Dương Thanh Vương Diễm FULL


“Không ngờ rằng sống thôi mà cũng mệt đến vậy.” Tôi nằm vật xuống giường, mắt nhìn lên tấm cót trên trần cảm thán.“Cause you had a bad day…” Số điện thoại lạ gọi đến, tôi mở máy.“Alo.”…“Alo ai đấy ạ.”…“Alo ạ.”…Tôi khó hiểu cúp máy, đã đổi số rồi mà không hiểu sao gần đây lại bắt đầu có những cuộc gọi kiểu như vậy.

Tuy rằng không thường xuyên nhưng vẫn khiến tôi thắc mắc không thôi, có lần tôi gọi lại, chuông đổ mà không ai nghe máy.Tôi cho rằng nhiều người rảnh rỗi kiếm trò trêu ghẹo người khác, thốt lên: “Thừa hơi đây mà.”***“Diễm ơi tối đi liên hoan cửa hàng nhé.” Chị Tâm thò đầu ra nói với theo khi tôi đang chuẩn bị giao ca đi về.Tôi đáp: “Vâng ạ.

Ở đâu chị nhắn em nhé.”Liên hoan cửa hàng đều chỉ có thể diễn ra sau mười giờ tối, công việc của chúng tôi chia làm hai ca, mỗi ca tám tiếng, bắt đầu từ tám giờ sáng đến mười giờ tối.

Vậy nên để đông đủ tất cả mọi người thì đều phải tổ chức ăn uống sau mười giờ.Dĩ nhiên đã là ăn uống không thể không cà kê, uống rượu nói chuyện, thường những buổi liên hoan như vậy sẽ kết thúc lúc một giờ sáng.

Tôi cũng đã quen với việc này, hôm nay không ngoại lệ, khi về đến nhà la một giờ ba mươi.Tôi luồn tay vào mở cánh cổng sắt, cố gắng nhẹ nhàng để ông bà ngoại ngủ ở nhà sát vách không nghe tiếng.


Tay tôi hơi run, không phải vì uống rượu, sau lần phát điên kia tôi đã biết tiết chế bản thân.

Ban nãy đi về, tôi thoáng thấy bóng người nấp bên trong ngõ sát nhà.Nhà tôi đang ở là mặt đường, tuy không phải tuyến chính nhưng cũng vẫn có xe qua lại ít nhiều.

Chỉ là ngõ cạnh nhà tôi đi vào bên trong, phía sau đấy nhiều phòng trọ với đủ kiểu người.Đã có lúc tôi giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì tiếng chai lọ thuỷ tinh đập vào vách tường phía đi vào ngõ vỡ tan.

Nhiều khi còn có tiếng chửi bới lăng mạ lúc ba bốn giờ sáng, còn có lúc nghe thấy người con gái khóc lóc kêu than.

Đủ loại cảm xúc phía sau ấy.Tôi vào trong nhà khóa cửa lại rồi thở phào, tắm giặt xong leo lên giường nhắm mắt lại muốn ngủ.“Cause you had a bad day…” Chuông điện thoại reo, tôi vừa tắm xong nên vẫn còn tỉnh táo, đã là hai giờ ba mươi sáng.

Nhìn dãy số lạ tôi đắn đo, một hồi vẫn bấm máy nghe.“Alo.”……“Có ai không?”…“Ai vậy?”“Tút… tút.”Từ giờ phải chặn số lạ mới được.Tôi nhắm mắt ngủ một mạch đến sáng.***“Tùng, tùng, tùng, tùng, cắc, tùng, tùng, tùng, tùng.”“Tùng, tùng, tùng, cắc, tùng, tùng, tùng, cắc…”Đã đến mùa Trung thu, khắp phố phường đâu đó đều rộn rã tiếng chiêng trống, có chỗ là luyện tập, có khi là chiếc xe tải nhỏ chở những người múa sư tử bên trên đi diễu phố.Lòng tôi bất giác vui theo những âm thanh ấy, nhìn sạp hàng bày bán đồ chơi trung thu, không kìm lòng mà dừng lại.“Chiếc này bao nhiêu chị?” Tôi cầm chiếc đèn lồng hình cá được làm theo kiểu truyền thống hỏi.“Năm mươi nghìn em.” Chị bán hàng nhìn nói.Tôi lấy tiền trả chị rồi nhận chiếc đèn, loại đèn lồng truyền thống này đã lâu tôi không gặp.

Đèn dán giấy bóng kính màu sắc, khung bên trong được uốn từ nan tre.

Tuy rằng châm nến không khéo dễ bị cháy, nhưng màu sắc và kiểu cách vẫn khiến tôi yêu thích không thôi.Trung Thu hiện tại hầu như bán nhiều là những chiếc đèn lồng điện, áo choàng công chúa Elsa, phụ kiện chuột Mickey, siêu nhân người máy đủ cả, hiếm lắm mới gặp được kiểu đèn truyền thống.Tôi dừng xe vào chợ mua thức ăn, một lát quay ra, không chờ chiếc đèn mình vừa mua đã biến mất.

Tôi nhìn móc treo trống trơn trên xe của mình, cảm thấy hụt hẫng, lên xe về thẳng nhà.

Chẳng đáng là bao tiền, nhưng có mua lại chắc cũng không vui như lúc đầu.***Hôm nay Trung thu, tôi làm ca sáng nhưng vì ca tối cô bạn đồng nghiệp muốn đi chơi cùng bạn trai, nên tôi nhận lời làm thay thành ra đã ở cửa hàng cả ngày.Tôi đứng lau bàn, nhìn ra cửa, đoàn múa sư tử dạo đang tiến vào trong cửa hàng, đi dạo quanh cửa hàng một vòng rồi quay ra.


Tôi cầm giẻ lau với chai nước xịt kính đem cất vào kho, lại trông thấy một người trong đoàn múa sư tử vừa rồi quay lại.Áo phông sát người, bên dưới là quần đỏ có từng tầng may xếp chồng lên nhau với viền trắng.

Nhìn anh ta còn trẻ, người hơi nhỏ con, nước da ngăm đen nhưng không đẹp như Duy, trông có cảm giác nhọ nhọ.

Chắc hẳn là người múa sư tử đây, tôi không đoán ra anh ta cầm đầu lân hay ở phần đuôi.Một màn trước mắt này làm tôi ngỡ ngàng, ban nãy khi đoàn múa lân vào không thấy quản lý đâu, hiện tại vừa thò mặt ra đã bị thanh niên tôi vừa tả kéo cổ xuống cưỡng hôn.Quản lý trẻ trông thấy tôi đang nhìn bối rối, cuống quýt đẩy người kia ra chui lại vào trong kho.

Thanh niên kia đạt được mục đích cười sảng khoái đi ra, hồn nhiên như không thấy tôi.Ngay khi người kia vừa đi khỏi cả cửa hàng đã cười ầm lên, đều là tiếng cười của nhân viên trừ tôi.

Chị Tâm gõ cửa kho: “Phúc ơi ra đi, nó đi rồi.”Tôi nhớ có lần tình cờ gặp sếp nhắn tin qua messenger cho bạn gái cơ mà, chả lẽ tôi nhầm.Đợi Phúc mở cửa ra ngoài tôi đi vào cất đồ, xong quay ra cũng không hỏi gì, nhìn gương mặt muốn độn thổ xuống đất của sếp tôi làm như mình không thấy gì.Cho dù sếp biết tôi chỉ giả vờ.Nửa tháng sau, tôi nhận được thông báo cửa hàng có quản lý mới, sếp tôi chuyển công tác về An Giang.

Tôi thấy vui thay sếp, được về nhà là mừng rồi.


Từ miền trong ra tận ngoài Bắc làm việc, lại không phải thủ đô mà đến thành phố nhỏ.Tôi càng thán phục sếp mình hơn.“Khổ thân, rõ là đẹp giai lại bị quấy rối tình dục nên trốn.” Chị Tâm đứng cạnh tôi nhìn bóng Phúc ngoài cửa chẹp miệng.“Quấy rối tình dục á chị?” Tôi hỏi lại.“Thì cái thằng ôn con ở đội múa lân ấy.

Nó tìm Phúc suốt nên thằng bé sợ.” Chị Tâm nói rồi đi hướng ra cửa, tuy rằng chuyện phiếm nhưng mắt chị đã tia được khách đang dừng xe bên ngoài, chuẩn bị vào mua hàng.Nhìn chị ấy tôi thấy mình đi làm đã sắp được một năm mà vẫn còn ngờ nghệch lắm, so sự chênh lệch thì tôi vẫn chỉ như “chiếu mới”.***Hôm nay liên hoan chia tay Phúc, như mọi khi tôi về khá khuya, ngày mai được nghỉ nên tôi không lo ngủ muộn sáng khó thức dậy.“Diễm ơi, tôi chết đây.” Tin nhắn lúc nửa đêm của Ly làm tôi hoảng hốt, vội vàng bấm máy gọi lại, tôi hi vọng là do cô bạn của mình đang trêu đùa.“Thuê bao quý khách vừa gọi…”Tắt đi gọi lại.“Thuê bao quý khách vừa gọi…”Tôi điên lên mất, mở điện thoại lục danh bạ, không có số bất cứ ai quen trong đám bạn đang đi học ở thủ đô.

Nước mắt không kìm được liên tục trào ra, tại sao tôi lại không lưu số điện thoại của bất cứ ai thế này?“Trời ơi, Ly ơi bà đừng có làm sao.” Tôi chẳng thể nghĩ nhiều, vội vàng gọi đặt xe đi Hà Nội ngay trong đêm.Tâm trạng căng thẳng khiến tôi không còn nhớ đến việc mình say xe, cả một đêm không ngủ nhưng tỉnh táo đến mức đáng sợ.

Theo trí nhớ bắt xe tìm đến nhà trọ của Ly.

Cả dãy trọ đều đi vắng hết, có lẽ do trong giờ học, tôi nhìn cửa ngoài không khoá vội đập cửa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận