Dương Thanh Vương Diễm FULL


Hết giờ làm, Kiên vẫn chưa trả chìa khoá xe, tôi xách túi đi sang chỗ Kiên đòi một lần nữa.

Ấy vậy mà vừa thấy tôi, Kiên đứng dậy hồn nhiên: “Đi, về thôi.”Tôi có ngố hơn nữa cũng không thể thấy việc này bình thường, đứng lại ấp úng nói Kiên: “Anh đừng cư xử như thế này.”“Như thế này là như thế nào?”Tôi một lần nữa bị nghẹn.“Ngày mai được nghỉ có đi đâu không?” Kiên không thấy tôi đáp bèn hỏi.“Không.”“Ở nhà cả ngày à?”“Ừ.”“Lúc nào cũng thế?”“Không.”Lần này Kiên đưa tôi về nhà rồi quay đi nói bắt Taxi về, tôi cũng không ngăn cản.Hôm sau mẹ về, tôi cùng mẹ đi mua quần áo.“Con mua thêm mấy bộ nữa mặc thay đổi đi.” Mẹ ướm đồ lên người tôi trầm ngâm.Tôi không cho mẹ biết rằng những bộ quần áo mẹ mua đã không còn hợp với mình: “Con đi làm có đồng phục rồi, ở nhà suốt đi đâu mà mua nhiều.”Mẹ thở dài, nhìn tôi nghiêm túc: “Con cứ thử yêu đương đi xem sao? Đâu phải cứ yêu là đi đến hôn nhân được đâu?”À thì ra vẫn là nỗi lo con gái ế.“Được rồi, con biết rồi, mẹ lo cho mình trước đi đã, bao giờ mẹ mới có anh nào đây?” Tôi cười ôm vai mẹ chòng ghẹo.“Vớ vẩn, luyên tha luyên thuyên.” Mẹ nghe vậy giãy nảy người.Tôi nhớ đến năm lớp mười một mẹ cầm chổi lông gà dí đến cấm tôi yêu đương như mới đây thôi, ai ngờ chỉ vài năm sau gió đã đảo chiều ngược lại.Có lẽ tôi nên cân nhắc thử mùi yêu đương xem sao.“Diễm ơi sáng mai để xe ở nhà cậu đưa đi làm nhé.” Cậu tôi ở nhà bên cạnh buổi tối muộn chạy sang dặn.“Làm gì vậy cậu?”“Xe của mợ hỏng, để xe cho mợ mượn.”“Vâng ạ.”Kiên hôm nay theo thông lệ gọi tôi đến, không có phê bình khiển trách nào lại chỉ hỏi một câu không liên quan:“Tối nay em làm gì?”Tôi đáp: “Ở nhà.”“Vậy thôi đi ra đi.” Kiên không hỏi gì thêm, mắt dán vào màn hình máy tính.“Chỉ hỏi một câu như thế mà anh gọi em sang hẳn đây?” Tôi bất bình thật sự.“Ừ, thế thôi, mau về làm việc.” Kiên thẳng thắn.Tôi bực dọc quay đi, nghĩ sao dừng lại: “Chỉ hỏi thế thì nhắn tin đi, chạy từ tầng dưới lên chỉ để cho anh hỏi một câu, không thấy buồn cười à?”“Có thấy.” Kiên đáp.Tôi lúc này bị nghẹn lần thứ n+“Diễm ơi, cậu có việc nhờ đứa em đồng nghiệp đến đón cháu đấy nhé.” Cậu tôi gọi điện đến trước giờ tan làm.Vậy là người cậu tôi định giới thiệu đến đây rồi sao? Tôi nhớ đến mẹ hai lần giục mình thử yêu đương, không phản đối việc cậu nhờ người khác đến đón.“Chào em, anh là Mạnh, cậu em nhờ anh đến đón em.” Người thanh niên trẻ được gọi là đứa em đồng nghiệp của cậu tôi giới thiệu.Tôi cười chào rồi đi cùng anh ta, lúc trước quên chưa hỏi cậu, giờ phát hiện ra đối tượng được giới thiệu trùng tên với trưởng nhóm của tôi.“Còn sớm, anh mời em đi uống nước nhé.”“Cũng được ạ.”“Diễm làm ở đây lâu chưa?”“Cũng được hơn năm rồi anh ạ.”Cứ vậy anh Mạnh hỏi tôi đáp, uống nước xong đến chiều muộn lại rủ tôi đi ăn tối.


Tôi cảm thấy giữa hai chúng tôi cũng bình thường không có sự ngại ngùng nào nên đồng ý, ăn tối xong tám giờ.

Buổi chiều đi uống nước rồi nên chẳng còn lý do nào nữa, Mạnh đưa tôi về.Không ngờ rằng ngay khi chào tạm biệt Mạnh, vừa quay đầu tôi lại gặp Kiên đang đứng dựa người vào trong ngõ tối bên cạnh nhà mình.

Có thể do trong ngõ không có đèn điện nên tôi thấy mặt Kiên sa sầm lại.“Giật cả mình, anh làm gì ở đây đấy?”“Có việc khu này, cho mượn chìa khoá xe đi về cái.” Kiên nói cộc lốc.“Hả, nhưng sáng mai em còn đi làm.” Lần này, tôi muốn từ chối luôn, bắt Taxi về cũng không tốn bao nhiêu tiền, việc giữ rịt chìa khoá xe không trả lần trước tôi vẫn ghi trong lòng.“Anh rơi ví rồi, không có đồng nào ở đây.”Nghe vậy, tôi chẳng biết làm sao, mở cửa vào nhà cất túi xong mới quay ra: “Đợi tí em đi lấy xe.”Tôi chạy sang nhà cậu lấy xe về, hai nhà chỉ cách nhau một con ngõ kia nên cũng được tính là bên cạnh.


Cũng may vướng bức tường, nhà cậu tôi xây lùi vào bên trong để trống một khoảng sân rộng, không ai biết đến sự có mặt của Kiên ở đây.

Tôi không muốn phải giải thích với người lớn rườm rà về những mối quan hệ xung quanh.Khi tôi quay lại không thấy Kiên đâu, tưởng sếp lớn đã giận dỗi bỏ về như trước rồi.“Mẹ em đâu.”“Giật mình, anh là ma à? Vào nhà sao không bật điện.” Tôi bị doạ, quên mất Kiên đã không còn là bạn học mà đã trở thành sếp mình, gắt lên.“Không biết công tắc ở đâu.” Kiên nói.Tôi bật điện, đưa chìa khoá xe cho Kiên: “Đây, anh về đi.”“Mẹ em đâu?” Kiên hỏi lại.“Mẹ em đi làm cách đây hơn trăm cây, thỉnh thoảng mới về.” Tôi đáp.“Vậy là bình thường đều ở một mình.”“Phải rồi.”“Không sợ à?”“Sợ cái gì? Một bên là nhà cậu em, một bên là nhà ông bà em.”“Anh thấy ngõ phía sau nhà em có vẻ phức tạp.”Tôi ngạc nhiên, Kiên vừa chỉ đứng đây một lúc đã biết ngõ sau nhà tôi rối loạn, đúng là làm sếp từ trẻ, khả năng nắm bắt tình hình xung quanh thật nhanh nhạy.Tôi thấy Kiên chưa chịu về giục: “Chìa khoá xe này.”“Ờ.” Lúc này Kiên mới cầm chìa khoá bước ra về.Tôi có thói quen ngủ trưa, bình thường đi làm cách một ngày được ngủ một lần thoải mái, ở trung tâm thì tranh thủ ăn chưa chợp mắt mười phút.

Hôm nay làm sáng đến chiều đi chơi thẳng đến bây giờ nên cảm thấy rất mệt, tôi muốn đi ngủ luôn dẫn đến có phần mất bình tĩnh.Kiên về rồi tôi mới nghĩ ra, tôi còn không mời nổi một cốc nước dù Kiên đã vào hẳn trong nhà, bỏ quên phép lịch sự tối thiểu.***“Em đang làm gì đấy?” Là một tin nhắn quen thuộc của Mạnh, sau lần gặp kia ngày nào cũng sẽ nhắn tin cho tôi.


Tôi trả lời thành thật mình đang làm việc rồi tắt máy đi.Tôi sắp hết kiên nhẫn với trò thử yêu đương này rồi.“Chị Thương ơi, từ ngày sếp Kiên về đây bọn em chưa được đi chơi đâu xa như trước nữa.” Linh ngồi bám vào tay chị Thương ỉ ôi.Chị Thương đang cong ngón tay bóc bánh gio, bị Linh kéo khiến bánh dính lung tung, chị nhìn vậy lấy giấy trước mặt lau đáp: “Ừ đúng là lâu không đi đâu, để chị đề nghị đổi ngày nghỉ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui