Tác giả: Nam Phong Ca
Thọ thần vô cực trang chủ.
Bắt đầu từ giờ dần, khắp nơi trong sơn trang đèn đuốc sáng trưng, phó dịch đi tới đi lui bận rộn. Ngọc nhi tay cầm ngân tiên, đứng ở chỗ cao hô hô quát quát khiến đám phó dịch vừa tất bật làm việc vừa nơm nớp lo sợ.
Tuy rằng đã là cuối thu đầu đông, sáng sớm trời rất lạnh nhưng lúc này đang ẩn náu trên sườn núi bên ngoài sơn trang Sở Phi Dương và mọi người ngược lại đều cảm nhận được một luồng nhiệt từ bên trong sơn trang phát ra, khiến cho bạch sương trên lá cây cũng đã tan hết.
Cao Phóng không có võ công, vì an toàn nên được an trí ở lại bên trong sơn động của Hiên Viên Dật.
Quân Thư Ảnh nói: “Phi Dương, ngươi có tính toán gì không?”
Sở Phi Dương trầm ngâm một lát, nói: “Vô Cực sơn trang vì ngày hôm nay mà hơn nửa năm trước bắt đầu hành động, khắp nơi võ lâm Trung Nguyên tàn sát bừa bãi. Thánh Cô ngày hôm nay không có khả năng không xuất hiện, nàng ắt hẳn là có ý đồ. Ta cảm thấy, thọ yến ngày hôm nay nhất định sẽ có chuyện phát sinh và có lẽ sẽ lý giải được vì sao Vô Cực sơn trang lại đối địch với võ lâm Trung Nguyên như vậy.”
“Ý ngươi là chúng ta phải chờ đợi?” Quân Thư Ảnh nói.
Trình Tuyết Tường cũng nói: “Sở huynh có dám chắc Vô Cực sơn trang ngày hôm nay sẽ lộ rõ chính mình? Huynh đã phát hiện ra điều gì hay sao?”
Sở Phi Dương lắc đầu: “Chỉ là trực giác mà thôi.”
“Sở huynh tự tin như vậy sao?” Thanh Lang nói, “Nếu như không có căn cứ mà chỉ dựa vào trực giác, bỏ qua thời cơ thì có hối cũng không kịp.”
“Ta tin tưởng Sở huynh.” Trình Tuyết Tường như đinh đóng cột nói.
Những người khác đều kinh ngạc quay sang nhìn hắn.
Trình Tuyết Tường khẽ mỉm cười nói: “Hiệp sĩ hành tẩu giang hồ nhiều năm, trực giác càng ngày càng chuẩn xác, càng đáng tin cậy. Bởi vì người trực giác không đáng tin, không chuẩn xác đều sẽ chết. Sở huynh hiện giờ tiêu sái như vậy khẳng định trực giác có thể tin tưởng được. Cho nên ta tin tưởng Sở huynh. Chúng ta đã đợi nhiều ngày như vậy, thời điểm này chờ đợi thêm một chút có là bao, đến khi vở kịch hay của Vô Cực sơn trang mở màn, ắt sẽ lộ rõ nội tình.”
Quân Thư Ảnh trầm mặc một lát, quay đầu nhìn Sở Phi Dương nói: “Hắn muốn nói ngươi là người tốt nên có thiên tương.”
“Thư Ảnh quả nhiên hiểu ta.” Trình Tuyết Tường tươi cười nói.
Trình Tuyết Tường này một trận thổi phồng tựa hồ rất được lòng Quân Thư Ảnh, thái độ của y đối với Trình Tuyết Tường lại càng thêm thân thiết, vốn là sau khi biết được Trình Tuyết Tường cùng với mình hồi nhỏ đã từng quen biết, Quân Thư Ảnh đối với hắn cũng đã không lạnh nhạt giống lúc trước nữa, lần này được xưng tụng vẻ mặt lại càng thêm ôn hoà.
Được người kết kết thực thực tán dương một trận nhưng trong lòng Sở Phi Dương một trận bực bội.
Minh chủ võ lâm đáng ghét này, quả thực tâm tư thâm trầm, giỏi về tâm kế! Nếu đại hiệp hắn cứ quang minh lỗi lạc, chính nhân quân tử không ở sau lưng giở trò thì quả thực khó lòng phòng bị.
Mấy người ở trên sườn núi đợi mấy canh giờ, trời tảng tảng sáng thì bên trong sơn trang từ trong ra ngoài đã giăng đèn kết hoa, phi hồng đái lục, khắp nơi cảnh tượng nhất phái hỉ khánh.
Những người đầu phục Vô Cực sơn trang cũng lục đục từ nơi ở của mình đi ra, phục sức trên người đều thống nhất một kiểu, đại khái đây là yêu cầu của Vô Cực sơn trang. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy một biển người thân mặc lục sắc từ khắp nơi trong sơn trang dồn dập tiến về về nghiễm tràng (quảng trường rất rộng).
Quân Thư Ảnh sau một hồi quan sát mới tiếp cận Sở Phi Dương, nói: “Theo ta thấy, trở về nên để Vân Thâm cấp cho đệ tử Thanh Phong kiếm phái mỗi người một bộ trang phục thống nhất.”
Sở Phi Dương khóe miệng nhếch lên: “Ngươi có biết Thanh Phong kiếm phái có bao nhiêu người không? Cần rất nhiều bạc a.”
Quân Thư Ảnh khinh thường nói: “Tróc lột Vô Cực sơn trang này, ngươi còn sợ không có tiền sao?”
“Bổn giáo chủ đã nghe thấy.” Thanh Lang thò đầu sang chặn ngang, xòe ra năm ngón tay, nói: “Bổn giáo chủ cần phải được từng này.”
“Được.” Quân Thư Ảnh hừ lạnh nói.
Trình Tuyết Tường ở một bên khụ khụ một tiếng: “Việc này, theo đạo lý mà nói, sau khi giải quyết xong Vô Cực sơn trang, toàn bộ tài vật cần phải do Võ Lâm minh thống nhất an bài…”
“Ngươi đừng mong!” Thanh Lang cùng với Quân Thư Ảnh dị khẩu đồng thanh, cự tuyệt.
Sở Phi Dương bất đắc dĩ ngăn lại: “Được rồi, đừng làm ồn, quan trọng là đã tới lúc hành động, chúng ta đi thôi.”
…
“Lão Nhị, lão Tam, lão Tứ, các ngươi nhanh chân lên một chút có được không? Thọ yến sắp bắt đầu rồi, chúng ta tới trễ sẽ không hay.” Một hán tử trung niên vừa mới vội vàng vượt qua tiểu môn, liền ngoảnh đầu lại la lên.
Ba nam nhân khác ngáp ngắn ngáp dài từ phía sau đuổi theo, một người trong đó nói: “Đại ca huynh gấp làm gì, dù sao chúng ta cũng không phải là nhân vật trọng yếu, sẽ không có ai để ý đến. Lại nói, Vô Cực sơn trang quả thực có lòng, tiểu nương môn lúc trước chống đỡ không nổi đã chết, ngày hôm qua lập tức lại đưa một nữ tử khác đến, như nước trong veo…” Gã còn chưa dứt lợt lại đột nhiên im bặt.
Ba kẻ kia nghi hoặc quay đầu lại, mới chỉ kịp thấy ba đạo ngân quang lóe lên sau đó trước mắt liền tối sầm lại, lần lượt ngã xuống đất.
“Một đám cặn bã.” Thanh Lang từ nơi bí mật đi ra, quẹt khóe miệng, vẻ mặt khinh bỉ nói.
“Ta sớm đã nói võ lâm Trung Nguyên không có mấy thứ tốt đẹp.” Quân Thư Ảnh từ phía sau đi ra.
Hai vị Võ lâm Trung Nguyên kia bất đắc dĩ nhìn nhau.
Sở Phi Dương nói: “Đừng nói nữa, mau thay đổi y phục.”
Bốn người đều tự mình lột lấy một bộ xiêm y, lại đem bốn cỗ thi thể giấu đi, rồi trà trộn vào đám người đang đi ra ngoài.
Nguyên lai đệ tử bên trong trang còn nhiều hơn phó dịch là do bang phái ở Trung nguyên đến đầu phục rất nhiều, nói có hơn một ngàn tám trăm người vẫn là không đủ, trong chủ thính Vô Cực sơn trang chứa không hết, phải đứng cả bên ngoài nghiễm tràng.
Bốn người đi tới nghiễm tràng, phóng tầm mắt nhìn nhìn lại, biển người mênh mông di chuyển. Ẩn náu trong đó quả thực như thương hải nhất lật, không cần lo lắng sẽ bị phát hiện.
Trình Tuyết Tường đột nhiên mạnh mẽ quay đầu, vẻ mặt hồ nghi khắp nơi nhìn quanh, mi gian nhíu lại đạm đạm hình chữ xuyên (川).
Sở Phi Dương nhìn hắn: “Trình huynh, đã phát hiện cái gì sao?”
Trình Tuyết Tường sau một lúc lâu nhìn qua nhìn lại, có chút không chắc chắn lắc đầu: “Hình như thấy được bóng dáng người quen nhưng tiếp tục nhìn kỹ lại thì không nữa, chắc do ta hoa mắt rồi.”
“Yên lặng!” Một đạo thanh âm thuần hậu kéo dài đột nhiên vang lên, xuyên thấu màng nhĩ mỗi một người có mặt ở đây. Cả một nghiễm tràng rộng lớn như vậy, hơn một ngàn người, tiếng động ồn ào trong nháy mắt tiêu tan, toàn bộ nghiễm tràng yên tĩnh đến mức kỳ quái, ngay cả phi điểu cũng phải vỗ cánh bay xa.
Sở Phi Dương hơi nhíu mày. Chỉ mới nghe một tiếng đã khẳng định người này nhất định nội lực thâm hậu không lường được. Vốn tưởng rằng, ở Vô Cực sơn trang trình độ của Thánh Cô đã là cao nhất, nhiều nhất trên đó chỉ còn có Vô Cực trang chủ, không nghĩ hiện tại còn xuất hiện một cao thủ bất tri danh như vậy, Vô Cực sơn trang này rốt cuộc còn có bao nhiêu nhân tài ẩn dật?
Thanh âm kia dừng một chút lại lần nữa vang lên: “Vô Cực sơn trang đệ tử nghe lệnh… Quỳ gối cung nghênh trang chủ giá đáo!”
Hắn ra lệnh, giang hồ nhân sĩ trước kia làm mưa làm gió không những không phản kháng trái lại còn khom gối cúi đầu, quỳ rạp xuống đất.
Bốn người Sở Phi Dương đương nhiên sẽ không quỳ gối, chỉ là vì không thể để bại lộ chính mình nên đành phải nửa ngồi xổm xuống, cúi đầu quan sát.
Từ trên bậc thang cao nơi chính giữa chủ thính, bốn đoàn nữ tử diệu linh từ trong cửa nối đuôi nhau đi ra, phía sau là bốn đoàn nam tử tráng niên.
Những người này phục sức so với những người quỳ trên mặt đất có điểm bất đồng, có lẽ là trại dân tử tôn của Tứ Phương trại.
Bốn đoàn nam nữ nhanh chóng theo bậc thang lướt xuống, dọc theo hai phía nghiễm tràng tản ra, tạo thành một vòng bao bọc lấy những người trong tràng, sau đó cũng nhất tề quỳ gối, cao giọng hô to: “Quỳ gối cung nghênh trang chủ giá đáo! Trang chủ phúc thọ vô cực!”
“Quỳ gối cung nghênh trang chủ giá đáo! Trang chủ phúc thọ vô cực!” Người trong nghiễm tràng lập tức tề thanh, sóng âm bạo phát hù dọa phi điểu trong rừng cây phía xa một phen hoảng sợ.
Âm thanh lặp lại ba lần sau đó liền đình chỉ giống như bị ai đó khống chế, nghiễm tràng yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng những dải lụa trang trí màu xung quanh nghiễm tràng phất phơ trong gió.
Bước ra khỏi bậc cửa đại điện màu son cao ngang đầu gối, hoa phục dài quét đất, một bóng dáng chậm rãi xuất hiện.
_____________oOo_____________
Lời tác giả:
Ân, đại hiệp cảm giác mình là chính nhân quân tử XD, Quân Quân giơ tay tỏ vẻ đồng ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...