Phần 10
“Yến công tử, bản ‘Thiên Hạ Vô Song’ trên người ngươi, để lão phu mượn xem một lần đi.” Tín Bạch tận tình khuyên nhủ, “Đợi sau khi lão phu sao chép một bản, nhất định nguyên vẹn đem trả lại cho ngươi.”
Yến Kỳ suy nghĩ một chút gật đầu nói: “Tín chưởng môn quá khách khí, cũng không phải là không thể. Nhưng mà đây cũng là ta cực khổ chép lại được, không thể uổng phí sức lực, cần… từng này!”
Yến Kỳ đem năm ngón tay xòe ra trước mặt Tín Bạch, hết sức nghiêm túc mà nhìn lão.
“Năm… Năm trăm lượng?” Tín Bạch nghi hoặc suy đoán.
“Năm vạn lượng!”
“Ngươi đi ăn cướp được đấy! Ngươi tà giáo yêu nhân!”
“Ngươi xú lão đầu keo kiệt! Vắt cổ chày ra nước!”
***
“Tiểu Phóng, thực sự không nói cho cha ta biết sao?” Tín Vân Thâm ngồi tại bàn đá trong viện tử, nhìn Cao Phóng ở một bên bận rộn phơi dược thảo, tầm mắt thỉnh thoảng không kiềm chế được mà liếc về phía bụng y…
Cao Phóng một bên dọn tới dọn lui dược thảo, hừ nhẹ một tiếng nói: “Tín chưởng môn mới nghĩ đến tôn tử đã muốn điên dại rồi, nếu cho lão biết…” Cao Phóng suy nghĩ một chút khả năng có thể xảy ra, tối thiểu cũng sẽ bị trở thành nhân vật được bảo hộ cao độ, không khỏi rùng mình một cái, “Tốt nhất vẫn là không nên để chưởng môn biết.”
“Được rồi, ngươi không cho nói thì không nói.” Tín Vân Thâm nhảy xuống, chạy tới ôm lấy Cao Phóng, cười nói: “Ngừng lại đi, ngươi dạy ta, ta giúp ngươi làm.”
Cao Phóng khẽ cười quay đầu lại, ngẩng đầu hôn nhẹ khóe môi Tín Vân Thâm một cái, cười cười nhìn hắn xấu hổ đến đỏ mặt.
Mái hiên bên này mật mật ngọt ngào, trong khi mái hiên bên kia Quân Thư Ảnh lại đang bị Sở Phi Dương cùng với Thanh Lang, một người mặt trắng một người mặt đỏ kết hợp thủ đoạn lừa gạt, miễn cưỡng tin rằng nếu muốn thoát khỏi tiểu bạch xà đáng ghét cứ quấn lấy y thì nhất định phải khua chiêng gõ trống cùng bái thiên địa cao đường mới có thể đem nó vứt đi. Nói ngắn gọn, chính là phải thành thân! (thành thân a~:X)
“Đây là hàm ý ‘Mệnh định chi thuyết’ của Vô Vi tộc kia!” Sở Phi Dương khoác lác không cần bản thảo mà nói bậy, “Trưởng lão Vô Vi tộc đã nói với ta như vậy.”
Trưởng lão quả thực đã nói cho hắn cách giải quyết, nhưng hoàn toàn không nói là phải làm như vậy.
Quân Thư Ảnh trên mặt một tia hồ nghi nhìn Sở Phi Dương, cuối cùng vẫn là gật đầu.
Thành thân thì thành thân, y cũng không quan tâm, chỉ cần có thể ném con rắn hay thích xen vào việc người khác này đi là được rồi.
Thế nhưng khi Lãng Nguyệt sơn từ trên xuống dưới bố trí tốt lụa đỏ hỉ man, Quân Thư Ảnh cũng đã mặc vào hỉ phục đỏ thẫm, là lúc nhìn thấy Sở Phi Dương bộ dáng vui mừng khấp khởi cùng với Thanh Lang nhìn nhau ngầm hiểu thì Quân Thư Ảnh liền cảm thấy… có một loại cảm giác bị lừa gạt.
“Nhất bái thiên địa…”
Trong ngoài cao đại sơn môn chiêng trống, dây pháo vang dội Lãng Nguyệt sơn.
“Nhị bái cao đường…”
Tín Bạch và một đám trưởng lão Lãng Nguyệt sơn ngồi ở vị trí cao đường vuốt râu mỉm cười. Mục Giang Bạch cũng bị mời tới, nhận của Sở Phi Dương một lạy.
“Thanh đại ca, ngươi có phải hay không cũng nên ngồi lên trước đi, bằng không Thiên Nhất giáo chúng ta là không có người.” Yến Kỳ nhìn trái nhìn phải, tiến đến bên tai Thanh Lang nói.
Thanh Lang cười cười đem hắn ôm vào trong ngực, dùng vạt áo dài rộng che lại hai người, nhịn không được cúi đầu hôn Yến Kỳ một cái.
“Phu thê giao bái… Đưa vào động phòng…”
Bởi vì không có tân nương, Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh cả hai đều mặc hỉ phục tân lang, lúc này cũng không ai muốn bị đưa vào động phòng. Sau khi kết thúc buổi lễ, mọi người chỉ để ý xôm tụ cùng một chỗ, ăn uống thả cửa một trận, cả khách lẫn chủ đều vui vẻ cực độ.
Còn tiểu xà kia, cũng là sớm bị Sở Phi Dương dùng phương pháp của Vô Vi tộc trưởng lão chỉ dạy rồi len lén ném vào bụi cỏ.
Về phần tiểu xà từ đầu tới cuối bị lợi dụng, cuối cùng vẫn bị ghét bỏ quẳng đi rồi sẽ đi đâu về đâu, thì sau này hãy nói.
Mọi người ăn uống no say tới bến, không ai chú ý tới hai nhân vật chính của yến hội đã lẻn rời đi.
Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh cùng nhau ngồi trên đỉnh lầu các cao nhất tại Thanh Phong kiếm phái, đỉnh đầu là trăng tròn sáng tỏ, gần tới nỗi tựa hồ đưa tay là có thể hái xuống.
Hai người nằm dựa vào nhau, cùng nhìn vào màn đêm sâu thẳm, Sở Phi Dương bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.
“Ngươi cười cái gì?” Quân Thư Ảnh có chút say khướt mà hỏi.
Sở Phi Dương đảo tròn mắt, chậm rãi nói: “Ta suy nghĩ. Ngô… Ta đang nghĩ, giang hồ này, võ lâm này, xưa nay không thiếu các loại bí kíp bí bảo. Hôm nay có một bản Thiên Hạ Vô Song, ngày mai lại có một bộ Thiên hạ vô địch… Có cái gì tốt chứ. Mọi người cố liều mạng mà tranh tranh đoạt đoạt, lại còn rất đỗi vui mừng.”
“Luận điệu hoang đường!” Quân Thư Ảnh khinh thường nói, vặn vẹo cái đầu, miệng phun ra mùi rượu phả xuống cổ Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương nắm chặt mười đầu ngón tay y, chậm rãi chế trụ, tiếp tục cười nói: “Có lẽ, có lẽ là bởi vì ta sớm đã có ‘Thiên Hạ Vô Song’ của mình, những thứ đó căn bản không thể đặt vào trong mắt được nữa rồi.”
Quân Thư Ảnh sau nửa ngày trầm mặc, cái đầu choáng váng tựa hồ vừa mới hiểu ra, liền ha ha cười ra tiếng.
Bộ dạng mê hồn này của y khiến cho Sở Phi Dương yêu không muốn buông tay, hơn nữa nhiều ngày xa cách, cuối cùng cũng không còn bị tiểu xà quấy rối, Sở Phi Dương nhịn không được tiến về phía trước, hôn thật chặt lên đôi môi Quân Thư Ảnh đã bị rượu làm cho ướt át ửng đỏ.
Đây mới là Thiên Hạ Vô Song… ta ham mê nhất!
===END===
Tác giả: Thật sự kết thúc sao? Trước không nên gấp gáp…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...