Dương Thanh Vương Diễm FULL


“Không phải như thế này.” Tôi sợ hãi nói.Nhìn cánh tay đang vươn ra, tôi chợt tỉnh lại, đập mạnh bàn tay ấy một cái, quay đầu chạy vụt đi, vừa chạy vừa khóc.

Ông trời sao lại nỡ đối xử với tôi như vậy? Xã hội này thật kinh khủng, tôi không muốn ra đời, tôi không muốn ra xã hội này.

Tất cả đều mang bộ mặt hiền lành lương thiện, nhưng bên trong thật giả dối.“Diễm, Diễm, cậu làm sao đấy?” Có một cánh tay kéo tôi lại ngay khi tôi đang chạy.Kiên lại xuất hiện, trước mắt tôi bây giờ đã nhoè nhoẹt nước, mũi nghẽn lại chảy nước xuống miệng.“Cậu đanh đá như thế? Sao lại bị ai bắt nạt đến mức phải khóc như thế này?” Kiên như không tìm ra được lời gì để nói, nhìn tôi một lát rồi buông ra lời như vậy.“Tôi đanh đá liên quan gì đến cậu? Ai chẳng muốn bắt nạt tôi? Chính cậu là đứa bắt nạt tôi đầu tiên còn gì?” Tôi giằng tay Kiên toan bỏ đi.“Đi đâu? Tớ đưa cậu về.”“Không cần.” Tôi gắt.Kiên vẫn giữ chặt cổ tay tôi không buông, tôi gỡ không được trợn mắt.“Có bỏ ra không thì bảo.”Kiên lúc này bực mình quát tôi: “Chuyện trước đây gặp phải cậu còn chưa trắng mắt ra à? Biết mấy giờ rồi không? Con gái con đứa lang thang ngoài đường giờ này, đầu cậu có sỏi không hay toàn đất?”Tôi giật mình, nhìn đoạn đường heo hút phía trước, thi thoảng có bóng xe máy chạy qua.“Đứng yên đây, cấm chạy.” Kiên nhẹ giọng nói, quay đi.


Tôi nhìn theo bóng lưng Kiên, cậu ta chạy vào quán bida trả gậy, nói gì đó với mấy người chơi cùng, dắt xe quay ra.“Lên đi.”Tôi lúc này đã cảm thấy quá mệt, nặng nhọc ngồi lên xe Kiên, rồi cảm thấy mũi quá đặc lại tụt xuống.

Bất chấp hình ảnh mất mặt, xì nước mũi xuống đất, lấy tay lau vào gấu quần rồi mới trèo lại ngồi yên vị sau lưng Kiên.Cứ như vậy, Kiên không hỏi, tôi không nói, Kiên đưa tôi về trước cửa nhà.

Tôi xuống xe, chưa biết nói gì cậu ta đã phóng vụt đi.Tôi không buồn quan tâm đến ai, giờ phút này tôi là người tổn thương nhất, tôi mặc kệ tất cả, lững thững đi vào nhà.Mẹ ngồi xem tivi như chưa có chuyện gì xảy ra, thấy tôi mẹ chỉ nhẹ giọng nói ra một câu:“Về rồi à con?”Mẹ không hỏi tôi bỏ đi đâu, tôi đã làm gì.

Bố không còn ở nhà, tôi không biết lần kế tiếp gặp bố là bao giờ.Cuộc sống của tôi trở về như chưa có gì xảy ra.

Mẹ vẫn đi làm đều đều mỗi ngày, vẫn hỏi tôi hôm nay muốn ăn gì? Tôi có muốn mua quần áo mới không?Hôm nay mẹ lại hỏi: “Con muốn đi làm tóc với mẹ không?”Tôi nhìn mẹ gật đầu.Bây giờ các quán làm đầu đều có thể ép tóc, mái tóc đơn giản mộc mạc, tóc tơ hay tóc rễ tre, đều chỉ cần một chiếc kẹp, có thể suôn thẳng giống hệt nhau.


Tôi xoã mái tóc dài ngang eo xuống, nhìn mẹ đang được chấm thuốc lên tóc, tôi hỏi mẹ: “Con nhuộm tóc luôn được không?”Mẹ gật đầu.Quán làm tóc ở gần nhà, tóc mẹ ngắn nên xong trước.

Mẹ hỏi cô thợ làm tóc biết tôi còn lâu, nên để tôi lại về trước để nấu cơm.“Cháu nhuộm màu gì?”“Màu đỏ đi ạ.”“Chắc không đấy? Hay nhuộm màu hạt dẻ.”“Cô nhuộm đỏ cho cháu.”Lúc tôi về nhà, mẹ nhìn tôi ngỡ ngàng, nhưng tóc đã nhuộm xong, mẹ không thể nói gì.Tôi đến trường trước ánh mắt kinh ngạc và sùng bái của chúng bạn, thầy cô nhìn tôi không buồn nói.“Chất chơi đấy.” Thực đi qua tôi giơ ngón tay cái.Tôi hất hàm: “Tao là ai mày quên rồi à?”Học được nửa buổi, tôi chán nản, giờ ra chơi tôi ghé tai Ly: “Lát cầm cặp về cho tôi nhé.”Không đợi Ly trả lời, tôi chạy thẳng ra cửa.Mấy lần trước ngồi trong quán net, tôi đã để ý thấy những người ngồi xung quanh chơi một trò chơi.

Do còn mải mê với màn chat chít nên tôi chưa thử, hôm nay tôi muốn chơi.Tôi không thể đến quán net cũ, ở đấy sẽ gặp lại Minh, nghĩ vậy tôi mò đến quán net gần trường.Bất ngờ tôi gặp Đức ở đây.“Tao nhìn nhầm, hay mày là Dương Thanh Vương Diễm, đôi bạn cùng tiến với lớp phó học tập đấy?” Đức nhìn tôi cười, hất hàm hỏi.“Lắm mồm, chỉ tao chơi trò của mày đi.”“Phải tạo tài khoản trước.”“Tao không biết làm, mày tạo cho tao.”“Ô kê”Trò chơi dùng các phím mũi tên trên bàn phím để bấm theo hình hiển thị trên màn hình, các nhân vật bên trong sẽ theo đấy làm ra những động tác như đang nhảy.

Chẳng mấy chốc tôi đã bị cuốn vào, dùng toàn bộ thời gian không đi học trong ngày đóng đinh ở quán net.Dần dần tôi phát hiện ra, chỗ này, chỉ có tôi là đứa con gái thường xuyên ngồi lâu nhất.


Nhiều khi xung quanh có đủ ngôn từ ngả ngớn, thô tục nhằm về phía mình, nhưng tôi mặc kệ, coi như điếc.“Cậu làm gì ở đây?” Kiên đột ngột xuất hiện trong tuần thứ hai tôi cắm rễ ở quán net.“Không nhìn thấy à? Tôi chơi.”“Cậu nhìn xem có đứa con gái nào ở đây không?”“Đầy.”“Nhưng không phải vào giờ này.”Đang là giờ đi học, hiển nhiên chẳng có đứa con gái nào ở quán net, tôi biết điều đó, nhưng sao phải quan tâm? Tôi đeo lại tai nghe, mắt chăm chú vào màn hình, ngón tay gõ theo những biểu tượng hiện ra.Tai nghe tôi đang đeo bị hỏng một bên, lẫn trong tiếng nhạc, tôi nghe thấy bên trong thỉnh thoảng lại có những ngôn từ ám chỉ bẩn thỉu, tôi vẫn mặc kệ.Kiên đột nhiên nổi khùng, cầm tai nghe của tôi giật ra: “Cậu có biết xấu hổ không thế?”Tôi bật dậy quát: “Liên quan gì đến mày?”Mặt Kiên đã đỏ lựng, nó bỏ lại một câu: “Đồ con gái không biết xấu hổ.” Rồi quay lưng đi thẳng.Tôi ngồi xuống, tiếp tục bấm theo những phím hiển thị trên màn hình, liên tục theo những lần bấm, chữ “miss” hiển thị.Tôi bấm trượt nhiều, trở nên điên rồ, đập bàn phím xuống, đứng dậy xách cặp về nhà.Hôm nay, mẹ không ngồi xem ti vi, nhìn thấy tôi mẹ bảo.“Con ngồi xuống đây mẹ có chuyện muốn nói.”Tôi uể oải ngồi xuống, không hề muốn nghe mẹ.“Bố mẹ sẽ ly hôn.”Tôi nhìn mẹ, không biết làm thế nào nói ra được hai từ: “Tại sao?”Mẹ điềm tĩnh: “Con cũng trưởng thành rồi, nên hiểu một số chuyện không thể theo ý mình.”“Con hỏi mẹ tại sao?” Tôi gào lên.“Bố con có người khác rồi.”“Mẹ nói dối, bố con không như thế.

Mẹ nói dối.” Tôi hét lớn hơn, dường như muốn xé cổ.“Con có em trai cùng cha khác mẹ được tám tháng rồi, con còn muốn mẹ phải như thế nào?” Mẹ hét to hơn tôi mắt mẹ vằn đỏ, nhưng không hề khóc.“Bố con có gia đình mới rồi, không thể lo cho con, con sẽ ở với mẹ.” Mẹ nói rồi đứng lên, tôi nhìn dáng mẹ như đang phải dùng hết sức có thể mới bước đi được, nước mắt bất lực chảy dài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui