Dương Thư Mị Ảnh

Quân Thư Ảnh ở trong ôn tuyền tẩy rửa thân thể. Không bao lâu sau Cao Phóng đi vào sơn động, đứng trên bờ thuật lại chuyện hai ngày qua với y.

“… Thật không ngờ võ công Sở Phi Dương lại bí hiểm như thế. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta trăm triệu lần cũng không thể tin được loại dược kia là vô tác dụng.” Cao Phóng thuận miệng nói.

Quân Thư Ảnh hung hăng đập tay xuống nước, móng tay vô thức bấu vào lòng bàn tay, máu tươi nhè nhẹ phiêu tán trong nước.

“Ta đã biết, không cần nói nữa.” Quân Thư Ảnh thản nhiên nói, ngắt lời Cao Phóng đang thao thao bất tuyệt.


Cao Phóng ngồi xổm bên bờ hồ, ánh mắt phòng bị hướng xuống nước, chậm rãi nói: “Không nói không nói, sau này tất sẽ có biện pháp tiêu diệt hắn.”

Quân Thư Ảnh chậm rãi đi tới, dòng nước liền rẽ ra. Cao Phóng đột nhiên thấy tay bị nắm lấy. Quân Thư Ảnh đi đến trước mặt hắn, cầm lấy tay hắn. Một dòng nhiệt lưu theo lòng bàn tay du nhập vào thân thể y, thân thể đau đớn do trúng một chưởng của Sở Phi Dương nhờ dòng nhiệt lưu ôn hòa mà chậm rãi bình phục.

Cao Phóng kinh hỉ nói: “Giáo chủ, nội lực của người đã khôi phục?”

Quân Thư Ảnh liên tục vận chân khí trị thương, gật đầu nói: “Tuy rằng chỉ khôi phục đến bảy, tám thành nhưng cũng không còn cảm giác trì trệ như trước, hàn độc tựa hồ cũng tiêu trừ. Hai ngày nữa hẳn là có thể hoàn toàn hồi phục.”

Cao Phóng vui mừng đưa tay vào nước, cười nói: “Không ngờ nước ở đây lại tốt như vậy. Trước đây lại bị lão nhân kia coi thường.”

—————-


Sở Phi Dương rời khỏi sơn động, trong lúc nhất thời không biết đi đâu bất tri bất giác đã tới đỉnh núi.

Khi một mình ngồi suy nghĩ, ký ức về đêm đó đột nhiên dâng lên như thủy triều. Chẳng những hắn không quên mà ngay cả một chi tiết nhỏ nhất cũng rành mạch nhớ rõ. Cảm giác đôi môi gắn chặt vào nhau khiến hắn tâm phiền ý loạn. Khó chịu nhất chính là hắn nhớ rất rõ từ đầu đến cuối đều là hắn dùng sức mạnh cưỡng ép y.

Sở Phi Dương vò đầu lo lắng thở dài một hơi.

Đã có những tiếp xúc như vậy, sự tình dù đơn giản đến cực đểm cũng trở nên phức tạp. Không nhớ thì không sao nhưng đã nhớ ra rồi thì không thể trốn tránh, không thể chối bỏ sự thật rằng đã có quan hệ thân mật như vậy với y. Không phải hắn có suy nghĩ gì kỳ quái nhưng đối với nam nhân sáng nay, người mà hắn vừa mới ôn nhu ôm trong ngực, Sở Phi Dương bất kể như thế nào cũng không thể vô tình mà sát hại y.


Nếu sáng nay trong lúc còn hỗn loạn chưa nhớ được gì mà hạ sát y thì tốt rồi. Sở Phi Dương nhặt đá ném xuống huyền nhai.

Chính là… hình ảnh tinh dịch màu trắng thuận theo chân Quân Thư Ảnh chảy xuống hết sức dâm mĩ lại thoáng hiện trước mặt hắn. Sở Phi Dương mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, cảm giác xấu hổ sợ có người ở bên nhìn thấu tâm trạng mình.Hắn còn nhớ Quân Thư Ảnh từng nói sẽ chịu chết già ở Thương Lang Sơn, không bao giờ xâm chiếm Trung Nguyên nữa. Nếu là như vậy, hắn cùng Quân Thư Ảnh cũng không có thâm thù đại hận gì. Chỉ cần y an phận không nổi loạn nữa, Sở Phi Dương cũng không muốn đối địch với y. Tuy rằng hắn đã đáp ứng với Tống Lam Ngọc rằng sẽ vì Tống gia mà đòi công đạo, nhưng Tống gia cũng không phải hạng người thiện lương, sau lưng làm nhiều điều xằng bậy. Rơi vào kết cục như vậy hơn phân nửa là gieo gió gặt bão, trừng phạt đáng tội.

Ngẫm lại chính mình cư nhiên lại viện cớ để không phải giết Quân Thư Ảnh, Sở Phi Dương cười khổ một tiếng. Huống hồ đêm qua hắn đã dùng hành động cự tuyệt điều kiện Quân Thư Ảnh đưa ra… Hiện tại nghĩ Quân Thư Ảnh có lẽ sẽ an phận tại Thiên Nhất giáo, căn bản là lừa mình dối người.

Sở Phi Dương lại thở dài một hơi. Thôi thì nếu giờ phút này nếu không thể hạ sát được thì nghĩ nhiều hơn cũng vô ích, ở lại Thương Lang Sơn này cũng không có ý nghĩ gì. Không làm gì chi bằng trở về, nếu Quân Thư Ảnh dám đặt chân vào võ lâm Trung Nguyên làm điều xằng bậy, hắn tuyệt đối sẽ không tha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui