Đường theo đuổi vợ còn dài

 
Rất nhiều năm về sau, Quý Minh Sùng nghỉ hưu, giao lại công ty cho Quý Quân Đình.
 
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tài năng kinh doanh của Quý Quân Đình không thua kém gì chú mình, Quý thị sẽ được anh dẫn dắt đi đến một đỉnh cao mới. Quý Tri Chi không hứng thú với việc kinh doanh, dưới sự ủng hộ của ba mẹ, cô trở thành một nghệ sĩ piano xuất sắc, sự nghiệp rất ấn tượng. Bọn trẻ đều đã trưởng thành, có cuộc sống và sự nghiệp riêng. Quý Minh Sùng vốn dĩ có kế hoạch đưa Nguyễn Tố đi du lịch khắp thế giới, nhưng già rồi, cả hai không còn hứng thú với những nơi mới mẻ nữa.
 
Hai người họ, có lúc thì sống tại biệt thự ở Yến Kinh, có lúc thì về quê Nguyễn Tố sinh sống một thời gian, thi thoảng có hứng sẽ ra ngoài đảo nghỉ dưỡng.
 
Tuổi tác càng cao, thời gian ngủ của Nguyễn Tố càng ít đi, còn nằm mơ vài giấc mộng kỳ lạ.
 
Trong mộng, luôn xuất hiện một người đàn ông ngoài 30 tuổi và không nhìn rõ mặt.
 
Lúc bà nói với Quý Minh Sùng về giấc mộng, Quý Minh Sùng đã già đến mức những đứa trẻ trên đường nhìn thấy sẽ gọi một tiếng ông rồi. Ông ghen tị không thôi, dùng không ít lời vòng vo tam quốc để gài bà xem, người đàn ông trong mộng có phải mối tình đầu của bà hay không. Ông bị não bộ của mình làm cho giận đến nẫu ruột, đến nỗi không thèm ăn tối.
 
Hai người cũng đã bước vào giai đoạn xế chiều của cuộc đời.
 
Có thể là gánh nặng trên vai không còn nữa, có thể là danh phận hiện tại tạo cho Quý Minh Sùng không ít tự tin. Ông không còn chững chạc như mấy chục năm trước nữa, ngược lại tính cách trở nên trẻ con hơn.
 
Nguyễn Tố cạn lời, hận không thể đưa tay thề với Chúa, “Mối tình đầu gì chứ? Đâu phải anh không biết mối tình đầu của em là anh.”
 
Quý Minh Sùng không hài lòng, “Có thể đó là người em thích, Vu gì đó…”
 
“Vu Trì?” Nguyễn Tố bổ sung.
 
“Nhìn xem, em còn nhớ tên anh ta.” Bộ dạng không nói đạo lý của Quý Minh Sùng khiến Nguyễn Tố đau đầu.
 
Nguyễn Tố: “?”
 
“Đương nhiên là em nhớ rồi! Lần trước chúng ta về quê, đụng mặt ông ấy còn gì!” Nguyễn Tố tức giận, “Nếu em mà nhanh quên như thế, thì anh mới nên lo lắng kìa!”
 
Quý Minh Sùng hỏi, “Em chưa từng thích anh ta?”
 
Nguyễn Tố thẹn đỏ mặt, tuổi tác hai người cộng lại đã hơn một trăm, vậy mà vẫn như thanh thiếu niên, vì một chuyện nhỏ mà tranh luận cỡ này. Đúng là quá ngây thơ và ấu trĩ rồi.

 
Bà quay đầu đi, không thèm để ý tới ông nữa.
 
Ông càng được đà hơn, “Quả nhiên là thế.”
 
Nếu sớm biết bọn họ sẽ đụng mặt nhau trong công viên, ông đã không nhường lão Vu kia ván cờ đó!
 
“Không phải.” Nguyễn Tố đành kiên nhẫn giải thích, “Nếu em từng thích anh ta, còn có phần của anh hay sao?”
 
Quý Minh Sùng: “?”
 
Không cần phải thế này!
 
Nguyễn Tố hiển nhiên biết cách đối phó với Quý Minh Sùng, nhanh chóng đổi chủ đề, “Còn nói em sao? Lúc em gặp anh, em còn chưa từng thích người nào. Anh thì hay rồi, còn đính hôn rồi kết hôn với người khác! Người chịu thiệt là em đây này!”
 
Quý Minh Sùng nghĩ đến Nguyễn Mạn, tinh thần có chút khó chịu, “Anh đau đầu quá.”
 
“Bây giờ đau đầu sao?” Nguyễn Tố chống nạnh, “Muộn rồi!”
 
Chuốc phiền phức cho bà lâu như thế, hiện tại mới biết đường đau đầu? Bà còn lâu mới cho phép.
 
“Anh và cô ta chưa kết hôn, không có lĩnh chứng.” Quý Minh Sùng nói, Lúc anh và em đi lĩnh chứng, đó là lần đầu tiên, là ôn nhân đầu tiên.”
 
“Vậy chuyện anh từng đính hôn là sự thật đi?”
 
Quý Minh Sùng: “Đầu anh đau hơn rồi.”
 
Cuối cùng, Nguyễn Tố kết luận, “Đừng có lật chuyện cũ với em, chuyện của anh nhiều hơn chuyện của em đấy. Trước đây em lười so đo với anh mà thôi.”
 
“Đúng đúng đúng.” Quý Minh Sùng nói, “Là em đại nhân đại lượng.”
 
Mặc dù là thế, vào buổi tối, Quý Minh Sùng vẫn không khỏi thắc mắc, người đàn ông Nguyễn Tố mơ thấy rốt cục là ai?
 
Ban đêm, Nguyễn Tố ngủ rất say. Quý Minh Sùng ngồi cạnh, nhìn khuôn mặt ngủ say của bà, trong lòng thầm nghĩ, có khi lại mơ thấy người đàn ông chừng 30 tuổi kia rồi.

 
Ông không ngủ được, điều hoà trong phòng hơi khô,ông sợ Nguyễn Tố nửa đêm tỉnh giấc thấy khát nên đi rót cho bà một ly nước.
 
Nào ngờ khi ngang qua bàn trang điểm của bà, nhìn thấy có thứ gì đó đang lấp la lấp lánh. Ông tưởng mình hoa mắc, tiến gần xem thử, quả nhiên là chiếc nhẫn mẹ bà để lại cho bà. Ông định thần lại, ánh sáng đó đã mất đi, không khỏi chế giễu bản thân: “Đúng là già rồi.”
 
Còn gặp ảo giác nữa.
 
Biết đâu, sang đến ngày hôm sau và ngày hôm sau nữa, ông vẫn thấy chiếc nhẫn đó phát sáng. Kỳ lạ đến đáng sợ.
 
Sau đó, ông còn gặp một giấc mộng đáng sợ hơn. Ông mơ thấy ánh sáng đó hút Nguyễn Tố vào trong. Kể từ ngày đó, ông lặng lẽ mang chiếc nhẫn bên mình bất cứ lúc nào. May là, bà cũng già rồi, không phát hiện ra.
 
Ông sợ, sẽ có chuyện gì đó hoặc người nào đó sẽ cướp bà khỏi cuộc đời ông.
 
Mới đầu, ông cũng nghĩ đến việc ném chiếc nhẫn đi. Nhưng ý niệm đó vừa xuất hiện vài giây liền bị ông đè nén xuống. Đó là kỷ vậy mà mẹ bà để lại, không thể làm như thế được. Nghĩ tới nghĩ lui, đành đeo lên người mình, ông mới an tâm hơn phần nào.
 
Về sau, Nguyễn Tố phát hiện Quý Minh Sùng đeo chiếc nhẫn đó ở cổ, ông nói với vẻ chính đáng: “Không phải cái gì của anh đều là của em, cái gì của em đều là của anh sao?”
 
Nguyễn Tố: “?”
 
Thôi được, ông thích thì ông cứ đeo đi vậy. Vợ chồng bao năm rồi, sớm đã hoà thành một người. Mang trên người ông, cũng tương đương với mang trên người bà. Dù sao bọn họ không thể tách rời, trọn đời bên nhau.
 
_
 
Nguyễn Tố và Quý Minh Sùng, là cặp đôi duy nhất mà Quý Tri Chi có thể dùng hai từ cổ tích để hình dung.
 
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chỉ là tình yêu và hôn nhân của hai người, cũng sẽ có vài điều tiếc nuối.
 
Chẳng hạn như, lúc cô đang tích cực chuẩn bị cho lễ cưới bảo thạch của ba mẹ thì bà Nguyễn qua đời. Bà rất điềm đạm, so với người khác xem như may mắn hơn rất nhiều. Nhiều người đến tận phút lâm chung đều cảm thấy thống khổ và đau đớn tận cùng, còn bà ra đi trong giấc ngủ. Đối với Quý Tri Chi, đối với Quý tiên sinh mà nói, đó là một điều đáng tiếc vì đã không thể từ biệt lần cuối.
 
Vài tháng sau, Quý Minh Sùng cũng đi theo Nguyễn Tố.

 
Vợ chồng ở tuổi trẻ, bạn đời ở tuổi già chính là như vậy. Họ nương tựa vào nhau bao nhiêu năm, đột nhiên một người rời đi, người còn lại sẽ già đi với tốc độ nhanh nhất.
 
Vào một buổi sáng nọ, Quý Minh Sùng vĩnh viễn nhắm mắt xuôi tay.
 
Lúc Quý Tri Chi buồn bã dọn dẹp di vật của ba mẹ, phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ, chiếc nhẫn trên cổ Quý tiên sinh đã biến mất.
 
Quý Quân Đình hiện giờ là Quý tổng ngàn người kính nể, cũng đã có gia đình và con cái. Nhớ đến trên đời sẽ không còn ai gọi anh là Mao Đậu nữa, người đàn ông bất khuất như thế cũng bật khóc như một đứa trẻ.
 
Quý Tri Chi mắt đỏ hoe nói: “Anh, chiếc nhẫn của mẹ em biến mất rồi, anh có thấy nó không?”
 
Cô muốn giữ nó để tưởng nhớ ba mẹ.
 
Quý Quân Đình lắc đầu, “Không thấy, chẳng phải chú luôn đeo trên cổ sao?”
 
“Đúng thế, nhưng chiếc nhẫn trên vòng cổ đang biến mất rồi.” Quan Tri Chi nói, “Có phải rơi ở đâu rồi không?”
 
Hai anh em buồn rầu có chuyện để đánh lạc hướng sự chú ý, nửa đêm canh ba, cũng không nhờ đến người khác, tự mình lục tung mọi ngóc ngách trong căn nhà, nhưng tìm tới sáng cũng không thấy đâu.
 

 
Mặt trời mọc, người người rơi lệ.
 
Cái tên Quý Minh Sùng đã trở thành một huyền thoại trong giới kinh doanh.
 
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thịnh Viễn hiện tại không tiện di chuyển, nhưng ông vẫn tới. Ông nhìn di ảnh của bạn thân mình, nhớ đến cuộc nói chuyện giữa ông và Quý Minh Sùng sau khi Nguyễn Tố ra đi.
 
Thời điểm đó, Quý Minh Sùng như mất hết sức sống, đôi khi còn tưởng Nguyễn Tố vẫn ở đó. Sáng thức dậy thấy bên cạnh không có người, lúc ăn cơm đối diện chẳng có ai, khi tản bộ hai người như biến thành một…
 
Chiều tà hôm đó, ông hỏi Quý Minh Sùng: Nếu như có kiếp sau, nếu như có thể trùng sinh lần nữa, cậu muốn làm thế nào?
 
Dường như chỉ có những người rất nhàn rỗi mới đặt ra câu hỏi viển vông như thế. Nhưng điều mà người gìa nghĩ đến nhiều nhất, chính là kiếp sau.
 
Ông vẫn nhớ dáng vẻ Quý Minh Sùng ôm di ảnh của Nguyễn Tố ngồi trên xe lăn, thở dài một tiếng, cười nói: “Nếu như có kiếp sau, tớ không muốn giống kiếp này.”
 
Ông vô cùng kinh ngạc, hỏi tại sao? Không muốn gặp lại Nguyễn Tố hay sao?
 

Quý Minh Sùng nói: “Không nỡ để cô ấy chịu khổ thêm lần nữa. Cả đời này, đều là cô ấy chăm sóc tớ. Đôi chân của tớ dường như trở thành nỗi chấp niệm của cô ấy. Đêm trước hôm cô ấy ra đi, cô ấy còn ngồi đọc sách, muốn học cách xoa bóp cho tớ, muốn giúp tớ đứng dậy lần nữa. Thực ra tớ rất có lỗi với cô ấy, khi còn trẻ thật không hiểu chuyện. Cô ấy dường như hiểu được nỗi lo lắng của tớ, rằng tớ không thể giống như những người chồng và người cha bình thường. Nhưng cô ấy không nói gì, cũng không tạo áp lực cho tớ. Nhưng về sau, tớ bỏ cuộc rồi, cô ấy thì không. Tớ tự hỏi, liệu đến cả trước khi ra đi, cô ấy cũng đang nghĩ tới chuyện này hay không.”
 
“Nếu có kiếp sau, tớ muốn cô ấy sống một cuộc đời khác.” Ông mỉm cười, ánh mắt mang theo ý niệm sâu thẳm, “Không biết cô ấy có tiếc khi không gặp được tớ trong bộ dạng khác không? Nhưng tớ rất tiếc, tớ rất muốn giúp cô ấy thay bóng đèn, tớ rất muốn ôm cô ấy, tớ rất muốn bế cô ấy.”
 
Nếu kiếp sau có cơ hội, Quý Minh Sùng muốn cô sống một cuộc đời khác.
 
Và ông, muốn xuất hiện trong cuộc đời của cô theo một cách khác.
 
_
 
Chuyện dũng cảm nhất, bốc đồng nhất và liều lĩnh nhất mà Quý Minh Sùng đã làm trong cuộc đời mình---
 
Đó là nhận lời mời kia.
 
Thực ra sau khi nhận lời mời, Quý Minh Sùng đã rất hối hận. Hối hận vì ở tuổi này, ông vẫn hành động theo cảm tính. Nhớ đến bản thân có thể bị Nguyễn Tố lãng quên, sống một cuộc đời không có mình, lòng ông dâng lên một nỗi chấp niệm.
 
Về sau, ông mất trí nhớ về chuyện hàng chục năm trước. Ông bước vào thế giới xuyên nhanh, chăm chỉ hoàn thành mọi nhiệm vụ để sống sót. Ông hoàn toàn quên mất mọi thứ, chỉ nhớ mình phải về nhà.
 
Khi đó ông không biết, ở nhà đang có người đợi mình trở về.
 
Quý Minh Sùng nhất định, phải về nhà.
 

 
……
 
………
 
Trải qua nhiều như thế, khi mở mắt ra lần nữa, Quý Minh Sùng vừa mơ màng vừa mệt mỏi. Người đầu tiên anh nhìn thấy khi tỉnh dậy sau 5 năm trời là một cô gái trẻ. Cô vui mừng nhìn anh, trên mặt xuất hiện ý cười.
 
Cô là ai?
 
Còn anh, cuối cùng đã trở về nhà rồi.
 
*
 
@From An An:
Từ chương sau, sẽ là ngoại truyện về thế giới song song: kể về khi Chu Án và gia đình nhà Quý gia còn sống, hai anh chị gặp nhau và yêu nhau theo một cách hoàn toàn riêng. Rất rất thú vị nha mọi người~ 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận