“Rốt cuộc là Cẩu sư gia muốn nói cái gì?” Nguyệt Nương lạnh lùng hỏi.
Cẩu sư gia rót một ly rượu: “Từ nhỏ Thiếu chủ đã mắc quái tật, ngay cả Tôn lão đều không có cách chữa trị, lão Cốc chủ mới nhịn đau nhốt hắn trong cấm địa, nhưng lão Cốc chủ lại lo lắng, cho nên phái nha hoàn đi chiếu cố Tần Chích, mà tất cả những nha hoàn đều có kết cục bi thảm không chết thì cũng bị thương nặng, dưới tình huống bất đắc dĩ đó lão Cốc chủ chỉ có thể đưa nam nhân tới chiếu cố thiếu chủ.”
“ Vậy thì thế nào?”
“ Thiếu chủ tính cách quái gở, không tiếp cận với người khác, chỉ cần đến gần một bước chắc chắn phải chết, nhưng Lăng Sương chẳng những có thể tiếp cận Thiếu chủ, thậm chí còn có thể thân cận Thiếu chủ, đối với Thiếu chủ nữ nhân này rất đặc biệt, hơn nữa nàng lại là một thầy thuốc, ta muốn để nàng bên người Thiếu chủ để nhìn một chút xem nàng có thể trị hết quái bệnh cho Thiếu chủ hay không, để Thiếu chủ khôi phục như bình thường.” Khi Cẩu sư gia phát hiện Tần Chích không bài xích Lăng Sương, thì ý nghĩ này liền xuất hiện.
Nguyệt Nương nhìn chằm chằm vào: “ Nếu ta không đồng ý thì sao?”
“ Tả sứ chớ quên, là tự Thiếu chủ mang nàng về Sinh Tử Điện đó, người có thể ở Sinh Tử Điện, trừ ngươi và ta ra thì cũng chỉ có mấy vị Trưởng lão trong cốc mà thôi.” Cẩu sư gia vừa cười vừa nói.
Nguyệt Nương sắc mặt lạnh lẽo: “Cẩu sư gia là đang uy hiếp ta?”
“ Không dám, chỉ là Cẩu mỗ muốn nói như vậy mà thôi, nếu nàng có thể chữa được tận gốc căn bệnh cho Thiếu chủ, thì chưa hẳn đây là một chuyện không tốt.”
“ Cho nên, Cẩu sư gia muốn ta làm như thế nào?” Cẩu sư gia nói một đống như vậy, tất nhiên là có mục đích của mình, Nguyệt Nương hiểu rất rõ lão hồ ly Cẩu sư gia này.
Cẩu sư gia cười ha ha: “Không hổ là tả sứ, ngay cả ta nghĩ gì cũng biết rõ.”
“Ít nói nhảm lại, nói.”
“ Ta chỉ hy vọng tả sứ không nên chộn rộn việc Thiếu chủ ở cùng với Lăng Sương, mặt khác, muốn xác định người trong Thủy Lao kia có phải là Nguyễn Cẩm hay không thì có một cách rất nhanh và đơn giản hơn.” Cẩu sư gia thần thần bí bí nói.
Nguyệt Nương cũng rất muốn biết thân phận của người nam nhân trong Thủy Lao kia, Thủy Lao Quỷ Cốc là chuyên dùng để giam giữ phạm nhân, đồng thời, Thủy Lao cũng chính là nơi khảo nghiệm độ trung thành của thuộc hạ trong Quỷ Cốc, theo như lời Cẩu sư gia, năm đó Nguyệt Nương cũng không thể xông qua cửa ải này, mà Nguyễn Cẩm lại có thể làm được.
“ Biện pháp gì?” Nguyệt Nương hỏi.
“ Nếu như thân phận của bọn họ không sai, hai người kia nhất định sẽ nhận thức nhau, nếu Lăng Sương biết tin Nguyễn Cẩm sắp chết, ngươi thử nói xem nàng ấy có muốn đi cứu Nguyễn Cẩm hay không đây?” Trên mặt Cẩu sư gia lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
Hôm sau.
Lăng Sương đang trong giấc mộng, nàng cảm giác trước ngực mình như có thứ gì đó đè lên, cảm giác này rất rõ ràng, đợi đã nào...! Trước ngực!
Lăng Sương giật mình một cái, sợ tới mức hết buồn ngủ, nàng vừa mở mắt nhìn, đã nhìn thấy tay to lớn của Tần Chích đặt ở trên ngực của mình, nam nhân này có bệnh ư! Sáng sớm lại chơi ngay ngực!
Không chút suy nghĩ, Lăng Sương một cước đạp Tần Chích, Tần Chích phản ứng cực nhanh, hắn túm được chân của nàng, mặt không hiểu nhìn Lăng Sương, hỏi: “Tỷ tỷ vì cái gì lại đánh ta?”
Lăng Sương tức giận đến nổ phổi, sao lúc ngươi sờ ngực ta sao ngươi không hỏi vì sao ngươi lại sờ ngực ta! Còn nữa, ai là tỷ tỷ ngươi chứ! Ta già như vậy chắc!
“ Ngươi buông tay! ta thích vậy đấy!” Lăng Sương biết rõ đánh không lại Tần Chích, nhưng cơn tức này khó có thể nuốt xuôi được.
Tần Chích buông chân Lăng Sương ra, ánh mắt vẫn như trước nhìn chằm chằm vào ngực của nàng, Lăng Sương thầm mắng một tiếng đại sắc lang, nổi giận đùng đùng mặc quần áo, vấn tóc đơn giản rồi bước ra ngoài.
“ Tỷ tỷ đi đâu vậy?” Tần Chích nhìn nàng đang bước đi, lập tức hỏi.
“ Đói bụng, đi ăn cơm có được không?” Lăng Sương tức sôi cả ruột. Hết lần này tới lần khác lại không thể phát tát lên tên Thiếu chủ biến thái này được, hiện giờ nàng như miếng thịt trong tay Tần Chích, tùy thời đều có thể bị ăn sạch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...