Dương Thư Mị Ảnh

Sau ngày hôm đó, Sở Phi Dương lưu lại Thanh Phong Kiếm phái ngơ ngẩn vài ngày, đợi đến lúc thích hợp, mới đem hết nguyên nhân chuyện trá tử giải thích tường tận với Tín Bạch, rồi cùng Quân Thư Ảnh rời khỏi Lãng Nguyệt Sơn, khoái mã tiêu sái quay về nhà.

Cao Phóng gặp hai người sóng vai mà về, hiển nhiên là vô cùng vui mừng. Qua được vài ngày, tự dưng lấy cớ muốn xử lý vài việc riêng, để lại thư bỏ đi.

Giang hồ phong ba tái khởi, một vụ ân oán dây dưa nhiều năm, một tên kiếm khách cực độ thần bí, khiến võ lâm Trung Nguyên không dễ dàng được yên ổn mấy ngày lại lần nữa khuấy đảo dữ dội. Mà nhân đó những đồn đãi quanh chuyện sinh sinh tử tử của Sở Phi Dương cũng dần dà tiêu tan giữa muôn trùng sóng to gió lớn.

.

Trời hạ oi nồng, ve sầu kêu vang.

Quân Thư Ảnh bận y phục mỏng, nằm trên chiếu đã ướp lạnh bằng nước đá. Tiểu Thạch Đầu bé bỏng ở bên cạnh bò tới bò lui.

Sở Phi Dương bưng đến một khay nho đã rửa sạch, bóng bẩy ngon lành. Đặt khay lên chiếc bàn nhỏ trước giường, ngồi ở một bên, bóc vỏ một quả nho, đưa tới miệng Quân Thư Ảnh: “Nếm thử xem, đã rửa sạch rồi.”

Quân Thư Ảnh mi mắt chẳng buồn động, mở miệng ngậm vào. Nhai chưa được hai cái, đột ngột bật dậy cúi sấp xuống bên giường, nôn khan một trận. Sở Phi Dương vội vỗ vỗ lưng y, Tiểu Thạch Đâu cũng ngoi lên, bám một chân Quân Thư Ảnh bi bô mấy tiếng.


“Làm sao thế? Ăn không vừa miệng à?”

Quân Thư Ảnh lắc đầu, chợt như nhớ tới chuyện gì, quay ngoắt qua nhìn chằm chằm Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương vẻ mặt ngây thơ, gãi gãi mũi hỏi: “Làm sao thế?”

“Giúp ta bắt mạch!” Quân Thư Ảnh chìa tay.

….

……..

Một lát sau, một tiếng nộ rống làm chấn động cả bầu không khí nóng nực. “Thanh Lang đáng chết, lại âm mưu hại ta! Ta phải đi đập nát hang ổ ngươi ra!”


Ở Thương Lang Sơn xa xôi, ma giáo giáo chủ Thanh Lang đang an an ổn ổn ôm mỹ nhân hưởng thụ, đột nhiên hắt xì, bực bội gắt: “Có kẻ nào đang nguyền rủa ta? Hử?” Cố ý nhìn nam tử tuyệt mỹ đã co thành một cụm trong lòng mình, giả vờ quát nạt.

Yến Kỳ vội vàng lắc lắc đầu.

Thanh Lang rút ra một viên thuốc đầy vẻ khả nghi, mềm giọng dụ dỗ: “Không có là tốt. Nào, ngoan, uống vào, vì bản giáo chủ sinh hai đứa nhỏ nghịch ngợm…”

Yến Kỳ không tình nguyện, lại không dám cãi lời, nước mắt lưng tròng mở miệng nuốt viên thuốc.

.

.

.

.

-chính văn hoàn -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui