Đường theo đuổi vợ còn dài

 
Có Nguyễn Tố bên cạnh, mẹ Quý đỡ vất vả hơn trước rất nhiều. Vì tránh sự dòm ngó bên ngoài, mẹ Quý không dám thuê hộ công, trọng trách chăm sóc con trai đều đổ lên đầu bà, ngoài việc nhờ hàng xóm giúp con trai kỳ cọ thân thể ra, những thứ khác bà đều tự tay an bài ổn thoả.
 
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Năm nay bà đã gần 60 tuổi, cơ thể cũng có lúc thất thường. Nhưng để tránh con trai nổi hoại tử, cứ cách hai tiếng lại giúp anh lật người. Để chống teo cơ, mỗi ngày cứ đến đúng giờ lại xoa bóp cho anh, hoặc là ngồi cố định trên giường, hoặc là đứng ngoài ban công. Vì thế, mẹ Quý phải ở nhà cả ngày trời, rất hiếm khi ra ngoài.
 
Có thể chăm sóc Quý Minh Sùng một cách tận tuỵ như thế, chẳng phải là xuất phát từ tấm lòng yêu thương con sâu đậm của một người mẹ hay sao?
 
Mặc dù Nguyễn Tố mới đến được hai ngày, nhưng mẹ Quý xem như đã có thể nghỉ ngơi nhiều hơn trước.
 
Nguyễn Tố không thành thục trong những việc này, cơ mà lòng kiên nhẫn của cô rất cao, chăm chỉ tìm tòi liền có thể.
 
Dù Quý Minh Sùng là người thực vật, nhưng không có nghĩa anh không cần thức ăn nạp vào. Bây giờ anh không có phản ứng, chỉ có thể đặt ống thông dạ dày để kết nạp các chất. Mẹ Quý mua một chiếc máy bổ sung thức ăn cho trẻ sơ sinh trên thị trường, trộn thức ăn và canh vào nhau rồi say thành hỗn hợp mềm nhuyễn, sau đó dùng kim tiêm bơm vào ống thông dạ dày.
 
Hôm nay, Nguyễn Tố đặc biệt hầm canh cá cho Quý Minh Sùng. Mao Đậu nói món canh cá này rất ngon, đáng tiếc Quý Minh Sùng không cảm nhận được mùi vị.
 
Đêm về, Nguyễn Tố ngủ chung với Quý Minh Sùng, cứ cách hai tiếng lại lật người cho anh.
 
Vậy mà đến nay, vẫn không ai tin là cô tâm can tình nguyện chăm sóc cho Quý Minh Sùng.
 
Có điều, cô làm tất cả không phải để cho người khác xem, đơn giản chỉ là muốn báo đáp ba Quý đã mất mà thôi.
 
Ba Quý hiền lành tử tế, một người đàn ông có thể nói là phi phàm như thế, thời khắc cuối cùng khi nằm trên giường bệnh xanh xao đến độ không ai nhận ra. Ngay cả khi sức khoẻ ông ổn định, chưa chắc đã nhận ra cô. Nhưng điều đó đâu quan trọng, phải không?
 
Nếu không nhờ ba Quý, có lẽ sớm đã không có người tên Nguyễn Tố xuất hiện trên đời. Cho nên sau khi biết chuyện xảy ra với Quý gia, biết người khiến ba Quý lo lắng nhất là Quý Minh Sùng, cô đã lựa chọn chấp nhận cuộc hôn nhân này.
 
Người ngoài đều nghĩ cô làm thế vì nhà họ Nguyễn, nhưng bản thân cô rõ nhất, hoàn toàn không phải.
 
Mạng của cô vốn là do ba Quý cứu, dĩ nhiên phải báo đáp. Cô không có tiền, chỉ có duy nhất tấm thân. Vì vậy, cô sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ gia đình này.
 

Xong xuôi mọi thứ đã gần 10 giờ, cô tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống bên cạnh Quý Minh Sùng, quay đầu liếc nhìn anh một cái. Trong phòng chỉ để lại một ánh đèn mờ, tối hôm qua cô còn hơi sợ hãi. Nhưng mỗi lần tâm tình không yên, cô sẽ đưa tay lên mũi Quý Minh Sùng, để cảm nhận hơi thở đều đặn của anh.
 
Thật ấm.
 
Kể từ khi quyết định kết hôn với Quý Minh Sùng, cô đã nghe ngóng những tin tức trước kia của anh trên nhiều phương tiện.
 
Anh từng là một người đàn ông nổi bật nhất, xuất chúng nhất, là người thừa kế mà ba Quý hết lòng coi trọng. Ba Quý từng nói, nếu như Quý Minh Sùng không gặp phải chuyện này, Quý gia nhất định sẽ còn huy hoàng hơn xưa. Anh, chính là hi vọng của rất nhiều người.
 
Với diện mạo này của anh, dù có nằm im suốt 5 năm trời, thì vẫn không ngừng toả sáng. Nghe nói năm 21 tuổi, anh đã từng xuất hiện trên tạp chí nổi tiếng nào đó. Người đàn ông trên trang bìa, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, thân mặc tây trang chỉnh tề, khiến người ta lưu luyến không rời mắt. Nhiều người nói, anh là thiên tài giới kinh doanh. Cũng có người đánh giá anh chưa ráo máu đầu, tuổi tác còn quá trẻ. Để bản thân trông thành thục hơn một chút, anh đeo thêm một cặp kính gọng vàng.
 
Đến tận bây giờ, cô vẫn nhớ dáng vẻ đứng bên sạp báo lật tạp chí của bạn cùng phòng, cô ấy kéo cô qua nói thầm, đây mới là phần tử lịch lãm và nho nhã đến mức nhìn thôi mà chân cũng mềm nhũn.
 
Hiện giờ, những người trước kia sùng bái gọi anh là thiên tài, đều đã quên mất sự tồn tại của anh rồi.
 
Trong lúc Nguyễn Tố đang thất thần, có tiếng động từ ngoài cửa truyền tới. Giây tiếp theo, một cậu bé mặc đồ ngủ ôm gối bước vào.
 
Nguyễn Tố kinh ngạc: “Mao Đậu, sao con còn chưa ngủ?”
 
Đồ ngủ của Mao Đậu rõ ràng đã bé đi, đặc biệt là phần trên hơi ngắn, để lộ ra cái bụng tròn vo của cậu.
 
Cậu nhanh như bay trèo lên giường, trưng ra biểu cảm “cưng chiều” nói: “Con biết thím sợ, nên đợi bà nội ngủ rồi mới qua đây.”
 
Nguyễn Tố bật cười, “Vậy thì cảm ơn con.”
 
Mao Đậu nằm xuống bên cạnh Nguyễn Tố, kéo chăn che bụng, quay đầu nhìn Quý Minh Sùng đang chìm vào giấc ngủ sâu, khẽ nói: “Con không dám ở một mình trong phòng với chú.”
 
“Tại sao?”
 
“Vì chú luôn bất động nhắm mắt.”
 

Nguyễn Tố hiểu, hôm qua đến cô còn có chút sợ, huống chi là đứa bé như Mao Đậu.
 
Có điều, Mao Đậu tuy sợ hãi, nhưng vẫn chạy qua đây ngủ với cô, khiến cô có chút cảm động.
 
Đứa bé vừa mềm vừa thơm, thân thể lại rất ấm. Nguyễn Tố và Mao Đậu nằm cạnh nhau, đều chưa đi ngủ. Một lúc sau, Nguyễn Tố mới hỏi: “Con còn nhớ gì về chú không?”
 
Mao Đậu có chút kích động, đây là lần đầu tiên cậu ngủ với người khác ngoài bà. Trên người thím có mùi rất thơm, cậu bé mỉm cười, để lộ đôi má lúm đồng tiền, “Con không nhớ nữa rồi. Nhưng nghe bà nội nói, chú rất thích con. Lúc con mới ra đời, chú đã mua cho con rất nhiều đồ chơi.”
 
Khi Mao Đậu ra đời, Quý Minh Sùng vẫn chưa gặp chuyện.
 
Nguyễn Tố ngơ ngẩn, như thể đang mường tượng dáng vẻ ôm trẻ con của Quý Minh Sùng.
 
“Bà nội kể, lúc đầu cả nhà đều nghĩ con là con gái. Vì thế mỗi lần đi công tác nước ngoài, chú đều mua búp bê barbie về.” Mao Đậu nói đến đây, có chút tiếc nuối, “Tiếc là không thấy mấy thứ đó đâu nữa rồi. Bằng không, con có thể tặng búp bê barbie cho Tiểu Mẫn. Thím có biết Tiểu Mẫn không ạ?”
 
“Không biết, là bạn con sao?”
 
“Là bạn mẫu giáo của con. Bạn ấy rất tốt, thường cho con ăn thạch cùng. Hôm sinh nhật của Tiểu Mẫn, ba mẹ bạn ấy mua một chiếc bánh gato rất to mang đến lớp. Mọi người đều tặng cậu ấy quà, con không có, nên đã gấp một chiếc bay giấy.”
 
Mao Đậu thì thầm, “Bà nội nói, chú con là người lợi hại nhất trên đời. Đợi chú tỉnh lại rồi, sẽ mua mọi thứ mà con muốn. Nên con nói với Tiểu Mẫn, về sau dùng chiếc máy bay giấy đó đổi lấy một chiếc máy bay thật. Có điều, phải đợi chú con tỉnh lại mới được!”
 
“Thông minh lắm, Tiểu Mẫn hẳn là rất vui đi?”
 
“Đương nhiên rồi ạ. Bạn ấy bảo, sẽ cất kỹ chiếc máy bay giấy này. Thím à, thím nói xem chú con có khả năng tỉnh lại không?”
 
Nguyễn Tố do dự đôi chút.
 
Thật ra những chuyện như thế này, không cách nào nói trước.
 
Cô từng nghe người ta nói, xác suất đó không quá cao.

 
“…Không biết nữa.” Nguyễn Tố nói, “Nhưng thím nghĩ, chú con nhất định rất muốn tỉnh lại.”
 
Mao Đậu ngáp một cái, dụi dụi mắt, “Con buồn ngủ quá.”
 
“Ngủ thôi.”
 
Đợi Mao Đậu ngủ say rồi, Nguyễn Tố mới ngồi dậy, bế cậu bé lên.
 
Nguyễn Tố có chút chật vật, Mao Đậu đã hơn 5 tuổi, thời gian này gầy đi một chút, nhưng so với bạn bè vẫn được xếp vào hàng hơi mũm mĩm.
 
Giường không lớn, cộng thêm việc cứ hai tiếng lại phải dậy một lần. Nên để tránh đánh thức Mao Đậu, cô đành bế cậu bé về phòng.
 
Không ngờ vừa ôm Mao Đậu ra ngoài, liền bắt gặp mẹ Quý cùng lúc bước ra.
 
Mẹ chồng nàng dâu nhìn nhau không nói một lời, mẹ Quý nhận Mao Đậu từ tay Nguyễn Tố, rồi trở về phòng ngủ.
 
_
 
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Tố nhận được cuộc gọi từ mẹ Nguyễn, hỏi cô bao giờ trở về nhà.
 
Nguyễn Tố và mẹ Nguyễn khách sáo qua lại với nhau, mẹ Nguyễn không có tình cảm nồng nhiệt với Nguyễn Tố như trên phim truyền hình, cũng không quá để tâm về cuộc sống của cô. Nói qua cũng phải nói lại, ở trong lòng của Nguyễn Tố, mẹ Nguyễn không giống mẹ ruột, ít nhất xem như họ hàng mà thôi.
 
Ban đầu, mẹ Nguyễn không muốn con gái ruột của mình gả cho Quý Minh Sùng, nhưng bà không lay chuyển được Nguyễn Mạn đổi ý. Một bên là con gái ruột thịt không có mấy phần tình cảm, một bên chỉ là con nuôi nhưng tình cảm thắm thiết, bà đã do dự rất nhiều. Sau đó, khi Nguyễn Tố chủ động chấp nhận cuộc hôn nhân này, mẹ Nguyễn mới thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, cảm xúc trong lòng biến hoá không ít, thương xót con gái ruột và xa cách con gái nuôi.
 
Nguyễn Tố không muốn về nhà, nhưng đây là phong tục tập quán, không thể không thuận theo.
 
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hôm nay là ngày thứ ba sau khi kết hôn, cũng là ngày cô dâu về nhà mẹ đẻ.
 
Không chỉ có người nhà Nguyễn gia, mà họ hàng gần xa đều đến ăn cơm.
 
Cúp máy xong, Nguyễn Tố báo cho mẹ Quý trước, “Mẹ con gọi về một chuyến, họ hàng trong nhà cũng tới cả rồi ạ.”
 

Mẹ Quý vẫn không nóng không lạnh, “Đi đi.”
 
Nguyễn Tố về phòng thay quần áo.
 
Mao Đậu đã nghe thấy lời vừa rồi của Nguyễn Tố, nhất thời trở nên căng thẳng. Cậu đứng bên cạnh kéo tay bà nội, gấp gáp đến độ dậm chân: “Sao thím lại về nhà vậy bà!”
 
Mẹ Quý liếc qua, “Làm sao, không nỡ? Hôm nay thím con bắt buộc phải về.”
 
Ngày cô dâu về nhà mẹ đẻ, nếu như Nguyễn Tố vắng mặt, Nguyễn gia không chỉ có ý kiến mà còn xem đó là hành động thất lễ. Nguyễn Tố và người nhà họ Nguyễn mặc dù xa cách, nhưng cũng không kết oán kết thù.
 
Mao Đậu lo lắng, bàn tay nho nhỏ nắm chặt thành quyền, “Nếu như thím về đó, chắc chắn sẽ bị họ Mạn kia ức hiếp.”
 
Mẹ Quý nhàn nhạt đáp: “Vậy phải trách bản thân yếu đuối.”
 
Nguyễn Mạn vốn chỉ là con nuôi, có thể để con nuôi lên mặt chế nhạo con gái ruột nhà mình, nói trắng ra, trưởng bối nhà họ Nguyễn cũng có phần dung túng.
 
Từ trước đến nay, bà vốn không đặt nhà bọn họ vào mắt.
 
“Nhưng, nhưng…” Mao Đậu lẩm bẩm, “Nếu thím về rồi không quay lại đây nữa thì sao? Con rất thích thím.”
 
Mẹ Quý nhíu mày, “Mua cho con một chiếc oto điều khiển từ xa, mua cho con đồ ăn, là con liền thích?”
 
“Ai nói! Con không phải người thực dụng như thế!” Mao Đậu không phục phản bác, “Con không phải vì những thứ đó nên mới thích thím!”
 
Rốt cuộc vì sao thích Nguyễn Tố, Mao Đậu cũng không biết nói thế nào, cậu chỉ cảm thấy thím là một người rất tốt.
 
Mẹ Quý ngược lại hiểu được. Trong nhà trước kia, rõ ràng chứa đựng hơi thở của ba người, nhưng chỉ có bà và cháu trai là có thể thật sự giao tiếp với nhau. Tuổi tác của bà đã cao, cháu trai lại khao khát có người bầu bạn, mà bà đương nhiên không thể thoả mãn mong đợi của cậu bé.
 
Ngữ khí mẹ Quý dịu đi: “Vậy con muốn làm gì?”
 
Bà khá hiểu tính cách cháu trai ruột của mình, hiển nhiên trong đầu đã có chủ ý.
 
Đúng như dự đoán, Mao Đậu nghe thấy câu hỏi này, hai mắt trở nên sáng rực. Cậu bé giơ tay, quả quyết nói: “Chúng ta đi với thím, không thể để họ Mạn kia bắt nạt thím của con!”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận