Đại sảnh mới vừa rồi còn ồn ào tiếng người nháy mắt đã im lặng như tờ, tất cả mọi người đề phòng nhìn về phía Cao Phóng, thỉnh thoảng có tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ.
Tín Bạch cùng Viên Khang Thọ nhíu mày nhìn nhau, rẽ mọi người sang bên, cẩm y thanh niên kia cũng vội vàng đi về phía trước. Mọi người dạt ra tạo thành khoảng đất trống vây quanh bọn họ.
Tín Bạch nhìn cẩm y thanh niên, trầm thanh nói: “Tống công tử có chắc không? Không nên để người tốt chịu oan uổng.”Thì ra cẩm y thanh niên này chính là người duy nhất của Tống gia may mắn sống sót – Tống Lam Ngọc. Tống Lam Ngọc hung tợn nhìn Cao Phóng chằm chằm, nghiến răng nói: “Vãn bối đương nhiên tin chắc. Dù hắn có hóa thành tro vãn bối cũng có thể nhận ra được! Sở đại ca cũng từng gặp qua hắn, vãn bối nhất định không nhận sai!”
Cao Phóng và những người khác cùng nhìn Sở Phi Dương. Sở Phi Dương chỉ thản nhiên gật gật. Tuy trên mặt vẫn bình tĩnh nhưng qua ánh mắt của Cao Phóng, có thể thấy hắn biết mình đã hoàn toàn vô vọng.
Tống Lam Ngọc nặn ra một nụ cười, đó là sự hưng phấn sau khi phải chịu áp lực đau khổ muốn báo thù thì đột nhiên nhìn thấy địch nhân tự chụi đầu vào lưới.Y như đã nhìn thấy được hình ảnh Cao Phóng bị xé nát trước mặt mình, thanh âm có chút kích động: “Thiên đạo luân hồi, khó tránh báo ứng. Tống gia ta hơn ba trăm oan hồn đang đợi ngươi.
Cao Phóng lui về sau mấy bước, liên tục khoát tay nói: “Được rồi…” hắn quét mắt xung quanh nhìn các võ lâm cao thủ đang trong tư thế sẵn sàng đón địch xung quanh, mỉm cười: “Ta không hề có ác ý, ta thề! Ta chỉ muốn tới gặp đệ nhất võ lâm Trung Nguyên, đại đệ tử của Thanh Phong Kiếm Phái.”
Tất nhiên không ai tin hắn, cũng không ai đáp lại hắn. Cao Phóng cẩn thận di chuyển, nhìn xung quanh một vòng, tiếp tục cười nói: “Các ngươi không tin?! Ta nói là ta kỳ thực tới tìm Sở Phi Dương là có việc riêng, các ngươi đã tin chưa?”
Tống Lam Ngọc không biết từ nơi nào ra một thanh trường kiếm, chỉ vào Cao Phóng, nổi giận mắng: “Chết đến nơi còn dám xằng ngôn. Sở đại ca sao có thể có việc riêng với ngươi.”
Tín Bạch cũng âm trầm mặt, tay khẽ động.
Cao Phóng không để ý nhiều tới bọn họ, hắn đã phát hiện một khe hở giữa đám người vây quanh, rất nhanh liền di chuyển thân mình vọt tới. Thân ảnh Cao Phóng đến đâu, chỗ đó liền bám một mảng sương khói cùng mùi hương thoang thoảng, những người cách hắn ba bước đột nhiên bị mất hết sức lực, ngã xuống, tạo ra một thông lộ.
Sắp lao ra khỏi vòng vây, lại có một chưởng phong sắc bén theo phía sau đánh úp lại, Cao Phóng có thể cảm giác được áp lực trầm nặng. Hắn biết nếu bị trúng chưởng này, không chết cũng mất một nửa mạng sống. Nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, không tránh không né, chịu một chưởng này. Lồng ngực lập tức có một cơn đau đớn dâng lên như bài sơn đảo hải, nhưng cũng nhờ lực của một chưởng này mà hắn lao ra khỏi đám người, biến mất vào núi đá ở đình viện.Tín Bạch đuổi theo. Sở Phi Dương đi đến nhìn những người đã ngã xuống, may là họ chỉ bị trúng mê dược, không nguy hiểm đến tính mạng. Tống Lam Ngọc cầm thanh trường kiếm, cũng muốn đuổi theo, lại bị Sở Phi Dương giữ chặt. Mắt Tống Lam Ngọc đã hơi đỏ lên, nhìn hắn. Sở Phi Dương vỗ vỗ vai y, ôn nhu nói: “Ngươi không có võ công, đuổi theo cũng vô ích thôi, ngược lại còn có thể bị hại. Ngươi cùng Mai cô nương ở đây chờ, trông chừng những người bị trúng mê dược này. Ở đây có Viên minh chủ cùng sư phụ ta, nhất định họ sẽ đòi công đạo cho ngươi.” Nói xong hắn cũng lướt ra cửa rồi biến mất.
————————-
Cao Phóng cố nén cảm giác tinh ngọt trong cổ họng, áp chế hô hấp. Chờ tiếng người hỗn độn bên ngoài dần dần biến mất, mới dám nhỏ giọng ho hai cái, phun ra một ngụm máu tươi. Hắn ôm ngực, đứng không vững, cẩn thận ló mặt ra khỏi núi đá, nhìn tứ phía rồi đi về phía trước.
Cảnh sắc trước mắt càng lúc càng mơ hồ, bước chân nhấc lên không nổi đã bắt đầu lảo đảo muốn ngã, âm thanh tứ phía lại mơ hồ hư ảo như xuyên qua một lớp bông dày mới vào đến tai. Cao Phóng dừng lại, lắc lắc đầu. Một chưởng này uy lực cực đại hơn nhiều so với sự tưởng tượng của hắn. Dù hắn đã ăn sẵn dược bảo hộ kinh mạch nhưng vẫn cảm giác được sinh mệnh mình đang nhanh chóng lụi tàn.
Đột nhiên trời đất như đão lộn, trước mắt tối sầm. Hắn thấy mặt đất càng tiến gần về phía mình, rồi phút chốc mặt hắn chạm vào mặt đất lạnh như băng.
Trước khi mất đi ý thức, Cao Phóng nhìn thấy một đôi giày trắng ở trước mặt, rồi sau đó hoàn toàn không biết gì nữa.
————————-
Trong sơn động suốt ngày không nhìn thấy ánh mặt trời, chung quanh ẩm ướt, đầy rẫy muỗi mòng. Quân Thư Ảnh ngồi trên một tảng đá khô ráo, chân tay đều bị một sợi xích màu đen thật lớn khoá lại. Đó chính là sợi xích không biết đã khoá bao nhiêu cao thủ võ lâm, màu đen trên thân xích toả sáng, phát ra âm hàn khí.
Nơi này không nhìn thấy ngày đêm, Quân Thư Ảnh không biết mình đã ở đây bao nhiêu ngày. Dựa theo việc đưa cơm ba bữa một ngày, thì giờ đây cũng đã gần một tháng. May mà cơ thể không còn phản ứng mãnh liệt như một tháng trước, cảm giác muốn nôn mửa cũng không thường xuyên nữa. Nếu không phải nội lực không ổn định khi có khi không, Quân Thư Ảnh quả thực đã tin rằng hài tử trong bụng đã mất, và mình đã khôi phục hoàn toàn.
Nơi này làm cho Quân Thư Ảnh sắp nổi điên. Trên vách động có thể thấy được những dấu trảo hỗn độn, thấm vào trong vết máu mà sự tuyệt vọng hiển hiện còn rõ hơn sự sợ hãi.
Quân Thư Ảnh vốn tưởng rằng nếu Thanh Lang không đến gặp y, y sẽ thấy dễ chịu hơn. Nhưng từ đó đến nay đã lâu như thế, ngoại trừ lão nhân đến đưa cơm hành tung như quỷ mị, một người sống y cũng không nhìn thấy. Thanh Lang tựa hồ đã quên y hay là hắn muốn nhốt y ở địa lao này cả đời?! Quân Thư Ảnh không dám nghĩ tới nữa.
Y cũng hy vọng vào Cao Phóng, nhưng đã qua một thời gian dài như thế, tin tức của Cao Phóng hoàn toàn không có. Tâm tính vốn còn mang chút hy vọng giờ dần dần đi xuống vực sâu lạnh như băng.Quân Thư Ảnh không dám nghĩ đến sau này. Không dám nghĩ tới khi sinh phải lo liệu như thế nào, không dám nghĩ nếu mình cứ bị Thanh Lang nhốt tại nơi này sẽ biến thành hình dạng gì? Có thể trên vách động sẽ có thêm ấn ký tuyệt vọng của y?! Ấn ký đó sẽ xen lẫn vào những dấu vết hỗn độn khác, để cho người kế tiếp bị nhốt trong này nhìn thấy. Nhưng dù vậy, dù là ai có lẽ họ cũng không thể biết được ấn ký nào là của y.
Càng nghĩ càng tuyệt vọng. Quân Thư Ảnh buộc chính mình phải an tĩnh lại, tận dụng từng khắc để điều trị nội tức, để cảm nhận nội lực ít ỏi đến đáng thương vận hành trong cơ thể, khi đó y mới có thể giữ lại được một tia an ủi.
“ầm ào” – bên ngoài vang lên tiếng nước đổ. Y biết đó là lão nhân đưa cơm. Một kẻ sống lại giống người chết như vậy, đối với tâm tình đang cực kỳ khủng hoảng của y không hề có ích lợi. Quân Thư Ảnh hoàn toàn không muốn nhìn đến hắn, dù sao hắn đưa cơm xong sẽ rời đi.
Nhưng lần này không giống như y nghĩ. Một thanh âm trong trẻo mang ý châm chọc sâu nặng vang lên trong sơn động ảm đạm: “Quân tả sứ! Lâu ngày không gặp!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...