“Em đã luôn cho rằng bà Diễm này giả vờ.” Thanh nói lên nỗi lòng mình bấy lâu.“Xời, đấy là do bà không biết, mụ Diễm này hai lăm tuổi đời, chưa từng nếm qua mùi yêu đương, ngố cũng phải.” Linh thẳng thắn chê bai.Tôi cúi đầu ăn cháo, không nói chuyện nữa.Phải, Thanh nói đúng, tôi giả vờ.Ban đầu khi Kiên đến trung tâm này tôi ngạc nhiên, anh là con một không trở về nhà làm việc lại chạy đến đây.
Khi còn nghĩ đây chỉ là sự tình cờ tôi không mong, Kiên đã luôn để lộ ra cho tôi những mặt mà chỉ tôi thấy, và chỉ đối xử với tôi như vậy.Tôi biết Kiên vẫn luôn đặc biệt quan tâm đến công việc của mình và dặn dò chị Thương, người không phải trưởng nhóm của tôi hướng dẫn, giúp tôi trong công việc nhiều hơn.
Đôi lúc hỏi han tôi rất nhẹ nhàng, những lần nhìn tôi sâu xa, làm sao tôi không nhận ra.Nhưng tôi không tin, chúng tôi chẳng có gì để Kiên phải thâm tình với tôi như vậy.
Trong ký ức của tôi chỉ luôn là sự chán ghét với Kiên, mỗi lần tôi gặp phải tình huống mất mặt, xấu hổ nhất đời Kiên đều có mặt chứng kiến.Tôi tự hỏi, Kiên yêu tôi từ bao giờ? Tại sao hôm qua lại có thể bộc phát, để ra hành động cùng quẫn, dáng vẻ tuyệt vọng đau khổ đến như vậy? Mối quan hệ giữa chúng tôi từ trước đến giờ hoàn toàn mờ nhạt gần như không có, không thể nào đủ độ sâu sắc khiến con người ta như chết đi sống lại.***Tan làm hôm nay, Kiên cầm chìa khoá xe không đưa, anh không cho tôi đi về đúng giờ theo ca của mình.
Tôi đành sang nhóm của chị Thương ngồi đợi, vừa đợi vừa nói chuyện với chị Thương và mấy bạn đồng nghiệp ca chiều.“Vậy là chị Diễm quen sếp Kiên từ hồi học cấp ba hả?” Hoa là người trong nhóm chị Thương, làm ca chiều hôm nay, bình thường chúng tôi hay lệch ca nhau, cô ấy đang hỏi tôi.“Ban đầu đến đây làm Kiên đã nói với mọi người điều đấy rồi mà, có gì lạ đâu?” Anh Trung ít hơn chị Thương một tuổi nói.Tôi ngạc nhiên: “Anh ấy nói với anh á?”“Ừ, ngay ngày hôm sau khi anh hỏi việc rồi ngồi nói chuyện đã hỏi thăm xã giao với Kiên mấy câu.
Sếp kể với anh là em học cùng khối với sếp từ cấp ba.” Anh Trung trả lời tôi, nghĩ gì thêm đấy rồi quay người sang nhìn: “Anh còn thắc mắc sao mà em cùng tuổi, bạn học mà lại gọi Kiên là anh.”Tôi cười hề một cái, từ chối trả lời, tôi đang có rất nhiều điều muốn hỏi Kiên, suốt ruột chờ Kiên hết giờ.Ngay sau trung tâm của chúng tôi có một dãy nhà dân san sát nhau, tôi đứng nhìn người đàn ông đang mở cửa.
Ngoài việc tôi phát hiện mình rung động với Kiên trong chuyến đi kia, sau đó bị lừa lên giường thêm lần nữa, hình như tôi chẳng hiểu gì về anh.Đúng là tôi chẳng biết chút nào về con người này, cụ thể như việc chỗ ở Kiên thuê, nằm ngay sau lưng trung tâm của chúng tôi, đi bộ năm phút.
Hoàn toàn không cần phải đi xe, vậy mà thanh niên này vẫn ngày ngày lái xe đi làm.Tôi ngắm người đàn ông mình vừa xác định mối quan hệ đang rửa rau trong bồn hỏi: “Anh yêu em từ bao giờ?”“Em bảo sao?” Kiên tắt nước, có vẻ chưa nghe thấy lời vừa xong.“Không có gì, anh nấu cơm tiếp đi.” Tôi có chút mệt nhọc, quay đầu gục xuống bàn, ngủ thiếp đi.Tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường, được Kiên ôm chặt.
Tôi phát hiện ra, mình rất thích được ôm ngủ.
Khi tôi quay mặt vào ngực Kiên, hơi ấm từ người anh chui vào mũi tôi, cảm giác rất an toàn.Trên bụng tôi lúc này đang có một bàn tay ấm nóng, truyền nhiệt qua da ngấm vào trong, giúp làm giảm bớt đi cơn đau âm ỉ.Kiên thấy tôi đã tỉnh, dịu dàng: “Em bị đau dạ dày khi nào?”“Ba năm trước.”“Tại anh à?”“Không phải, lúc đấy em đâu có tình cảm gì với anh.” Tôi thành thật.“Anh biết vế phía sau, không cần nhắc lại nhiều.” Kiên nói, không có gì là mất vui vì câu trả lời của tôi.Sự tò mò cả ngày hôm nay vẫn luôn đeo bám, tôi hỏi anh: “Anh yêu em từ bao giờ?”Kiên cúi xuống nhìn tôi, không vội nói, đưa môi đặt lên.
Tôi chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào ấy thật lâu, không phải vì cần hít thở có lẽ tôi vẫn muốn được anh hôn mãi.“Thật ra em hỏi anh yêu em từ bao giờ, anh không thể trả lời, chính anh còn không biết thì làm sao trả lời em?” Kiên đưa môi chuyển sang má và cổ tôi, mỗi câu nói lại đặt xuống một nụ hôn.“Anh chỉ biết, anh bắt đầu thích em từ sau khi thấy em bị bạn bè hiểu lầm là chen chân vào tình yêu của bạn thân.”“Em ngang ngạnh cứng đầu, nhưng luôn dịu dàng với cô bạn đi bên cạnh.”Tôi nhớ lại sự kiện năm nào, tay bắt lấy mặt anh, dừng lại chiếc hôn đang hạ xuống da thịt mình, tôi hỏi: “Ngày đấy anh thích Ly, thuê em làm chân đưa thư cơ mà.”Kiên nghe vậy đưa người nằm lại lên trên, một tay hạ xuống nâng đầu tôi để gối đầu vào vai anh.
Anh thủ thỉ: “Hoa khôi của khối, tuổi mới lớn cứ ai xinh là để ý, anh đâu biết tình cảm của bình sẽ có biến chuyển lớn đến vậy.”“Ly từ chối, anh cũng có buồn, nhưng không phải đau khổ.”“Sau đó em bị các bạn lớp anh sang nhòm ngó chỉ chỏ, anh không quan tâm.
Ban đầu chúng ta đều chẳng ưa gì nhau, em luôn chành choẹ đành hanh mỗi khi anh gặp.” Kiên nhắc đến đây thì phì cười.“Ai biết được rằng, em như một đứa con trai, lại dịu dàng với cô bạn gái cùng lớp, chẳng khác nào đang coi cô ấy như người yêu của mình.”“Anh còn nghĩ, nếu em là con trai, chắc chắn em là Ly là một đôi đang yêu nhau.”Tôi không biết trong mắt người khác, mình và Ly lại có thể được hình dung như vậy, tôi hỏi anh: “Rồi sao nữa?”“Rồi em bị hiểu lầm, chẳng lo cho mình mà vẫn chú ý đến cảm xúc của bạn trước.
Sau đấy anh nhìn thấy em khóc, anh bị chột dạ ngay lúc ấy.”“Vậy à?”“Sau đấy anh chứng kiến em bị sàm sỡ, bất lực đứng khóc giữa đường.” Kiên nhắc đến sự kiện xấu hổ nhục nhã đầu đời của tôi.“Anh chỉ là cậu thiếu niên mới lớn, không biết phải làm gì lúc ấy, anh không thể vì em mà đánh nhau với kẻ khác.” Kiên nói đến đây thở dài: “Sau này có lúc anh hối hận, sao lúc đấy mình không dám làm gì? Kể cả có bị ăn đập một trận nhừ tử cũng có sao?”“Ờ, đồ nhãi nhép anh lúc đấy mà ra mặt, còn không phải thằng dê cụ kia nó đập cho anh một trận ấy à?” Tôi nhớ đến dáng vẻ kẻ giả điên của thằng biến thái..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...