Sáng hôm sau tôi chào mẹ, khoá cửa rồi đạp xe sang nhà Ly.
Trước đấy tôi còn vòng qua trường mua mấy cái sữa chua túi mang theo.“Nhanh nhỉ, còn một kỳ nữa hết năm học rồi.” Ly nằm cạnh tôi cắn một góc túi sữa chua, vừa gặn vừa nói.Tôi mút mát túi sữa trên tay mình: “Chết rồi, tôi vẫn chưa biết mình muốn làm gì?”“Sao bà bảo nói chuyện với bố cơ mà?”“Bố tôi đã về đâu?”“Thế sao không hỏi mẹ?” Ly nói.“Trước giờ tôi chỉ hay tâm sự với bố thôi.”“Thì lần này nói với mẹ xem sao?”Tôi nghe lời Ly nói gật gù, có lẽ nên thử nói với mẹ xem như thế nào?Hai đứa lăn lộn nghe nhạc, nói chuyện cả sáng, đến trưa Ly cắm cơm sẵn đợi mẹ mua thức ăn về.Có tiếng xe máy ngoài cửa, tôi chạy ra: “Cháu chào cô ạ.”Mẹ Ly ngẩng đầu nhìn tôi rồi lướt qua: “Ừ, Diễm đấy hả cháu.
Trưa ở lại đây ăn cơm.”“Vâng ạ.” Tôi nhanh nhẹn trả lời.Có lẽ tôi ăn nhiều sữa chua quá bị đau bụng, tôi chạy ra phía sau nhà Ly đi vệ sinh, vừa quay lại thấy mẹ Ly từ bếp đi ra, không nhìn mình.
Tôi vui vẻ chạy đến định giúp Ly nấu cơm, bất ngờ nhìn thấy đôi mắt cô bạn đỏ hoe.“Sao vậy?” Tôi hỏi.Ly lắc đầu.Bữa cơm hôm nay ở nhà Ly thật khó nuốt, đợi mãi đến khi mẹ Ly đi làm chiều, tôi lại hỏi.“Sao đấy?”“Mẹ biết tôi làm mất bông tai chứ không phải cho bà mượn.” Ly lúc này mới nói.Tôi đưa tay lên sờ tai mình, ngoài vết nhỏ do bấm lỗ nhưng không đeo khuyên ra, tai tôi hoàn toàn trống trơn.“Mẹ bà đánh bà à?”Ly gật đầu.Tôi chẳng biết phải nói gì nữa.***Tuần này bố đã không thất hứa, thấy bố về tôi cực kỳ vui mừng chạy ào đến nhảy lên lưng bố.“A bố về rồi.”“Còn bé bỏng quá nhỉ?” Mẹ nhìn tôi cười.“Còn bé, công chúa của bố lúc nào cũng bé bỏng.” Bố cười vỗ vỗ cánh tay đang ôm cổ mình của tôi.“Bố có quà cho con đây này.” Bố dưa cho tôi một hộp giấy nhỏ.“A, là máy nghe nhạc.” Tôi cầm chiếc máy nghe nhạc nhỏ bằng ba ngón tay, nhảy cẫng lên.Bố tôi là nhất trên đời, luôn biết tôi thích gì, cho dù bố không ở gần tôi nhiều nữa.
Tôi cầm chiếc máy mp3 màu hồng, sờ sờ vỏ kim loại mát lạnh, cắm tai nghe trắng vào nghe thử.“Take me to your heart, take me to your soulGive me your hand before I'm oldShow me what love is - haven't got a clueShow me that wonders can be true…”Máy mp3 mới, bên trong chỉ có hai bài hát mặc định, một bài tiếng anh và một bài tiếng Trung.
Chữ hiển thị lên đều là ô vuông nên tôi không biết tên bài hát là gì? Nhưng chỉ cần hai bài hát này trong máy, tôi đã đủ yêu thích mà nghe đi nghe lại cả tuần.“Bố bà chiều thế?” Ly tháo tai nghe chiếc máy nghe nhạc bố mới mua cho tôi nói.“Dĩ nhiên, bố tôi lúc nào cũng yêu tôi nhất.” Tôi hãnh diện.“Nhưng mà chỉ có hai bài hát, tôi không biết thêm nhạc như thế nào?” Tôi nghĩ ra, nói với Ly.“Đem ra quán net, tải nhạc về rồi vào máy.” Nam nghe câu chuyện của chúng tôi nói.Vậy là tôi với Ly cuối giờ học lon ton chạy ra quán net, thuê một chiếc máy vi tính ngồi vào.“Rồi giờ làm thế nào tải nhạc?” Ly nói.“Tôi không biết.”Có tiếng phì cười phía sau lưng.“Hai đứa em muốn tải nhạc à?”Chúng tôi quay lại, ấn tượng đầu tiên của tôi là.
“Lông mày thật rậm.”Tôi được anh lông mày rậm tải nhạc giúp, nhưng đến khi cóp nhạc, lại không có dây kết nối.
Tôi không hề biết sợi dây sạc màu đen cũng chính là sợi dây truyền dữ liệu, đành về nhà, tôi bảo Ly mai quay lại quán tải nhạc sau.Hôm sau hết giờ học, tôi và Ly quay lại quán net hôm trước, bất ngờ lại vẫn gặp lông mày rậm ở đấy.
Đã quen được giúp đỡ ngày hôm trước, tôi nhiệt tình chào hỏi.Do máy tính quán net cài phần mềm, chạy qua đêm sẽ xoá toàn bộ dữ liệu không do quán cài đặt, tôi phải tải lại nhạc.
Hôm qua xem anh lông mày rậm làm, tôi đã biết cách tải, nhưng anh vẫn rất nhiệt tình giúp, nên hôm nay anh tải lại nhạc và vào máy cho tôi.“Nick yahoo của em là gì?” Anh lông mày rậm đột nhiên hỏi.“Em không có.” Tôi nói.“Người thế kỷ nào rồi mà không có nick yahoo vậy.” Lông mày rậm bật cười, không hiểu sao tôi lại thấy lông mày rậm đẹp trai, điều mà hôm qua tôi không thấy.Cứ như vậy, anh lông mày rậm lại nhiệt tình giúp tôi và Ly tạo nick yahoo.
Tôi nghĩ cả buổi không ra, cuối cùng nhớ đến bộ phim Như Ý – Cát Tường đã làm mưa làm gió trên tivi thời gian trước.“Cát tường là tôi.” Anh đặt cho em như vậy đi.“Của em là miu con sợ cô đơn.” Ly thỏ thẻ.“Nick yahoo không có dấu đâu đấy, sao các em không để tiếng anh?” Lông mày rậm nói.“Kệ, anh cứ tạo vậy đi.” Tôi quả quyết.Thế là chúng tôi có nick chat đầu tiên trong đời.cat_tuong_la_toi: Buzz!miu_con_so_co_don: Hi hicat_tuong_la_toi: Ha hamiu_con_so_co_don: Hi hiCó màn hình chat mới nhảy ra.ngay_khong_em: Các cô gái, sao cứ hi hi, ha ha suốt thế?Tôi nhìn bàn phím trước mặt, im lặng.“Bọn em muốn thêm dấu thì đánh chữ bình thường, rồi đánh chữ cái để thêm dấu vào, ví dụ như thế này này…” Lông mày rậm rất tinh ý quay sang nói với tôi và Ly.Tôi và Ly say mê trong thế giới mới, hì hục ngồi gõ bàn phím như cò mổ cả buổi hôm ấy, nhìn lên trời đã sắp tối mới tá hoả chạy về.Ra đến cửa quán net Ly gọi: “Diễm cho tôi mượn máy nghe nhạc của bà đi.”Tôi không ngần ngại đưa chiếc mp3 hồng cho Ly.Chiều hôm sau, hai đồng bọn chúng tôi lại lon ton ra quán net.
Tôi một máy, bà một máy, ngồi cạnh bên nhau.Không ai nói với ai câu gì, hai đứa hì hụi gõ qua gõ lại, kể những chuyện trên lớp.ngay_khong_em: Hai cô gái không thể nói chuyện với nhau nói chuyện ở ngoài hay sao? Còn dắt nhau ra quán net ngồi chat vậy?Tôi quay sang nhìn người ngồi máy phía sau lưng mình, bắt gặp anh cũng quay lại nhìn tôi cười.
Tôi cảm thấy mặt mình hơi đỏ, quay lại cắm đầu xuống gõ phím trả lời.Cứ như vậy lại say mê gõ phím đến muộn, tôi và Ly giống ngày hôm trước, cuống quýt ra về.Một tuần liền ngày nào tôi và Ly cũng ra quán net ngồi chat, vẫn chỉ là những chuyện trên lớp.
Không hiểu sao chúng tôi lại say mê nói qua nói lại trên những khung chat đến thế? Tôi còn rất thích những hình mặt cười trên yahoo được gửi kèm, cảm giác như chúng có thể diễn tả được những khuôn mặt mình không thể làm.
Thật đáng yêu.“ngay_khong_em” cũng ngày ngày ở quán net mỗi lúc chúng tôi đến, tôi đã biết anh tên là Minh, hai mươi ba tuổi.
Giờ đây, ngoài niềm vui chat chít với Ly ra, tôi có thêm niềm vui khác, là chat với Minh.
Qua những khung chat mỗi ngày, trong lòng tôi dấy lên một cảm xúc không tên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...