quan tâm đến kẻ không đáng lo ngại đang ẩn nấp kia.
Nhưng cũng không nghĩ rằng hắn đúng lúc này lại tự mình lao ra.
Hành động tiếp theo của Thạch Lệ khiến cho mấy người Sở Phi Dương cảm thấy bất ngờ, hai mắt gã vốn là căm hận mà nhìn vào Sở Phi Dương, nay bất thình lình chuyển hướng sang Cầm Anh, rõ ràng không một chút do dự mà một tay bắt lấy Cầm Anh, lưỡi dao trong tay kề lên cổ Cầm Anh, phẫn nộ quát: “Để Thánh Cô rời đi! Nếu không ta sẽ giết hắn!”
Sở Phi Dương cùng Tín Vân Thâm nhìn nhau, nhất thời đoán không ra Thạch Lệ này là thật hay giả.
“Ngươi chẳng lẽ hồ đồ?” Thanh Lang mỉm cười nói “Tiểu tử đó vốn là đi theo ngươi, ngươi lại đem tính mạng của hắn ra để uy hiếp chúng ta?”
“Hắn bất quá chỉ là một con cờ trong tay ta, nếu không phải vì hắn, các ngươi làm sao chịu để cho ta bước vào Thanh Phong kiếm phái?” Thạch Lệ cười lạnh nói, kẹp lấy Cầm Anh chậm rãi di chuyển về phía nữ tử kia.
_________________.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...