Quân Thư Ảnh ở lại ôn tuyền vài ngày để chữa thương nhưng lại không có công hiệu lớn. Ngoại thương đã sớm hồi phục nhưng nội lực lại không thể hoàn toàn khỏi, thậm chí còn giảm đi. Y lo lắng việc trong giáo, vả lại trong sơn động này lúc nào cũng nhắc nhở y nhớ lại sự việc hoang đường đã phát sinh. Quân Thư Ảnh cuối cùng cũng chịu không nổi nữa.
Quân Thư Ảnh sau khi rời khỏi sơn động liền muốn phá hủy nơi gợi lại ký ức không tốt đẹp gì này, nhưng rồi lại suy nghĩ ngày sau có thể còn dùng đến. Dù sao cũng không thể không công nhận ôn tuyền kia rất hữu dụng. Liền lệnh cho Cao Phóng phái người che lấp hang động, mắt không thấy tâm không phiền, xem như nó không tồn tại. Cao Phóng mặc dù có chút cảm giác kì quặc nhưng vẫn theo lệnh đem sơn động kia niêm phong lại.
Quân Thư Ảnh trở lại đúng vào thời điểm rối loạn nhất của Thiên Nhất giáo. Y biến mất nhiều ngày làm giáo chúng nổi lên nghi ngờ. Hàng loạt tin đồn phát sinh, mà tin đồn được lan truyền nhiều nhất là y bị Thanh Lang đả thương, sinh mệnh khó giữ. Bọn giáo chúng mang ý phản loạn thừa dịp này mà lộ ra ý đồ. Quân Thư Ảnh trở lại giáo, nổi trận lôi đình, lập tức đem thế lực đối địch dọn sạch, đem những đường chủ đứng đầu cuộc phản loạn trước mặt mọi người dùng khổ hình tra tấn chí tử. Mùi máu tươi làm cho người ta không rét mà run, trong lúc nhất thời giáo chúng không một ai không khúm núm tuân lệnh Quân Thư Ảnh.
Gần chính ngọ, ánh nắng chói chang. Ánh sáng tràn ngập trong phòng, ngoài cửa sổ bóng cây sum suê, khắp nơi thoang thoảng mùi hoa quế. Không kể đến những đồ đệ đã bỏ mạng vì đao thương, Thương Lang sơn cũng có một mùa xuân tươi đẹp như vậy.
“Giáo chủ, đây là tình hình các phân đường gần mấy tháng qua, người xem qua. Sau việc các đường chủ không an phận bị giết mấy ngày trước, hiện tại giáo chúng cũng biết điều hơn.” Cao Phóng đem sổ sách đạt trước mặt Quân Thư Ảnh.Quân Thư Ảnh cầm lấy lật qua lật lại một chút liền gấp lại để sang một bên: “Ngươi làm là ta yên tâm, sau này không cần đưa ta xem.” Nói xong nhu liễu nhu mày làm ra một bộ dáng lười nhác.
Cao Phóng chống lên bàn, cau mày xem xét Quân Thư Ảnh, nói: “Tuy rằng ngươi nói tin tưởng ta làm ta thật vui mừng, nhưng lại không giống ngươi chút nào”
“Sao?! Vậy như thế nào mới giống ta?” Thiên Nhất giáo nội loạn dần dần được dẹp yên, Quân Thư Ảnh tựa hồ tâm tình không tồi thản nhiên cười hỏi lại.
“Giáo chủ ngươi trời sanh tính đa nghi, trước kia bất cứ chuyện gì cũng không mượn tay người khác, phải chính mình làm thì mới yên tâm. Vài ngày gần đây… lại dễ tính như vậy.”
Quân Thư Ảnh đang tươi cười đột nhiên ngừng lại, sắc mặt thay đổi hừ lạnh một tiếng: “Cao Phóng, ngươi càng lúc càng lớn mật.”
Cao Phóng ôm lấy sổ sách rời đi vài bước, ha hả cười nói: “Bởi vì giáo chủ gần đây không còn động một chút lại đem người hút thành thây khô, như vậy không đáng sợ.” Nói xong nhẹ nhàng rời đi, thanh âm đinh đinh đang đang càng lúc càng xa.
Quân Thư Ảnh trầm mặt, hai bàn tay chậm rãi nắm chặt không biết trầm tư điều gì. Một lát sau lại đứng lên mở cánh cưa ngầm trên tường ra. Đợi lúc thân ảnh y biến vào bóng tối phía sau bức tường, cánh cửa khép lại chỉ còn lại căn phòng yên tĩnh.
Ngày mười lăm mỗi tháng là ngày các đường chủ yết kiến giáo chủ, đây là quy định đã được đặt ra từ lúc thành lập Thiên Nhất giáo, hiện giờ mặc dù có nhiều cuộc nổi loạn nhưng quy định này chưa lần nào bị bỏ qua. Lúc này trong đại sảnh, các đường chủ ngồi nghiêm chỉnh, từng người báo cáo. Quân Thư Ảnh ở trên dựa vào ghế ngồi nghe hoặc thản nhiên tán dương vài câu, hoặc trầm thanh chỉ trích vài câu rồi lại trấn an họ.
Đường chủ bên ngoài là người hô phong hoán vũ, tác uy tác phúc, trong giáo đường lại nơm nớp lo sợ như chuột ngồi trước mèo.
Từng đường chủ báo cáo xong thì người đầy mồ hôi như vừa trải qua một trận ác chiến. Cũng may Quân Thư Ảnh tuy rằng tâm tính bất định nhưng cũng không đến nỗi không biết đạo lý cố gây khó xử, đối với mọi người chỉ ngắn gọn ra lệnh rồi nhẹ nhàng gật đầu buông tha. Đáng thương nhất là những đường chủ này không hiểu được nên bị một phen kinh hồn tán đảm.
Cuối cùng cũng tới đường chủ của Xích Diễm đường, nhưng Quân Thư Ảnh không phản ứng. Xích Diễm đường chủ báo cáo xong xuôi mọi việc liền cung kính cuối đầu. Thời gian qua đi, trên trán Xích Diễm đường chủ xuấn hiện mồ hôi theo gân xanh trên trán chảy xuống cằm sau đó rơi xuống quần áo, hắn cũng không dám lau đi.
Qua nửa nén hương, Quân Thư Ảnh vẫn không lên tiếng, Xích Diễm đường chủ trộm giương mắt nhìn, chỉ nhìn thấy giáo chủ bọn họ một tay chống lên trán nhưng không nhìn thấy biểu tình phía sau ống tay áo. Chung quanh, các đường chủ khác vẫn ngồi nghiêm chỉnh, mọi người cũng thấy bất an, đương nhiên sẽ không có ai vì hắn lên tiếng.
Xích Diễm đường chủ nuốt nước bọt, thật cẩn thật mở miệng nói: “Không biết giáo chủ đối với Xích Diễm đường có chỉ thị gì?”Quân Thư Ảnh vẫn không để ý đến hắn. Nội đường yên lặng đáng sợ.
Xích Diễm đường chủ cuối cùng chịu đựng không nổi từ trên ghế trượt xuống, quỳ trên mặt đất dập đầu thật mạnh, thanh âm có chút phát run: “Giáo chủ, Xích Diễm đường tuy rằng vô công nhưng cũng không đáng tội, đối với giáo chủ lại trung thành và tận tâm có nhật nguyệt chứng giám. Nếu có điều gì làm cho giáo chủ ngài không hài lòng, thuộc hạ tự nguyện lĩnh phạt. Khẩn cầu giáo chủ khai âm tha mạng!” Nói xong lại dùng sức đập đầu thật mạnh, “cộp” một tiếng, trên trán máu tươi đầm đìa.
Quân Thư Ảnh cuối cùng cũng lên tiếng. Y ngẩn đầu hơi có chút ngơ ngác hỏi: “Ngươi làm gì vậy? Ngươi vừa rồi không có phạm sai lầm, sao lại xin tha mạng?”
Xích Diễm đường chủ nhất thời không kịp phản ứng, đầu đầy máu vẫn quỳ ở đó. Quân Thư Ảnh miễn cưỡng khoát tay áo: “Tất cả nói xong chưa? Nói xong rồi thì lui đi.”
Phía dưới các đường chủ vội vàng đứng dậy, cung kính cáo lui. Xích Diễm đường chủ trải qua cơn kinh hoàng này vui mừng vì mình vẫn còn giữ được cái mạng, lại lo lắng Quân Thư Ảnh hành động có chút khác thường lại dập đầu thật mạnh nhanh chóng rời đi.
Đợi đến lúc các đường chủ đều lui đi hết, Quân Thư Ảnh đứng dậy nhíu mày. Cao Phóng lên tiếng, thân thiết hỏi: “Giáo chủ, người có chỗ nào không khỏe?”
Quân Thư Ảnh lắc đầu đi vào trong. Cao Phóng ở phía sau nhìn, trong mắt lộ ra chút thần sắc lo lắng.
Cao Phóng cảm thấy mấy ngày nay Quân Thư Ảnh thật kỳ lạ. Có lẽ dẹp được nội loạn trong Thiên Nhất giáo, quét sạch nội địch nên không thận trọng giống như trước. Quân Thư Ảnh hiện giờ thật ôn hòa. Ánh mắt trước kia cơ hồ không có lúc nào không tóe ra tinh quang, thủ đoạn tính toán, hiện tại lại không có lúc nào không biến nhác buồn ngủ, một bộ tư thế chực chờ cơ hội nhắm mắt lại.
Vừa rồi mỗi đường chủ cơ hồ đều câm như hến, ngay cả đầu cũng không dám nâng, đương nhiên không thấy được thần sắc Quân Thư Ảnh. Hắn an vị ở bên người Quân Thư Ảnh nên nhìn thấy rất rõ ràng. Quân Thư Ảnh không phải lặng im để dọa tên đường chủ sợ chết này mà thật ra là y ngủ gật.
Cao Phóng đi tới cửa sổ nhìn ngắm sắc trời, bất quá chỉ mới qua khỏi giờ dậu mà thôi. Một người luyện võ mà lại ngủ nhiều như thế thật không bình thường. Nhưng Quân Thư Ảnh không cho hắn bắt mạch, hắn đương nhiên không dám động vào, nếu không với tính tình của y, hắn có thể lập tức bị chết oan uổng.
Hoa mai phiêu tán trong không khí, gió đêm ấm áp, Cao Phóng khẽ thở dài: “Chỉ mong đó là do xuân khí.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...