Dưỡng Thành

Dịch: Linh Dương Đầu Bò

Lão Ngũ đứng ở cửa một lúc, chắc chắn mặt mình không tỏ ra điều gì khác thường rồi mới tươi cười đẩy cửa đi vào. Trong phòng bệnh, Phương Thố vẫn ngồi trên giường, mất hồn mất vía, bộ đồ bệnh nhân mặc trên người trông càng thêm mỏng manh.

“Sao lại ngồi rồi, mau nằm xuống đi, con vừa mới mổ xong phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng cậy trẻ mà làm bừa, sau này con ăn đủ đấy!” Lão Ngũ như một bà mẹ già lắm chuyện, bắt cậu nằm xuống rồi lại dém chăn cho cậu, dường như không hề phát hiện ra tất cả những gì xảy ra trong phòng trước đó. Nhưng, hắn chẳng hề hỏi han gì về nguyên nhân cậu bé bị thương, bản thân hắn đã hiểu rất rõ rồi.

Phương Thố ngoan ngoãn nằm xuống, cũng tỏ ra như chẳng có chuyện gì.

Lão Ngũ lấy bữa sáng mở ra rồi đưa cho Phương Thố, “Chú hỏi bác sĩ rồi, giờ con chưa ăn được đồ cứng, cháo này cô dậy nấu từ năm giờ sáng đấy, chín rục rồi, không sao đâu, ăn được.”

Phương Thố đón lấy, mỉm cười, “Cảm ơn chú Tôn.”

“Không cần đâu.” Lão Ngũ kéo ghế ngồi xuống, nhìn Phương Thố thong thả ăn cháo. Mặt cậu bé tuấn tú vẫn mang màu trắng xám bệnh tật, nhưng hành động lại khiêm nhường đẹp đẽ, nét mặt ôn hòa, trông rất ra dáng con nhà nền nếp. Lão Ngũ không nhịn được mà cảm khái, thằng bé rõ là tốt, sao… sao lại…

Hắn ngăn mình nghĩ tiếp, đứng dậy, “Thế thì chú Tôn đến công ty trước đây, con nghỉ ngơi cho khỏe, ăn xong thì cứ để bên cạnh, lát nữa bảo chú con dọn đi là được, bữa sáng của chú con cũng để đây nhé, đừng quên bảo nó ăn đấy.”

“Cháu biết rồi.” Phương Thố gật đầu.


Bầu trời âm u, trong không khí toàn là hơi nước, nặng trình trịch, chuẩn bị cho một cơn mưa rào tầm tã. Phương Mục đứng bên lan can sân thượng của bệnh viện, hút thuốc. Dưới chân gã đã là một đống tàn thuốc. Sân thượng gió to, thổi đến mức góc áo bay lệch hẳn sang một bên, thổi đến mức mặt người khô khốc, ký ức trống rỗng.

Lão Ngũ leo lên sân thượng, trông thấy khung cảnh này, chẳng biết sao lại thấy lòng hơi xót, dáng vẻ độc cô cầu bại của Phương Mục khi đứng trong gió trông quá tiêu điều, hắn cố ý lên tiếng, “Làm gì vậy, đứng đây pose dáng có đẹp đến mấy thì cũng chẳng có em nào lên đâu, mau tỉnh lại đi.”

Phương Mục ngoái lại trông thấy hắn, khóe miệng giật nhẹ, “Sao anh tìm được đến đây?”

Lão Ngũ cười hề hề, “Anh với mày có quan hệ như nào chứ, hồi học cấp ba ấy, anh thích nhất là trốn học lên sân thượng hút thuốc đọc truyện tranh, hồi đó có một thằng thất tình chạy lên sân thượng đòi tự sát ấy nhớ không? Sau đó trường khóa cửa lên sân thượng, chính là anh mày lén phá khóa, chứ không thì làm gì có khoảng thời gian tươi đẹp suốt ba năm cấp ba của chúng ta chứ?”

Phương Mục cũng cười theo, nhưng nụ cười đó quá nhạt, còn chưa kịp thấy rõ đã biến mất tăm, “Tôi nhớ. Tôi biết tính tôi không tốt, cũng chẳng dễ gần gì, trời sinh lạnh nhạt, suốt bao nhiêu năm, anh vẫn luôn bao dung tôi.”

Lão Ngũ giật mình, Phương Mục không phải người biết nói câu này, “Nói mấy cái này làm gì vậy, buồn nôn chết được.”

Phương Mục nhếch môi cười, “Con người phải biết tốt xấu chứ.” Gã không nói tiếp nữa, hai người đứng trên sân thượng hút nốt bao thuốc lá cuối cùng rồi ai đi đường nấy, lão Ngũ đến công ty, Phương Mục về nhà lấy đồ.

Phương Thố ở bệnh viện bốn ngày, sang ngày thứ năm thì ra viện, sức khỏe cậu không còn gì đáng lo quá nữa, nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng, vì vậy vẫn xin nghỉ học ở trường. Mấy ngày nay bầu không khí giữa hai chú cháu khá kỳ cục, cái sự kỳ cục này đến y tá phụ trách giường họ cũng cảm nhận được, thường là Phương Thố có ý muốn lại gần Phương Mục, ánh mắt nóng cháy không lúc nào ngơi đeo đuổi gã đàn ông kia, Phương Mục tránh đi hoặc là lạnh lùng nhìn lại cậu bằng đôi mắt toàn là vụn băng, đẩy cậu xa cả vạn dặm. Nếu không cần thiết, Phương Mục chẳng bao giờ ở trong phòng bệnh, thường xuyên biến mất mấy tiếng đồng hồ liền, nhưng Phương Thố biết gã không hề rời khỏi bệnh viện, bởi vì mỗi lần đến giờ bác sĩ kiểm tra hoặc là ăn cơm uống thuốc, gã đều xuất hiện đúng giờ, trên người đầy hơi lạnh mà mùi thuốc lá nồng nặc.

Mùi thuốc lá khô khốc và cay đắng, quấn lấy cơ thể gã, luồn vào niêm mạc mũi Phương Thố, từng sợi ôm lấy trái tim cậu, tim cậu cũng trở nên cay đắng.


Lúc ở bệnh viện, vì có người ngoài, lão Ngũ lại hay sang thăm cậu, Phương Mục thể hiện không quá rõ ràng, nhưng vừa về đến nhà, khi chỉ còn lại hai người, Phương Mục quả thực như chẳng muốn liếc cậu lấy một cái, vốn đã nói ít, bây giờ đến một câu nói cũng chẳng có, đi sớm về khuya, thường là Phương Thố nấu cơm xong chờ mãi mà gã chẳng về, chờ đến mức cơm nước nguội ngắt, đành phải dùng nồi cơm điện giữ ấm. Gã về nhưng chẳng thèm nhìn, ngồi cũng chẳng ngồi, trông có vẻ mệt lắm, đi thẳng vào phòng mình rồi đóng sầm cửa lại.

Có một hôm, gã về rất muộn, người say khướt, là lão Ngũ đưa gã về. Cậu chưa bao giờ thấy Phương Mục như vậy, say đến mức chẳng đi nổi. Cậu và lão Ngũ bỏ bao công sức mới vác gã lên giường được, lão Ngũ mồ hôi mồ kê nhễ nhại, hỏi: “Nhà có thuốc không? Chú con uống say quá, nửa đêm tỉnh lại chắc là khó chịu lắm – đụng phải khách hàng khó chơi, uống hơi nhiều rượu trắng, xong rồi còn đòi đi bar lại mở thêm chai rượu tây nữa, má nó chứ!”

Phương Thố nghe xong, lặng lẽ tìm thuốc rồi rót một cốc nước mật ong, đỡ đầu gã dậy, đang chuẩn bị cho gã uống thuốc thì người đang say khướt bỗng mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Phương Thố rồi hỏi: “Mày nghĩ rõ ràng chưa?”

Tim Phương Thố thắt nghẹn lại như sắp khóc đến nơi, cậu hỏi khẽ: “Chú Phương Mục, chú muốn cháu chết à?”

“Mẹ kiếp mày đừng lấy cái chết ra dọa tao!” Phương Mục bỗng nhiên nhảy dựng lên trên giường, đỏ mặt tía tai như muốn giết người đến nơi.

Lão Ngũ hoảng, vội vàng xông lên ngăn Phương Mục đang đằng đằng sát khí, “Làm gì vậy, làm gì vậy, uống say quá rồi đấy, đừng có lên cơn!”

Phương Mục bị ấn xuống, lại nằm ngay đơ trên giường, khó chịu rên hừ hừ.

Phương Thố hơi sợ gã như vậy, khoảnh khắc đó, Phương Mục thực sự muốn giết cậu à? Cậu mím chặt môi, không nói năng gì, một lát sau lại như không có gì xảy ra, đi sang nói nhỏ: “Chú Phương Mục, uống thuốc đã rồi hẵng ngủ.”

Phương Mục vắt một tay che mắt, miệng lạnh lùng phun ra một chữ, “Cút.”


Phương Thố giả điếc, đưa tay định đỡ gã dậy. Phương Mục bỏ ngay tay xuống, ánh mắt xoáy vào Phương Thố như hai cái dùi, giọng lạnh ngắt, “Bây giờ tao không nói nổi mày nữa đúng không?”

Mặt Phương Thố trắng bệch, cậu ấp úng nói, “Không phải.”

“Cút ra ngoài.” Phương Mục lại vắt tay lên mắt, tỏ vẻ không muốn nhìn cậu thêm lần nữa.

Lão Ngũ thấy vậy, vội vàng cầm cánh tay Phương Thố kéo ra ngoài.

Phương Thố đứng dưới ánh đèn như một hình nhân bằng gỗ, lão Ngũ nhìn cậu, thực sự chẳng biết nên nói gì mới phải, muốn khuyên nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, “Tiểu Thố… Tiểu Thố…” Lúc này lão Ngũ thực sự chỉ muốn vả cho mình một cái vì miệng lưỡi vụng về, hắn suy nghĩ cả buổi rồi thở dài, “Ôi, con… con cần gì phải thế? Con làm vậy, không phải đang làm tổn thương lòng chú con sao? Nó vẫn luôn coi con như cháu ruột, con nói xem con lại…”

Phương Thố chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn về phía lão Ngũ, cậu không hề bất ngờ vì việc lão Ngũ biết tình cảm của cậu dành cho Phương Mục, nhưng trái tim như bị kiến gặm nhấm, cảm giác đau đó không hề dữ dội nhưng cứ âm ỉ mãi, day dứt mãi, đôi mắt cậu đỏ hoe, giọng nói nghèn nghẹn, “Chú Tôn, cháu không làm sai bất cứ chuyện gì, vì sao chứ?”

Lòng lão Ngũ lập tức thấy khó chịu, đầu mày cau thành cục, “Chuyện… chuyện này… ôi, nói chung là, Tiểu Thố, nghe chú Tôn một câu, con xem con đẹp trai thế này, lại học trường có tiếng, đang tuổi trai tráng có bao cô ưng bụng. Có câu nói hay phết, lùi một bước trời cao biển rộng, thích ai mà chẳng được?”

“Nhưng cháu cứ thích chú ấy, trừ chú ấy ra, cháu không cần ai hết.” Mắt cậu đỏ hoe, ngẩn ngơ nhìn mặt đất cách đó không xa, nói như mê sảng.

Lão Ngũ hơi cuống, “Con… thằng nhóc này sao cứ thích chui vào ngõ cụt thế, con nói xem con thế này có khác gì muốn ép chú con đi không?”

Đầu mày Phương Thố giật thót, cậu ngước mắt nhìn lão Ngũ.


Lão Ngũ ngậm chặt miệng, không nói nhiều thêm nữa, lát sau, hắn dịu lại, nói: “Muộn rồi, chú Tôn về đây, Tiểu Thố, con… con nghĩ lại đi.”

Hôm sau Phương Mục tỉnh lại đã gần trưa rồi, đầu đau như búa bổ, gã lim dim ngồi gù lưng trên giường một lúc lâu mới xoa mặt thật mạnh, đứng dậy, đi dép lê loẹt quẹt vào phòng vệ sinh. Vừa đi ra đã đụng phải Phương Thố. Thằng bé đã lớn đùng rồi mà vẫn như đứa trẻ con, có chút luống cuống, có chút dè dặt, thậm chí còn có phần lấy lòng, cậu nói: “Cháu nấu cơm rồi, chú có ăn không?”

Phương Mục lặng lẽ ngồi vào bàn cơm, đây là điều hiếm có suốt mấy ngày nay, ngay lập tức thắp sáng khuôn mặt của Phương Thố, mắt mày cậu sáng bừng lên, cậu vui mừng, vội vàng xới cho Phương Mục một bát cơm thật đầy.

Phương Mục đón lấy, cúi đầu im lặng ăn cơm. Phương Thố cũng ngồi xuống theo, vừa ăn vừa quan sát Phương Mục, chỉ vào đĩa thịt luộc thái mỏng toàn là dầu ớt đỏ mà nói: “Lần trước chú bảo thịt luộc nhà đó ăn ngon lắm phải không? Dầu ớt và tương ớt này đều là của nhà ấy đấy, cháu xin mãi họ mới chịu bán cho cháu, chú nếm thử xem.”

Phương Mục dừng đũa, một lúc sau mới vươn về phía đĩa đồ ăn, gắp một miếng thịt cho vào miệng, chầm chậm nhai, gã ngẩng đầu nhìn sắc mặt mong chờ của cậu nhóc, ngập ngừng nói: “Cũng được.” Gã ngừng một lúc nữa rồi mới nói tiếp, “Mày mới mổ xong, đừng ăn đồ cay quá.”

Vẻ vui mừng con nít xuất hiện trên mặt cậu, “Cháu biết rồi.”

Phương Mục không nói tiếp nữa, im lặng ăn hết bát cơm thật nhanh, gã để đũa xuống rồi nhìn cậu trai, vẻ mặt nghiêm túc chưa có bao giờ, gã hỏi: “Mày đã nghĩ rõ chưa?”

Tim Phương Thố thót lên, vẻ vui mừng một giây trước đã bị đông cứng, cơm trong miệng bỗng trở nên nhạt nhẽo, khó mà nuốt được, nhưng cậu vẫn cúi đầu, cố gắng giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn cơm, dường như tỏ ra như vậy là có thể giả vờ không nghe thấy gì hết.

Phương Mục không cho cậu cơ hội, “Nếu đã như vậy…” Gã nghiêng đầu đi, nhìn ra bên ngoài như đang cân nhắc lời tiếp theo nên nói thế nào, sau đó, gã châm cho mình một điếu thuốc, thong thả rít vài hơi rồi nói tiếp: “Căn nhà này do mày mua lại, tao đã làm thủ tục sang tên rồi, sẽ để mày đứng tên. Mấy hôm nữa tao chuyển sang căn chung cư cũ của lão Ngũ…”

Gã còn chưa nói hết câu đã thấy cậu trai đối diện ngẩng phắt lên, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đen thui nhìn vào gã như không dám tin, xoáy chặt lấy gã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui