Dưỡng Thê Bảy Năm Suýt Thất Bại

Thời điểm lần đầu tiên
thấy Lương Tử Bái là như thế nào? Ngụy Tuyển Triệt không xác định lắm.

Điều này làm cho trí nhớ
siêu phàm cảm thấy vạn phần tự hào của hắn vô cùng kinh ngạc.

Mặc cho hắn trải qua khổ
tư, quỹ đạo thời gian trong nháy mắt có chút mơ hồ, cái này phải lưu lại khái
quát giai đoạn thời gian “Tiểu học”.

Chỉ nhớ rõ thời tiết khi
đó cực kì tốt, là một tuần mây mưa liên tục kéo dài khó được trời nắng, ánh mặt
trời không gay không gắt, xuyên thấu cây cối, trong lúc đó vật thể cùng nguồn
sáng chiếu lẫn vào nhau, vừa đúng lúc cảnh vật si sái nhất...

Ngụy Tuyển Triệt ngồi
trong phòng ốc thủy tinh chứa đàn trong phòng, vùi đầu luyện dương cầm.

Đàn dương cầm diễn tấu to
như vậy hình tam giác, linh hoạt đầu ngón tay toát ra thần kì ở những phím bấm
trắng đen, giai điệu dễ nghe nhẹ nhàng vang lên, nhưng trong lòng hắn lại cảm
thấy không hoàn mỹ, một lần lại một lần nữa không ngừng luyện tập, tính toán
chi li từng khúc mục đích chi tiết xử lí.

Đáng giận, không hài lòng,
không hài lòng...

Trong khung theo đuổi tính
cách hoàn mỹ tuyệt đối, làm cho luyện tập lặp lại vẫn không đạt được yêu cầu
của mình, hắn càng ngày càng phiền chán, cuối cùng sau một lần luyện tập, hắn
thất bại phẫn nộ đánh vào phím đàn dương cầm quý giá, sau đó cầm lên quyển phổ
nhạc hung hăng quăng đi –

“Ngươi vì sao lại tức
giận?”

Hít thở không khí yên
tĩnh, tiếng nói kiều thuý đột ngột vang lên, Ngụy Tuyển Triệt ngẩng đầu đưa ánh
mắt –

Góc cửa sổ sát đất bên kia
bị đẩy ra, một cái tiểu cô nương lạ mặt ngồi ở đó, không biết đến đây đã bao
lâu, hắn bởi vì chuyên tâm luyện đàn mà hồn nhiên không phát giác.

Nàng xem thấy bộ dáng tập
đi tập lại của hắn, cũng thấy bộ dáng không khống chế được mà tức giận, điều
này làm cho lòng tự trọng cao cường của Ngụy Tuyển Triệt cảm thấy thực mất
hứng, giống như chính mình trắng trợn bị vạch trần, người tuỳ ý kiểm tra. Hắn
không thích như vậy, thậm chí có thể nói là chán ghét.

“Ngươi là ai? Ai cho ngươi
vào đây?” Rõ ràng hắn là một học sinh tiểu học, tâm cao khí ngạo lại là của một
độc tài tiểu đại nhân, thanh âm ác khí chất vấn.

Bất quá, địch ý tựa hồ
không có kinh sợ người nào đó.

Đuôi ngựa cùng dây đeo màu
hồng nhạt của Lương Tử Bái, đưa đôi mắt sáng ngời không chút sợ hãi nhìn lại
hắn, đối mặt với gương mặt xấu xa của hắn tuyệt không sợ hãi.

“Ta gọi là Lương Tử Bái,
năm nay năm tuổi nhe! Mẹ nói, chờ nghỉ hè qua đi, ta sẽ bắt đầu học tiểu học.”
Nàng trừng đôi mắt thuỷ mâu lớn, miệng mang đậm tính khí trẻ con biểu thị công
khai chính mình lớn lên.

Ta, thấy của nàng kiêu
ngạo, bất quá vẫn còn là tiểu nha đầu nhà trẻ. Ngụy Tuyển Triệt khinh
miệt, từ trong lỗ mũi hừ lạnh một cái.

Bất quá, hắn tựa hồ đã
quên, chính là hắn nhiều nhất bất quá cũng là học sinh tiểu học thôi.

“Ngươi không đánh đàn
sao?” Nàng nháy ánh mắt to tròn hỏi.

“Không cần ngươi quản!”
Thân là đại thiếu gia kiêu ngạo, hắn nói chuyện không có một bộ dáng uyển
chuyển.

“Ngươi đánh đàn nghe
rất rất hay, là ta nghe qua tốt nhất nha.”

Mỗi người đều thích ca
ngợi, nhưng bị một cái nha đầu không hiểu ca ngợi, thật sự không có gì vui vẻ.

“Tốt nhất là ngươi biết
cái gì dễ nghe, cái gì không tốt nghe.” hắn bỏ qua không tin.

“Ta đương nhiên
biết...Ngươi thực sự không tiếp tục đàn sao?” nàng cảm thấy đáng tiếc.

“Đánh đàn cái rắm!”

“Ta cũng đánh đàn nha!
Không tin lời nói của ta, ta đánh đàn cho ngươi nghe nha.” nàng cởi giầy
của chính mình ra, đứng dậy, liền theo lối mở cửa sổ sát đất đi vào.

Tựa hồ chỉ cần nói về
chính mình, nàng liền không nhịn được thói quen thêm từ “nha” kéo dài âm cuối,
Ngụy Tuyển Triệt nghe được cảm thấy thật chói tai.

“Ta đây không cần.” hắn
quả quyết cự tuyệt.


“Vừa nãy ngươi mới đánh
đàn cho ta nghe, hiện tại đến lượt ta đánh đàn cho ngươi nghe.” nàng vẫn chính
mình kiên trì.

Không nhìn thấy xung quanh
Ngụy Tuyển Triệt phát ra hơi thở màu đen, Lương Tử Bái ngồi thẳng lên ghế dựa,
đưa ngón trỏ béo đoản diễn tấu, một bên dùng ngũ âm tiếng nói không đầy đủ
xướng lên danh khúc nổi tiếng thế giới “Ngôi sao nhỏ”, bộ dáng còn có một chút
tự đắc.

Chợt loé chợt loé sáng
trong suốt, bầu trời đầy ngôi sao nhỏ...

“Đồ ngu ngốc” nghe được
tiếng ca, hai hàng lông mày Ngụy Tuyển Triệt nheo lại.

Rốt cục là nha đầu này làm
sao, cư nhiên dùng loại đàn dương cầm có giá trị xa xỉ nhất thế
giới tấu nhạc thiếu nhi già cỗi, còn mặt dày vô sỉ dùng tiếng ca thê thảm của
nàng độc hại lỗ tai hắn, thật đáng chết!

Ca khúc xướng xong, nàng
xoay người lại meo meo cười nói: “Dễ nghe sao? Papa nói, ta tương lai nhất định
trở thành âm nhạc gia thực vĩ đại nha.”

Âm nhạc gia?

Ngụy Tuyển Triệt hung hăng
liếc mắt xem thường. Thực sự lợi hại như vậy, kia có muốn hay không vỗ tay cổ
vũ? Người này đại khái bệnh cũng không nhẹ, nhỏ như vậy cảm giác mình đàn hay,
thật là nhìn không được.

Hắn một lần nữa ngồi trên
ghế dựa, không nói hai lời liền tấu một đoạn ngôi sao nhỏ của Mozart.

Lương Tử Bái kinh ngạc
nhìn hắn “Ngươi thực sự lợi hại nha..”

Lại tới nữa, nàng cũng không
thế không nói từ “nha” kia? Cảm giác thực sự siêu chán ghét.

Lương Tử Bái suy nghĩ một
hồi lâu, đột nhiên nhanh chóng bắt lấy tay hắn, tiến đến trước mặt hắn cẩn thận
xem xét, muốn nhìn bên trong có cơ quan gì thần kì hay không, về nhà kêu mẹ mua
cho nàng.

“Buông ra!” hắn chán ghét
trừng mắt nàng. Cư nhiên dám chạm vào tay hắn, bộ không muốn sống hay sao?

Hoàn toàn không nhận ra
được sự tức giận của Ngụy Tuyển Triệt, Lương Tử Bái vừa mừng vừa sợ cười meo
meo nhìn hắn, “Ta thích ngươi vừa đàn lúc nãy, dạy ta! Dạy ta!”

“Không cần!” hắn xoay
người rút tay ra.

Nàng nhướng mi lên, bộ
dáng suy nghĩ, rồi từ trong túi nhỏ y phục rút ra cây keo mút hương hoa quả,
một bộ dạng giống dũng sĩ nhịn đau đưa đến trước mặt hắn, “Ta mời ngươi ăn kẹo
mút, ngươi dạy ta đánh đàn.”

“Ta vì sao muốn ăn kẹo mút
của ngươi?” Đã mấy tuổi rồi mà còn ăn kẹo mút? Khư, thật ngây thơ. “Ngươi xem
ngươi, sâu răng hết rồi mà còn ăn đường.” Liếc mắt nàng một cái, hắn thân thủ
chỉ vào chiếc răng cửa vô cùng thê thảm của nàng.

Mặt nàng đỏ lên, chu miệng
ngập ngừng uỷ khuất...

Ngụy Tuyển Triệt ngẩn ra.
Kỳ quái, vì sao hắn cảm thấy tội ác? Hắn chính là nói thật nha!

Nhưng là xem mặt nàng sắp
hồng đến nổ mạnh, lương tâm hắn toát ra đây, hơn nữa so với đánh giá của hắn
còn lớn hơn, một cỗ tự trách cùng cảm giác rầu rĩ bao phủ ngực hắn.

Thật là nha đầu phiền
toái. Quên đi, hắn xem như hôm nay làm việc tốt vậy.

“Đưa đây.” vươn ngón tay
phục phịch ra.

“Cái gì?” Nàng khó hiểu.

“Ngươi giả ngu, kẹo mút
chứ cái gì, chẳng phải ngươi mời ta hay sao?”

Kỳ quái, không phải là
không cần sao? Giãy giụa giây lát, Lương Tử Bái nhịn đau đưa kẹo mút ra
“...Nha.”

Ngụy Tuyển Triệt xé bao
gói kẹo ra, trước mặt nàng liền đưa kẹo vào trong miệng

–Chậc, thật sự là
ngọt nha! Xứng đáng răng của nàng nha. Ngụy Tuyển Triệt nói với chính mình là
xuất phát từ lòng hảo tâm, miễn cho nha đầu kia ngậm kẹo không ai dám ăn.

“Vậy ngươi có thể dạy đánh
đàn cho ta sao?” nàng bộ dạng đáng thương hề hề hỏi.

Xem vẻ mặt thật sự của
nàng, hắn đột nhiên muốn cùng nàng chơi trò đùa dai, đôi mắt xinh đẹp thoáng

chốc hiện lên một giút giảo hoạt...

“Ai nói ta muốn dạy ngươi
đánh đàn?” hắn thực sự tà ác hỏi.

“ A ngươi gạt ta...”

Ở Nguỵ gia, mọi hành động
của Ngụy Tuyển Triệt đều là tiêu điểm, trong lời nói của hắn, không có người
nào có thể nghi ngờ, hắn làm gì, cũng tự nhiên giống như vậy. Có thể bị hắn
trêu cợt, là phúc lớn của nàng. Nghe, là phúc lớn!

Hắn nhíu mày “Lừa ngươi là
lừa như thế nào?” hắn hề hề hỏi.

Mặt nàng vừa nhíu, hốc mắt
đỏ lên. Hắn còn chưa có ý thức, một trận kinh hồn động địa tiếng khóc đã bùng
nổ.

Mồm há hốc. “Ai, ngươi đủ
rồi nhe, sẽ không thật sự khóc đi?” Hắn không hề nghĩ nàng sẽ sử dụng chiêu
này.

“Ngươi lừa kẹo mút của ta,
ngươi là đồ trứng thối! Kẹo mút là lễ vật lão sư tặng cho ta, ta muốn kẹo mút
của ta...”

Ngụy Tuyển Triệt thật sự
không dự đoán được nha đầu kia vừa khóc vừa nói, nhưng lại là âm siêu lớn.

Vừa mới nãy không phải
thực sự dũng cảm hay sao? Mặc kệ hắn dữ tợn như thế nào, nàng đều một bộ dạng
không sợ hãi. Không nghĩ tới chỉ vì một cây kẹo mút, nàng liền tunh hoàng nước
mắt giống như bị chịu khổ ngược đãi.

“Ai, ngươi đừng khóc. Có
nghe hay không? Ta bảo ngươi đừng khóc!”

Hắn đưa mệnh lệnh nàng,
nàng vẫn bộ dáng như cũ, chưa từng gặp qua loại tình huống này, Nguỵ Tuyển
Triệt bắt đầu có vẻ tay chân luống cuống.

Vài giây tiếp theo, cửa
phòng bị đẩy ra---

“Thiếu gia, phát sinh
chuyện gì?” nghe tiếng nữ giúp việc khẩn trương hỏi.

“Ta...” vẻ mặt hắn quẫn
bách, nói không ra lời.

Phát hiện tiểu cô nương
ngồi bên cạnh thiếu gia, nữ giúp việc trẻ tuổi kinh ngạc hỏi: “Di? Bái Bái
ngươi như thế nào lại chạy đến đây? Mọi người đều đang tìm ngươi a. Đến đây,
ngoan không được khóc, nói cho Hiểu Quyên tỷ tỷ chuyện gì đã xảy ra?”

“Ô ô...Hiểu Quyên tỷ tỷ,
hắn lừa kẹo mút của ta, hắn là đại phôi đản.”

Nàng vừa khóc vừa hít thở
không khí, nhưng tốc độ chỉ ra và xác nhận hung thủ phi thường nhanh chóng.

Gì? “Trứng thối” Ngụy
Tuyển Triệt bị lên án trứng thối biểu tình khó coi vô cùng, kẹo mút còn nằm
trong miệng hắn, hắn quả thật hết đường chối cãi.

Trộm dò xét sắc mặt âm
trầm của thiếu gia liếc mắt một cái, Hiểu Quyên nghĩ rằng, xong rồi xong rồi,
Bái Bái chọc ai không chọc, cư nhiên chọc thiếu gia tôn quý nhất của Ngụy gia!

“Hư, Bái Bái, không được
vô lễ, hắn không phải là đại phôi đản, hắn là Tuyển Triệt thiếu gia. Phải có lễ
phép, biết không?” Hiểu Quyên nhanh chóng trấn an tiểu cô nương, miễn lại chọc
giận thiếu gia cao cao tại thượng Ngụy gia, đáng yêu tiểu Bái Bái lần nữa
nhướng mi.

“Ta không cần đối xử lễ
phép với hắn! Hắn là trứng thối, trứng thối, trứng thối.”

Lương Tử Bái bắt đầu đứng
lên, còn một hơi nói ba lần chữ “trứng thối”. Nàng tránh ra Hiểu Quyên tỷ tỷ,
xông lên phía trước, không nói hai lời liền hướng tay Ngụy Tuyển Triệt cắn một
ngụm.

“Nha, trời ạ! Bái Bái
không thể...”

“A, tay của ta!” Bất ngờ
không kịp phòng thủ, Ngụy Tuyển Triệt đương nhiên đau đến nỗi kêu to.

Không còn kịp rồi.

Thấy toàn bộ quá trình,
Hiểu Quyên tâm bắt đầu lạnh đi...Xong rồi, cái này chết chắc rồi.

Dám can đảm cắn kim tôn
của Ngụy gia, tiểu Bái Bái xác định chạy không thoát.


Vừa sinh ra chắc chắn bền
vững là mệnh quỷ, nói ra Ngụy Tuyển Triệt là người như thế.

Phụ thân Ngụy Vĩ Quốc, là
một thương gia Đài Loan lừng lẫy thế giới, mẫu thân Ôn Như Mai là viên ngọc
dương cầm quý trên tay, đám hỏi thương gia kia, có thể nói là gia đình Đài Loan
môn đăng hộ đối nhất thế kỉ, vương tử cùng công chúa hoàn mỹ kết hợp, rồi
sau đó mười mấy năm, không ai không biết đến.

Thân là con một duy nhất
của hai người, vừa sinh ra đã lộ vẻ chữ vàng loé sáng, Ngụy Tuyển Triệt thân
thể đắt tiền, trình độ tuyệt đối không hề giống với người dân bình thường, cũng
khó trách hắn tuổi còn nhỏ mà nuôi dưỡng cá tính kiêu ngạo.

Nghe nói năm đó chỉ vì
nghênh đón hắn sinh ra mà tạo ra một quân đoàn bác sĩ chữa bệnh, Ngụy gia liền
một hơi thiêu huỷ hàng ngàn vạn tệ, khí thế sử dụng tiền không một chút nương
tay hoàn toàn được ghi lại trong lịch sử chữa bệnh Đài Loan.

Càng đừng nói là chi phí
nuôi dưỡng sau khi hắn sinh ra, hoàn toàn là các quy cách xử lí cao quý nhất,
bất luận là ăn hay làm việc gì, đều sử dụng là hàng cao cấp nhất.

Bất quá rõ ràng là tiểu oa
nhi mấy tháng tuổi, chẳng những được ba cô bảo mẫu cẩn thận chăm sóc, còn có
bác sĩ chuyên gia đình lo cho sức khoẻ hắn. Đúng là trên người hắn một dạng này
nọ, tất cả đều là sản phẩm nước ngoài có số lượng hạn chế. Đối với tình hình
mỗi ngày lo ba bữa cơm ấm no trong mắt dân chúng tầm thường, thật sự là hâm mộ
cùng ghen tị, một đám người hận không thể nhảy lầu để cầu lấy một lần nữa đầu
thai.

Bất quá, đừng vội, càng
đừng nghĩ rằng Nguỵ Tuyển Triệt sinh ra chỉ phụ trách mỗi ngày ăn ngon mặc đẹp,
nghe một chút về cuộc sống của hào môn thiếu gia như thế nào, lo lắng một lần
nữa đầu thai cũng không

muộn có phải hay không.

Bởi vì thân là con một
trong nhà, lại là người nối nghiệp duy nhất của gia tộc, từ khi bắt đầu có trí
thức, Ngụy Tuyển Triệt bắt đầu nhận thức giáo dục tinh anh nuôi dưỡng.

Bất luận là ngôn ngữ, trao
đổi kiến thức, lãnh đạo thống trị, nghi lễ xã giao, tài nghệ, vận động,...Bởi
vì, tạo ra người nối nghiệp hoàn mỹ tinh thông mọi kỹ năng, Ngụy gia toàn tâm
chú ý, không thể khinh thường. Không chỉ mướn người dạy học ở các lĩnh vực danh
sư giáo luyện, hàng năm vào nghỉ hè nghỉ đông, các tiểu hài tử cùng tuổi khác
đều vui vẻ chơi đùa, còn tuổi nhỏ Ngụy Tuyển Triệt đã phải hi sinh ngày nghỉ,
giấc ngủ cùng một đoạn thời gian, đáp máy bay tư nhân đến các trường đại học
nổi danh trên thế giới học tập các loại chương trình học.

Không được khóc nháo, chỉ
được tiến bộ, tiến bộ càng tiến bộ.

Mỗi người vừa khen vừa chê
hình thức giáo dục tinh anh dày đặc này, cũng không phải đối với mỗi cái tiểu
hài tử đều rất tốt, nhưng đây là cái giá phải trả mà Ngụy Tuyển Triệt trải qua.

Thời gian thấm thoát, nháy
mắt một cái, mười tám tuổi Ngụy Tuyển Triệt nay đã trở thành mĩ thiếu nam trung
học, so với đứa nhỏ cùng tuổi bộ dạng cùng đầu óc anh khí cao ngất, nhu hợp ưu
điểm mặt mũi của cha mẹ, ngũ quan tuấn mỹ, một người vô cùng đẹp mắt, cùng với
khí chất quý tộc vốn có, càng làm phảng phất bản chất tôn quý của hắn như đến
từ quốc gia khác. Tóm lại mặc kệ hắn đi đến đâu làm sao, đều là một đám người
không nhịn được muốn xem mặt hàng siêu cấp bằng hai con mắt.

Hôm nay, quý công tử Ngụy
Tuyển Triệt đang một chọi một với khoá học đàn dương cầm.

Thân là người nối nghiệp
vĩ đại, được bồi dưỡng tốt nhất, bất cứ tình huống nào tài nghệ vẫn là chủ yếu,
đúng là tự cho là thú vui tiêu khiển, cũng không phải sử dụng khoe khoang kĩ
năng.

Lai lịch lão sự dạy đàn
dương cầm cũng không nhỏ, là nhà phê bình đàn dương cầm lớn chỉ định của quốc
tế tiểu bang này.

Ngụy Tuyển Triệt ban đầu
đàn lưu loát, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy dấu vết cũ trên cánh tay, một cái
thoáng qua, suy nghĩ từ từ truyền ra xa, tốc độ đầu ngón tay đánh đàn không
kịp, danh khúc ca trường kinh điển cư nhiên vì lạc nhịp mà rối loạn.

Hắn mê mang suy nghĩ....

“Eric? Eric?”

Nghe thấy lão sư nhíu mày
gọi, Ngụy Tuyển Triệt ý thức được thất thường của mình, vội vàng lấy lại tinh
thần, “Sorry”

Đáng chết, hắn hôm nay làm
sao vậy, làm sao lại đột nhiên phân tâm?

Ngụy Tuyển Triệt là người
theo đuổi hoàn mỹ đối với sai lầm của mình, có vẻ ảo não không
thôi.

Biểu hiện hướng lão sư xin
lỗi, hắn lại khởi động tinh thần, cưỡng bức chính mình chú ý tập trung, nhưng
mà khi ca khúc đàn xong, hắn biết hôm nay chính mình biểu hiện cực kì không
xong.

Khoá học đàn dương cầm kết
thúc qua loa, lão sư lắc đầu rời đi, Ngụy Tuyển Triệt ngồi yên trên ghế, phiền
chán đến nỗi một chút động lực luyện tập cùng cảm xúc đều không có.

Ánh mắt nhịn không được
liếc về vết thương trên tay...Nhiều năm như vậy, dấu vết thương tích vẫn còn
rõ, có thể thấy được hắn bị cắn lúc đó thảm như thế nào.

Nhưng mà sự kiện ngoài ý
muốn này kết thúc như thế nào, nói thực ra, hắn cũng không ấn tượng lắm.

Sau khi sự việc phát sinh,
hắn một lần cũng không nhìn thấy nha đầu kia – đương nhiên hắn tuyệt đối không
thừa nhận mình tưởng nhớ nàng, thậm chí còn chờ mong nàng xuất hiện.

Bất quá hắn đương nhiên
muốn báo thù nhớ mãi không quên với nàng, ai bảo nàng cư nhiên dám cắn hắn!


Đợi rồi chờ, hy vọng lần
nữa thất bại, hắn không phải không bị thương...

Thẳng đến khi hắn giả bộ
hảo tâm hỏi, mới từ trong miệng nữ giúp việc Hiểu Quyên biết tiểu nha đầu to
gan lớn mật kia kêu là Bái Bái, là cháu gái bảo bối của Phúc bá.

Phúc bá là người làm vườn
của Ngụy gia, cảnh vật hoa cỏ xung quanh sân nhà, tất cả đều là một mình Phúc
bá tự tay làm. Bởi vì năm đầu mất vợ, hắn cơ hồ nhiều năm ở nơi này, suốt ngày
chỉ cùng hoa cỏ làm bạn, chỉ có thời điểm tết đến mới có thể về nhà cùng con
cháu đoàn tụ, cùng chung niềm vui.

Tuy rằng Phúc bá thân phận
là hạ nhân của Ngụy gia, nhưng là Ngụy lão gia đã đem hắn trở thành người bạn
tốt, hơn nữa còn ra lệnh tất cả mọi người không được đối xử vô lí đối với hắn.

Mặc dù tác phong làm việc
của Phúc bá khá chậm, lão gia vẫn cứ việc ban lễ ngộ, hắn lại vài lần nhắc nhở
thân phận. Ngụy Tuyển Triệt vài lần nhìn đến hắn, hắn vẫn luôn giữ vững cương
vị công tác không bao giờ lười biếng, kia khuôn mặt khắc đầy bao năm tháng, thái độ với người khác hòa ái bình tĩnh.

Ngụy Tuyển Triệt nâng tay
lên, không tự giác sờ sờ vào vết thương trên cánh tay...

“Không biết nàng hiện tại
như thế nào?” Hắn thì thào tự hỏi.

Không phải vô tình mà nhớ
lại chuyện cũ, mà thời điểm hôm kia đến phòng bếp, lơ đãng nghe thấy được cuộc
nói chuyện của người giúp việc...

“Lương thẩm, sao hai ngày
nay như thế nào không thấy Phúc bá?” Hiểu Quyên ở phòng bếp hỗ trợ hỏi.

“Ra ngoài. Ngày hôm qua
trời chưa kịp sáng, liền vội vàng muốn xuống núi, nói là muốn đến Cao Hùng.”
Lương thẩm vừa chọn đồ ăn vừa trả lời.

“ Phát sinh sự tình gì
sao?” Hiểu Quyên vẻ mặt tò mò hỏi.

“Biết Bái Bái không?”

“Biết a, là cháu gái Phúc bá , mới ngày trước đây còn đến đây chơi luôn kêu ta tỷ tỷ,
đáng yêu vô cùng. Nha đầu kia từng vì cây kẹo mút mà cáu kỉnh với thiếu gia,
cắn thiếu gia một ngụm đau đớn, ta sợ tới mức chảy ra mồ hôi lạnh. Bái Bái nàng
làm sao vậy?”

“Ai, nói đến cũng đáng
thương, mẫu thân mất không đến nửa năm, ba ba liền cưới mẹ kế. Từ trước đến nay
có bao nhiêu mẹ kế tốt bằng mẹ ruột? Khi mang thai đứa nhỏ của mình, liền
đem Bái Bái ném đến trường học kí túc xá, vài tuần chẳng quan tâm, rõ ràng là
muốn đuổi nàng ra ngoài. Phúc bá nghe được tin tức lại vừa tức vừa đau lòng,
ngày hôm qua liền vội vàng đến trường, nói là muốn đem đứa nhỏ về sống bên
cạnh.”

“Trời ạ, tại sao có thể
như vậy?”

“Cho nên mới nói đứa nhỏ
này thật đáng thương nha.” Lương thẩm thương cảm thở dài.

“Cái kia... đáp ứng rồi
sao?” Hiểu Quyên cảm xúc hỏi.

“Đương nhiên là nhờ tài ăn
nói của lão gia, Phúc bá mới có thể vội vàng đón đứa nhỏ.”

“Hô, vậy là tốt rồi...”
Hiểu Quyên xoay người, hé ra khuôn mặt trầm mặc nghiêm túc không báo trước, mặt
sợ hãi nhảy dựng “Thiếu gia.”

Ngụy Tuyển Triệt nghe cái
tên đã lâu, ngực nhảy lên một chút. Hắn chẳng hề nghĩ tới,tiểu cô nương hạnh phúc lúc trước miệng luôn nói “Mẹ nói, papa nói.”,
cư nhiên gặp gỡ sự cố gia đình như phim nhiều tập.

Hắn hẳn là phải cảm thấy
vui mừng khôn xiết khi thấy nàng như vậy xứng đáng, nhưng hắn lại không thể
giải thích vì sao lại đau long vì cái gì?

Ý thức được ánh mắt nghi
hoặc của nữ giúp việc Hiểu Quyên, hắn thu lại ánh mắt, ra vẻ bình tĩnh nói “Cho
ta một ly nước.”

“Vâng, ta sẽ đem ly nước
đến phòng khách cho ngài.”

Trời ạ, không biết thiếu
gia đứng bên kia bao lâu, nàng cư nhiên không phát hiện! Hiểu Quyên thực bất
an, bởi vì tâm tình thiếu gia thoạt nhìn không tốt lắm, không biết tán gẫu
chuyện phiếm có thể hay không bị sa thải?

“Không cần, trực tiếp đưa
cho ta là được rồi.”

“Vâng.” Hiểu Quyên chạy
nhanh rót ly nước sôi.

Hắn tiếp nhận ly nước,
ngửa đầu uống một ngụm lớn, sau đó còn mang theo phần nước còn lại trong ly,
bước đi ra ngoài...

Lơ đãng nghe được tin tức
này, Ngụy Tuyển Triệt tuy rằng ngoài miệng chưa nói gì, nhưng vẫn chặt chẽ ghi
nhớ trong lòng, thậm chí liên tục hai buổi tối, hắn đều nằm mộng sự việc đã
trải qua, hôm nay liên quan đến khoá học dương cầm cũng bị ảnh hưởng...

Hắn là hôm kia nghe thấy,
như vậy hôm nay...Người đã được mang về đến đây đi?

Tính ra hắn cùng Lương Tử
Bái cũng có một chút quen biết, nhưng nàng còn chưa nói câu “Thực xin lỗi” với
hắn đâu. Nếu nàng đến đây, hắn hẳn là nên kêu một tiếng đi?

Không biết từ đâu, một cỗ
ý niệm muốn nhìn thấy nàng nảy ra trong đầu, Ngụy Tuyển Triệt không chút nghĩ
ngợi, xoay người đi ra khỏi phòng luyện dương cầm, thẳng tới hướng phòng
nhỏ đi tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận