Sở đại hiệp gần đây vì mối quan hệ giữa hắn và Quân Thư Ảnh mà phiền não. Nghĩ cho kỹ, thái độ của Quân Thư Ảnh đối với hắn luôn một bộ không quan tâm, dường như sự tồn tại của Sở đại hiệp hắn kỳ thực cũng không đặc biệt đáng lưu ý.
Đối với Sở Phi Dương mà nói, Quân Thư Ảnh là tâm của hắn, chiếm trọn trái tim hắn. Đôi lúc đêm khuy tỉnh dậy, hắn luôn đem người bên cạnh ôm chặt lấy, xúc cảm ấm áp mềm mại trong lòng kia an tâm không gì sánh được. Khẽ vuốt ve thân thể y, khẽ hôn lên trán y, gương mặt, rõ ràng nam nhân đó cũng giống như hắn võ nghệ cao cường, cũng không mềm mại nhỏ bé yếu ớt, nhưng luôn khiến hắn muốn che chở yêu thương chiều chuộng, lúc đối mặt y thì không biết phải làm thế nào mới có thể thổ lộ yêu thương tràn ngập của mình. Thế nhưng xem ra với Quân Thư Ảnh, Sở đại hiệp chỉ có thể dùng một lời: không cần thiết.
Ôi thương thay, thật đáng buồn thật đáng buồn.
Có lẽ từ khi quen biết tới nay, Quân Thư Ảnh chỉ có một lần duy nhất lo lắng cho hắn, chính là lúc hắn bị thương nặng gần chết.
Chung quy vẫn phải tìm cách khiến cho y một lần thương tiếc mới tốt, Sở Phi Dương ai oán mơ tưởng. Nhưng với võ công hiện giờ của hắn trước đây sao thể sánh bằng. Từ trước đã là thiên hạ đệ nhất không có đối thủ, bây giờ vì một lần nhân duyên mà dĩ hoạ đắc phúc, lại càng đạt tới trình độ siêu phàm. Muốn thụ thương, nói thì dễ làm mới khó.
Sở Phi Dương là thật tâm phiền não vấn đề này, lại không biết Thiên Nhất giáo giáo chủ bị hắn kéo tới nghe hắn tố khổ từ lâu đã âm thầm nghiến răng.
” Muốn thụ thương, cũng không khó.” Thanh Lang nghiêng người liếc nhìn Sở Phi Dương, ” Cầm thái đao ( dao làm bếp) tự cấp tự túc đi. Muốn trọng thương mức nào thì đả thương mức đó.” ( Anh Lang chửi xéo hay ra phết)
” Không được, ta có chân khí hộ thể. Muốn tự sát cũng không chết được.” Sở Phi Dương cau mày than thở.
Khoé môi Thanh Lang giật giật. Ngươi! con mẹ nó được tiện nghi còn khoe mẽ! Đương nhiên, hắn chỉ có thể tự ngẫm mà thôi.
Thanh Lang đặt ngọc bôi ( chén ngọc) quý giá trong tay xuống, thương tiếc mà sờ sờ vết nứt trên bề mặt bị chính mình tạo ra, bất đắc dĩ nói ” Sở huynh, ngươi còn không hiểu sao, Quân Thư Ảnh là loại người gì? Hắn đối với ngươi cam nguyện là người bên dưới, còn sinh cho ngươi một tiểu tử béo tròn như vậy, ngươi còn muốn thế nào? !”
” Chưa đủ, chưa đủ.” Sở Phi Dương thần tình ngưng trọng lắc đầu, ” Yến Kỳ đối với ngươi ngoan ngoãn phục tùng, ngươi đương nhiên không hiểu khó khăn của ta. Ai!!!”
” Nếu hắn phải đợi ngươi chết mới biết thương tâm, vậy ngươi giả chết đi.” Thanh Lang tức giận lên tiếng.
” Không ổn, không ổn.” Sở Phi Dương trầm ngâm suy tư trong chốc lát, lại lắc đầu nói : ” Ta thương hắn, kính hắn, ta tuyệt đối sẽ không lừa dối hắn. Quên đi, người như ngươi, nói ngươi cũng không hiểu.”
Răng rắc. Ngọc bôi tinh xảo trong tay Thanh Lang rốt cuộc cũng ‘ thọ chung chính thẩm’ ( tiêu tan, đi đời nhà ma đó )
※※※
Quân Thư Ảnh phong trần mệt mỏi từ bên ngài trở về. Trước đó vài ngày hắn nghe lời đồn đại về một thành nhỏ cạnh biên cương không hiểu từ đâu mà xuất hiện rất nhiều bảo vật, liền động tâm. Hơn nữa ở trong biệt viện này nhàn rỗi đã lâu, một thân gân cốt sắp lười nhác tới mọc nấm. Lúc này Sở Phi Dương cũng không ở nhà, liền viết một phong thư, gửi đi, còn đem Tiểu Thạch Đầu gửi cho hàng xóm là một hộ thợ săn tốt bụng trông giúp, rồi một mình rời đi. Đi hơn một tháng, thu hoạch cũng không ít, cướp đoạt được rất nhiều tài bảo cùng thần binh bí tịch, còn giúp Tiểu Thạch Đầu làm một viên đá đông noãn hạ lương (1). Tuy rằng không biết là vật gì, thế nhưng hẳn là thứ phi phàm. ( đông thì ấm hè thì mát)
Tới trước cửa tiểu viện nhìn vào, đại môn vẫn đóng chặt, trước cửa lá rụng đầy, y hệt lúc hắn rời đi. Quân Thư Ảnh nhíu mày, liền đi đón Tiểu Thạch Đầu trở về trước. Khước từ lời mời nhiệt tình của hàng xóm mời hắn ở lại dùng cơm chiều, Quân Thư Ảnh ôm Tiểu Thạch Đầu vẫn đang buồn ngủ trở lại biệt viện, đem Tiểu Thạch Đầu đặt lên giường, liền đi xem xét những thứ mới mang về.
Giữa đám bảo vật khiến cho người ta chú ý nhất chính là một thanh trường kiếm hình dáng rất cổ, dày và nặng, nhưng không kém phần sắc bén. Trước đây ở trong đống thần binh lợi khí vô giá, nó lẳng lặng nằm trong một góc, nhưng vẫn hiển lộ tư thế vương giả xuất trần. Quân Thư Ảnh liếc mắt nhìn nó. Đưa tay cầm thanh trường kiếm hướng về phía cửa sổ, lại thấy lưu quang tràn đầy màu sắc, khiến người say mê.
Chợt nghe từ viện môn truyền đến một hồi thanh âm khác lạ, Quân Thư Ảnh trong lòng cảnh giác, đưa tay vỗ ám cách nơi đầu giường, ván giường từ từ lật lại, Tiểu Thạch Đầu cũng đã tỉnh, dùng bàn tay nhỏ bé dụi dụi mắt, bởi vì ván giường đang dựng lên mà nghi hoặc ‘ A’ một tiếng.
Quân Thư Ảnh đến gần sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử, dịu dàng cười nói ” Tiểu Thạch Đầu ngoan, đừng lên tiếng. ” liền vỗ một cái vào ám cách ( cơ quan ngầm), ván giường lập tức trở về nguyên trạng.
Quân Thư Ảnh đi ra phía cửa, đã thấy Thanh Lang tiến đến trước mặt, sửng sốt một chút, hắn nghi hoặc nói ” Ngươi… “
Thanh Lang hướng hắn khoát tay áo, xoay người về phía sau. Hai tên thủ hạ của Thiên Nhất giáo đang khiêng một người đi vào.
” Đặt xuống mặt đất, buông xuống!buông xuống.” Thanh Lang ra lệnh. Lại xoay người nói với Quân Thư Ảnh ” Sở Phi Dương sắp chết, người chăm sóc hắn đi.”
” Cái gì?” Quân Thư Ảnh hoảng sợ lên tiếng, ” Thanh Lang, ngươi lại có quỷ kế gì?”
Thanh Lang tà tà cười ” Ta nếu có quỷ kế gì, thì trực tiếp giết Sở Phi Dương, bắt người về bầu bạn với Yến Kỳ, ngươi thấy được không?”
Quân Thư Ảnh trong mắt hàn quang chợt loé, thân hình khẽ động, vài đạo sắc bén đánh úp về phía Thanh Lang. Thanh Lang xoay người, từ trong ống tay áo giũ ra vài cây ám khí, bất đắc dĩ nói ” Đúng là không biết đùa. Bỏ đi, ta đi đây, hảo hảo chiếu cố trượng phu của ngươi đi.”
Quân Thư Ảnh chán ghét nhìn bóng lưng Thanh Lang rời đi, đợi tới khi hắn cùng hai thủ hạ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, mới ngồi xổm xuống, đem người đang nằm trên mặt đất lật lại.
Sở Phi Dương sắc mặt trắng bệch, vẫn đang hôn mê.
” Sở Phi Dương ?!” Quân Thư Ảnh hô một tiếng, đương nhiên không có tiếng trả lời. Hắn khẽ thở dài, liền đem Sở Phi Dương đặt lên giường, xem xét qua loa một lượt. Sở Phi Dương khí tức yếu ớt, mạch tượng bất ổn, dường như thực sự bị thương không nhẹ.
Quân Thư Ảnh trong lòng hoảng sợ. Không ngờ còn có người có thể đả thương Sở Phi Dương, mà người này là địch không phải bạn, thực sự không ổn, từ nay về sau càng phải thận trọng hơn.
Lúc này Sở Phi Dương ở trên giường cũng cử động, cau mày hừ nhẹ một tiếng tỉnh lại.
” Ngươi tỉnh. Là ai đả thương ngươi? Ngươi vì sao lại trêu chọc tới cường địch như vậy?” Quân Thư Ảnh không hài lòng nói.
Sở Phi Dương khó khăn muốn ngồi dậy, Quân Thư Ảnh chỉ ở một bên lẳng lặng nhìn, Sở Phi Dương nhổm lên được một nửa lại ngã trở về giường, chật vật mà ho một trận. Quân Thư Ảnh thờ ơ một lát, cuối cùng cũng than nhẹ một tiếng nghiêng người về trước giúp hắn thuận khí.
Sở Phi Dương rốt cục cũng thở đều đặn, bởi vì vừa ho khan một trận nên mặt đỏ bừng. ” Sắc mặt của ta thoạt nhìn ra sao? ” Sở Phi Dương mở miệng hỏi.
Quân Thư Ảnh tỉ mỉ quan sát một chút, trả lời ” Thật không tốt.”
Sở Phi Dương lại hỏi ” Vậy ngươi cảm thấy thế nào?”
” Cái gì?!” Quân Thư Ảnh khó hiểu nhíu mày.
Quân Thư Ảnh trên mặt trong mắt nào có nửa điểm yêu thương? ! Sở Phi Dương thất vọng lắc đầu nói: ” Không có việc gì.”
Quân Thư Ảnh mở miệng ” Lần này ngươi chọc tới đối thủ lợi hại như vậy, sau này hẳn có phiền phức. Ngươi vận khí điều tức trước đi, phải mau chóng khôi phục mới tốt.”
Nói xong liền đứng dậy. Sở Phi Dương kéo tay hắn, vội la lên: ” Ngươi đi đâu?”
Quân Thư Ảnh cảm thấy quái lạ ” Ngươi phải chữa thương, ta đương nhiên không tiện quấy rầy.”
” Ta không chữa thương.” Sở Phi Dương phẫn nộ.
” Vì sao?!” Quân Thư Ảnh khó hiểu, rồi đột nhiên lại như hiểu rõ, gật đầu nói : ” Cũng phải, ngươi không cần chữa thương. Nguồn nội lực trong cơ thể ngươi hẳn bảo hộ ngươi chu toàn.”
” Ngươi chính là thấy ta không chết được phải không?!” Sở Phi Dương buông tay Quân Thư Ảnh, trong lòng tức tối.
Quân Thư Ảnh sắc mặt thoạt nhìn rất khó coi, cau mày không nói.
Hai người im lặng trong chốc lát, Sở Phi Dương đột nhiên đưa tay kéo Quân Thư Ảnh, nhưng vì không có khí lực, nên Quân Thư Ảnh chỉ bị kéo lệch về phía giường. Quân Thư Ảnh thực sự nổi giận, dùng sức thoát khỏi Sở Phi Dương, lại không biết động đến chỗ nào của hắn, khiến Sở Phi Dương buộc miệng kêu ‘ Đau’ một tiếng. Quân Thư Ảnh vội vàng không dám động. Sở Phi Dương thấy hắn đứng yên, lại liều mạng đem hắn lôi lên giường đặt ở dưới thân. Quân Thư Ảnh bất đắc dĩ nói ” Sở Phi Dương, ngươi phát bệnh điên gì vậy?”
Sở Phi Dương cũng không trả lời, ra sức mà lôi kéo. Quân Thư Ảnh nhìn hắn thở mệt nhọc, cũng không biết rốt cuộc hắn bị thương ở chỗ nào, nên không dám giãy dụa, cuối cùng cũng ỡm ờ mà nằm dưới thân Sở Phi Dương.
” Nghiễm nhiên đi hơn một tháng bặt vô âm tín. Ta nhớ ngươi muốn chết. Để ta làm.” Sở Phi Dương nhe răng trợn mắt nói.
Quân Thư Ảnh chống đỡ thân thể Sở Phi Dương đang ép xuống, lên tiếng nhắc nhở ” Thương thế của ngươi….. “
” Không chết được.” Sở Phi Dương đỏ mắt nói, tàn bạo mà hôn xuống. Quân Thư Ảnh nghe thấy Sở Phi Dương đôi lúc vô thức mà hút không khí, trong ngực cũng thay hắn đau đến phát hoảng. Bất quá nếu chính hắn đã không thèm để ý, thì y cũng không vì hắn mà khẩn trương. Hơn một tháng không gặp, dù mong nhớ hẳn không phải chỉ mình Sở Phi Dương ….
※※※
Màn trướng lụa hoa, hương thơm dịu dàng. Đây là một gian trong kỹ viện lớn nhất thành nhỏ.
Thanh Lang tay trái ôm một nam nhân mỹ lệ đang nơm nớp lo sợ, tay phải cầm chén rượu ấm nhẹ nhàng đong đưa, bất đắc dĩ nhỏ giọng nói, cũng không biết đang độc thoại hay là nói với nam nhân đang sợ sệt không dứt trong lòng mình ” Vì sao a, con người phải biết thế nào là đủ. Hắn- cái tên kia đi ra ngoài cướp đoạt còn biết đem về cho tướng công một thanh trường kiếm. Còn ngươi thì sao? Ngươi lại làm gì? Ngươi vào lúc ta không biết lại đem tiền của ta ra ngoài đánh bạc phiêu kỹ. Ta phải bắt ngươi làm gì đây, Yến Kỳ… “
Mây qua mưa dứt, trong phòng tràn đầy xuân sắc.
Sở Phi Dương từ phía sau ôm Quân Thư Ảnh vào lòng ngực, nắm lấy một tay y đưa lên chậm rãi gặm cắn. Quân Thư Ảnh từ từ nhắm lại hai mắt, chờ đợi dư vị đi qua, mới mở miệng: ” Lần này ta ra ngoài, có đem về cho ngươi một thanh bảo kiếm.”
” Thật không?” Sở Phi Dương nỉ non, ” Ngươi đã nhìn hẳn là thứ tốt nhất.”
Quân Thư Ảnh cười cười lại nói ” Còn đem cho Tiểu Thạch Đầu…. “
Quân Thư Ảnh đột nhiên im lặng, thân thể cũng cứng đờ.
” Làm sao vậy?!” Sở Phi Dương phát giác dị trạng của hắn, vội vàng ân cần hỏi.
Quân Thư Ảnh nhắm chặt hai mắt, khổ sở lên tiếng: ” Tiểu Thạch Đầu trong ám cách dưới ván giường….”
※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả- lời cuối sách: Sở đại hiệp, quân giáo chủ, tuy rằng tiểu công phải đào tạo từ thơ ấu… nhưng các ngươi làm cha thế này…… hài tử trưởng thành sẽ là dạng gì a…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...