Dương Thư Mị Ảnh


Mùa đông lạnh giá vừa đi qua, khí trời dần ấm trở lại.

Tuy rằng sáng sớm và đêm khuya vẫn còn một chút lạnh nhưng giữa trưa khi mặt trời lên cao là khoảng thời gian ấm áp dễ chịu nhất.
Phúc Lai là một huyện không lớn nhưng sầm uất, phía trong tiểu thành đường phố tề chỉnh, nhà cửa kiến trúc tao nhã nằm san sát, khắp phố bày bán rất nhiều mặt hàng nối tiếp nhau, đây chính là gặp đúng lúc phiên chợ náo nhiệt cách một ngày mới họp một lần.
Là khoảng thời gian mà thương nhân khắp nơi ra vào thành buôn bán, bởi vậy trong thành có rất nhiều người lạ mặt.

Cho dù ngẫu nhiên một người phong tư xuất chúng (phong thái hơn người) xuất hiện cũng sẽ không thể gây chú ý nhiều.
Vậy mà lúc này, toàn bộ huyện thành lại đang náo nhiệt ở nơi dán cáo thị.
Thường ngày, trên khối thạch bản (tấm bảng làm bằng đá) chỉ dùng để huyện nha dán một vài bản cáo thị không liên quan, một số người biết chữ tình cờ đi ngang qua cũng chỉ liếc vài cái.

Nơi này chính là từ khi được lập ra vẫn chưa bao giờ khiến quá nhiều người quan tâm để mắt tới.
Mà lúc này đây, gần như dân chúng trong thành người người truyền tai nhau, đều từ trong nhà chạy đến, vây lấy cổng thành, muốn tận mắt nhìn thấy vật nằm trên thạch bản kia.
Mặc dù trước đây quan phủ có lần dán cáo thị truy lùng một tên giang dương đại đạo cũng không có tấp nập người đến vây xem như hôm nay.
Hai tên bộ khoái (sai dịch) của nha phủ đang đi tuần trên phố, nghe tiếng huyên náo mà chạy tới, lập tức choáng váng chứng kiến cảnh tượng trước mắt, vội vàng chen chúc giữa đám người đông nghịt, lách vào tận cùng bên trong.
“Mau tránh ra, mau tránh ra, tập trung đông như vậy.

Nhìn xem, đường phố đều bị các ngươi làm cho tắc nghẽn! Mau về nhà đi!” Bộ khoái giáp (*) xô đẩy đám người, muốn đem họ đuổi khỏi đây.
*Giáp: một can đầu trong mười can (Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý).

Ngày xưa lấy mười can kể lần lượt, cho nên cái gì hơn hết tất cả thì đều gọi là giáp.


Ở đây là chỉ tên sai dịch thứ nhất.
Thế nhưng một mình gã đâu địch lại bách tính trong lòng đang hiếu kì, muốn đem tất cả đuổi đi nhưng không những không đi ngược lại còn khiến gã lảo đảo thiếu chút nữa bị xô ngã.
Bộ khoái ất (tên sai dịch thứ hai) đem gã kéo lên, chỉ vào tờ cáo thị dán trên thạch bản, nói: “Mặc kệ bọn họ, ngươi đến xem cái này đi!”
Nghe nói vậy, bộ khoái giáp bèn nhìn về phía tờ giấy màu vàng được dán đè lên trên bản cáo thị mà huyện nha hai ngày trước vừa mới dán kia.
“Còn nhìn cái gì vậy, nơi này không cho phép tư nhân dán cáo thị, mau xé đi.

Rõ là thêm phiền toái!” Bộ khoái giáp nhịn không được mà nói, sẵn đưa tay muốn đem bản cáo thị xé xuống.
“Ngươi chờ một chút a.” Bộ khoái ất ngăn gã lại, chỉ vào chữ viết trên bản cáo thị, nói: “Vô Cực sơn trang này ngươi chưa từng nghe qua sao? Gần đây nổi danh trên giang hồ đó, thanh danh thậm chí vượt qua cả Thanh Phong kiếm phái.

Trong bản cáo thị này nói, Vô Cực sơn trang lão trang chủ thọ thần bảy mươi, muốn mời thiên hạ tân khách.

Bất luận người trong giang hồ hay là bách tính tầm thường miễn là đi đều được tiếp đón.”
“Thì sao?” Bộ khoái giáp vẫn không hiểu.
Bộ khoái ất thở dài: “Nói ngươi nhiều một học vài chút chữ ngươi còn ngại khó.

Nơi này viết, gỡ yết bảng giết không tha.

Ta xem ngươi vẫn là không nên lỗ mãng, chờ Tống bộ đầu đến xem qua rồi nói sau.”
Bộ khoái giáp lại vung tay lên nói “Ngươi thật đa sự! Trên giang hồ thì thích nói mấy chuyện gì đó dọa người, còn cái gì giết không tha, tự cho mình là hoàng đế sao?”
Miệng nói trong khi tay gã so với miệng còn nhanh hơn, đem bán cáo thị xé xuống, cuộn lại nhét vào trong tay áo.

Bộ khoái ất không kịp ngăn cản, sắc mặt tái nhợt.
Bộ khoái giáp vỗ vỗ nói: “Ta xé, ta đây không phải là không có việc gì sao.

Ngươi và ta thân là người trong công môn, đây hẳn là chức trách phải làm.

Ngươi cũng nhiều chuyện.

Về sau ít đi trà quán nghe người ta nói mấy chuyện tào lao thì hơn.”
Nói xong lại hướng đám người trước mặt hô to: “Được rồi, đừng có thấy náo nhiệt mà tụ tập, mọi người đều về cả đi!”
Bách tính đang vây xem nghe vậy liền mất hứng, bắt đầu chậm rãi tản đi.

Bộ khoái giáp lại chuyển sang vẻ mặt cảnh giác nhìn ngó xung quanh cùng bộ khoái ất hướng đường cái đi đến.

Còn chưa đi được hai bước, bên tai lại đột nhiên vang lên một giọng nói âm trầm băng lãnh: “Dán trở lại!”
“Kẻ nào?” Bộ khoái ất vừa nghe không khỏi toàn thân chấn động, cao giọng hỏi.
Bộ khoái giáp cũng bắt đầu cảnh giác.
“Dán trở lại!” Nhìn xung quanh đều không thấy có người khả nghi, vậy mà âm thanh kia lại một lần nữa vang lên giống như ngay tại bên tai mà thì thầm.

Âm thanh thô tháo (thô ráp, xù xì) cùng giọng điệu âm lãnh càng khiến người ta da đầu phát run lên, cả người ớn lạnh.

Bách tính vừa muốn rời đi lại một lần nữa dừng bước, hiếu kỳ nhìn xung quanh, còn có người nhìn về phía hai tên bộ khoái vẫn còn đang đứng gần khối thạch bản kia.

Hiếu kỳ thì hiếu kỳ nhưng không người nào dám tiến lên phía trước, chỉ dám chen chúc ở trong đám người, đại khái cũng là đang khiếp sợ âm thanh làm người ta khó chịu kia.
Bộ khoái giáp giương đao lên, cao giọng nói: “Các hạ là cao nhân phương nào, vì sao không dám xuất đầu lộ diện?”
Gã vừa dứt lời liền cảm thấy bên hông một trận gió lạnh phất qua, khiến bất giác trên người nổi một tầng da gà.
Bộ khoái giáp cùng bộ khoái ất cảnh giác xoay người, đã thấy một người nam nhân toàn thân hôi y (quần áo màu xám tro) đứng ngay bên cạnh.

Ở đây có mặt hơn mười bách tính còn có hai tên bộ khoái thân mang võ công thế nhưng lại không rõ kẻ kia làm cách nào đã đứng ở đây.
“Dán trở lại!” Người nọ khẽ nghiêm mặt, mí mắt nhíu lại, con ngươi lãnh ý màu đen gắt gao nhìn chằm chằm bộ khoái giáp.
Bộ khoái giáp tay năm chuôi đao.

Chỉ nhìn khí thế kia liền biết ngay mình hẳn không phải là đối thủ của kẻ này.

Nhưng mà giữa ban ngày ban mặt như vậy, chính mình lại là người trong công môn, bộ khoái giáp gã không tin người này thực sự dám ra tay đả thương người.
“Vị huynh đài này, đây là chức trách của hai người bọn ta, đều không phải là cố ý làm khó dễ.” Bộ khoái giáp suy nghĩ một chút rồi lại tiếp: “Nếu như ngươi cần dán cáo thị, chỉ cần hướng nha môn đệ trình văn thư…”
Còn chưa nói hết câu, bộ khoái giáp liền cảm giác trước ngực nóng lên, một bụm huyết hoa tiên diễm bắn tung tóe, còn có vài giọt văng lên mặt mang theo cảm giác vừa tanh vừa nóng.

Bốn phía bách tính từng đợt khiếp sợ, rốt cục không dám vây quanh nữa, khắp nơi bỏ chạy.
Bộ khoái giáp không dám tin mà cúi đầu nhìn thoáng qua.

Binh khí trong tay chính là bị chém thành hai nửa, lưỡi dao sắc bén kia rời khỏi thân đao thẳng tắp một đường chém xuống ngực gã.
Còn có thể thấy được mảnh xương xung quanh miệng vết thương, da thịt đỏ tươi lộ ra ngoài, huyết dịch ào ạt mang theo tính mạng của gã mà trào ra.
Nếu không phải bộ khoái ất nhanh tay nhanh mắt kéo gã lùi lại một bước chỉ sợ bộ khoái giáp lúc này đã sớm đoản mệnh.
Bộ khoái giáp đau đớn kêu thảm, ngã về phía sau, luống cuống che trước ngực, hy vọng huyết dịch sẽ ngừng chảy.

Bộ khoái ất đỡ lấy gã, cuống cuồng nhìn về phía người trước mắt, khí sắc nhợt nhạt “Chúng ta đối đãi với ngươi vẫn lấy lễ nghĩa, chưa một tiếng mạo phạm, ngươi làm sao lại hạ độc thủ như vậy?”
Người nọ trong cổ họng phát ra một âm thanh kỳ dị, mở miệng nói: “Các ngươi là cái gì, cũng không xứng Vô Cực sơn trang để tâm.

Dám gỡ yết bảng, giết không tha.

Hai kẻ vô danh tiểu bối các ngươi hôm nay có thể chết dưới kiếm Vô Cực sơn trang cũng là may mắn đi.”
Người nọ nói xong lại giơ kiếm lên, ánh mắt lạnh như băng giống như nhìn thấy loài giun dế đê hèn.
Bộ khoái ất cắn răng kéo bộ khoái giáp lui lại mấy bước, hiểu rõ địch không lại nhưng cũng chỉ có thể giơ đao thủ thế.
Một trận âm phong kéo tới, quét ở trên mặt giống như đao tử (con dao nhỏ) sắc nhọn.

Bộ khoái ất không kịp suy nghĩ mũi kiếm có bao nhiêu sắc bén chỉ có thể kiên trì chống đỡ.
Cảm giác đau đớn lường trước vẫn chưa thấy, trước mặt gã lại không biết khi nào đã xuất hiện hai người thiếu niên toàn thân cẩm y.
Bộ khoái giáp vẫn còn nằm trên mặt đất vô lực khẽ gọi, bộ khoái ất ngơ ngác nhìn hoàng y thiếu niên trước mặt mình, nhất thời không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Một thiếu niên khác thân y phục màu ngân bạch, thắt lưng bó buộc, mái tóc dài đen nhánh như mực, đơn giản cột cao.

Trên chân đang mang cũng là một đôi giày màu ngân bạch.

Thân hình thon dài lại dẻo dai, kiền luyện (giàu kinh nghiệm), cả người toát lên vẻ mạnh mẽ, oai hùng.
Càng làm cho bộ khoái ất kinh ngạc chính là ngân bạch y thiếu niên chỉ cao tới ngực gã thế nhưng chỉ với một cây sáo nhỏ đã có thể đem kiếm của nam nhân đang muốn đối với gã hạ sát thủ kia ngăn lại.

Hoàng y thiếu niên quay đầu hướng y cười, đôi mắt hoa đào tựa nắng xuân ấm áp lại càng mê người.
Thiếu niên chỉ nhìn y một cái lại quay đầu đi nhìn về hướng khác, dùng âm thanh trong trẻo nói: “Phụ thân, người nói kẻ vừa xấu lại vừa làm người ta ghét này phải xử trí như thế nào?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui