Dưỡng Thành Nữ Vương

Không biết là do đồ đệ của mình rất phiền phức, hay do vốn dĩ làm một sư phụ vĩ đại là một chuyện rất khó khăn, mà Âu Dương Trì cảm thấy được gần đây mỗi lần cậu vừa nhìn thấy đồ đệ nhà mình là đã muốn trốn.

【 mật tán gẫu 】【 yên lặng 】 đối với ngươi nói: sư phụ, kéo ta đi một chút đi, gần thăng cấp rồi.

【 mật tán gẫu 】 ngươi đối 【 yên lặng 】 nói: ta sắp ăn cơm rồi.

【 mật tán gẫu 】【 yên lặng 】 đối với ngươi nói: chính là… sư phụ sắp ăn cơm đến gần 2 tiếng rồi a!

【 mật tán gẫu 】 ngươi đối 【 yên lặng 】 nói: ta hiện tại liền ăn cơm, ăn cơm xong rồi nói sau.

【 mật tán gẫu 】【 yên lặng 】 đối với ngươi nói: 10 giờ rồi mới ăn cơm sao?

【 mật tán gẫu 】 ngươi đối 【 yên lặng 】 nói: ăn bữa ăn khuya…

【 mật tán gẫu 】【 yên lặng 】 đối với ngươi nói: nga, vậy ăn xong nói với ta một tiếng được không, ta thăng cấp quá gian nan a, sư phụ nhất định phải giúp ta a ~~

【 mật tán gẫu 】 ngươi đối 【 yên lặng 】 nói: Uh, nói sau đi…

Âu Dương Trì không biết có phải Yên Lặng là không hiểu ý cậu đang uyển chuyển cự tuyệt hay là đang giả ngu, dù thế cậu vẫn tắt ô tán gẫu vớ vẩn kia đi, rồi kéo theo bảo bảo chưa đổi tên tiếp tục đánh quái.

【 mật tán gẫu 】 ngươi đối 【 Quân lâm thiên hạ 】 nói: Trước kia, nếu anh thu trúng độ đệ đáng ghét thì phải làm sao?

【 mật tán gẫu 】【 Quân lâm thiên hạ 】 đối với ngươi nói: trực tiếp đá, đổi cái khác!

【 mật tán gẫu 】 ngươi đối 【 Quân lâm thiên hạ 】 nói: = = trực tiếp như vậy?

【 mật tán gẫu 】【 Quân lâm thiên hạ 】 đối với ngươi nói: bọn họ đều biết anh ghét đồ đệ nói nhiều.

【 mật tán gẫu 】 ngươi đối 【 Quân lâm thiên hạ 】 nói: em đá cô ta, cô ta nhất định sẽ tiếp tục quấn lấy em muốn em tiếp tục nhận cô ta.

【 mật tán gẫu 】【 Quân lâm thiên hạ 】 đối với ngươi nói: quấn lấy em thì trực tiếp chém chết, chém tới khi cô ta giáng cấp.

【 mật tán gẫu 】 ngươi đối 【 Quân lâm thiên hạ 】 nói: ý kiến hay! Anh tốt nhất cũng mau chóng giải quyết vấn đề Lăng Á đi!


【 mật tán gẫu 】【 Quân lâm thiên hạ 】 đối với ngươi nói: anh đã không còn kéo cậu ấy theo nữa, có rảnh thì anh giải thích sơ sơ cho cậu ấy.

【 mật tán gẫu 】 ngươi đối 【 Quân lâm thiên hạ 】 nói: cũng coi như tạm được, chờ em giải quyết xong vấn đề đồ đệ, chúng ta đi PK đi ~

【 mật tán gẫu 】【 Quân lâm thiên hạ 】 đối với ngươi nói: Được! Hẹn gặp ở sân PK.

【 mật tán gẫu 】 ngươi đối 【 Quân lâm thiên hạ 】 nói: lần này sẽ không thua anh!

【 mật tán gẫu 】【 Quân lâm thiên hạ 】 đối với ngươi nói: anh mong chờ…

Âu Dương Trì nghe theo đề nghị của Trương Diệu Thiên, cũng không nói lời nào mà click giải trừ quan hệ thầy trò giữa cậu và Yên Lăng.

【 mật tán gẫu 】【 yên lặng 】 đối với ngươi nói: sư phụ, sao lại giải trừ quan hệ thầy trò của chúng ta?

【 mật tán gẫu 】【 yên lặng 】 đối với ngươi nói: sư phụ, người bị ăn cắp acc sao?

【 mật tán gẫu 】 ngươi đối 【 yên lặng 】 nói: ta không muốn nhận đồ đệ nữa, ngươi đi tìm người khác đi!

【 mật tán gẫu 】【 yên lặng 】 đối với ngươi nói: sư phụ! Không nên tuyệt tình như vậy a, về sau ta không quấy rầy ngươi nữa, ngươi thu ta đi ~~

Âu Dương Trì nhìn Yên Lặng vẫn cứ quấn lấy mình, cậu không để ý đến Yên Lặng thật lâu, nhưng Yên Lặng vẫn cứ tỏ ra tội nghiệp ở một bên tự quyết định. Âu Dương Trì suy nghĩ một chút, ngón tay ở trên bàn phím di động – y sư trong màn hình quơ phất trần, pháp thuật màu bạc đánh thẳng tắp vào trên người Yên Lặng, một kích liền mất mạng.

Yên Lặng lẳng lặng nằm ở trên đường, nằm thật thẳng tắp, mặc người qua đường ở bên cạnh đi tới đi lui, tiếp theo trên đầu cô ta toát ra một chuỗi chữ viết.

【 phụ cận 】【 yên lặng 】: sư phụ, ngươi không để ý tới ta thì thôi, giết ta làm cái gì?!

Yên Lặng dùng skill sống lại đứng lên, ôm tâm lý may mắn lại tiến đến bên người Âu Dương Trì, sau đó lại một lần nữa bị Âu Dương Trì không chút nào lưu tình công kích ngã xuống. Lần này cô ta không thể lừa mình dối người dùng từ ‘lỡ tay’ để an ủi mình được nữa.

【 phụ cận 】【 yên lặng 】: …

Trong cơn tức giận, Yên Lặng cũng không chút khách khí hướng Âu Dương Trì phát ra công kích, bất quá cấp bậc hai người chênh lệch quá xa, Âu Dương Trì chỉ giống như bị kiến cắn một cái, huyết cũng chỉ rụng vài giọt.

【 bang hội 】【 Nguyệt loan loan 】: ta vừa nhìn thấy một đại kịch cẩu huyết!


【 bang hội 】【nhân tính vị mẫn 】: ngươi là kẻ xui xẻo sao, đi đến chỗ nào đều có chuyện xảy ra!

【 bang hội 】【 Nguyệt loan loan 】: thật mà, ta vừa thấy Âu Dương giết đồ đệ đã bị hắn khai trừ mà còn chưa chịu rời đi.

【 bang hội 】【 Huyết nguyệt tiên cơ 】: đây không phải là chuyện Quân Lâm nên làm sao? Giết đồ đệ quấn lấy người của anh ấy và vân vân…

【 bang hội 】【nhân tính vị mẫn 】: ở cùng nhau quá lâu nên bị lây nhiễm…

【 bang hội 】【 Huyết nguyệt tiên cơ 】: Âu Dương làm việc càng ngày càng tuyệt tình, bạo lực y chang Quân Lâm! Như vậy sao được!

【 bang hội 】【 Âu Dương Uyển nhi 】: đương nhiên được rồi ~ đây là đồng vợ đồng chồng trong truyền thuyết a ~

【 bang hội 】【 Nguyệt loan loan 】: = =|||

Hiện tại người cùng Trương Diệu Thiên đồng vợ đồng chồng đang đứng ở trên đài PK, đứng đối diện cậu chính là Trương Diệu Thiên cùng cậu đồng vợ đồng chồng.

Phương Sĩ luôn luôn thực tao nhã, bất quá phương thức chiến đấu của Trương Diệu Thiên vẫn luôn rất trực tiếp. Vừa bắt đầu liền nắm giữ thế cục có lợi cho mình, sau đó rất nhanh giải quyết đối thủ.

Phương thức chiến đấu của Âu Dương Trì cũng rất xảo diệu, lợi dụng từng kỹ năng để làm lạnh thời gian, luôn có thể ở thời cơ tốt nhất phát ra kỹ năng thích hợp nhất đối với tình huống khi đó.

Cấp bậc của Âu Dương Trì cũng đã sớm mãn cấp, cuộc PK giữa cậu và Trương Diệu Thiên đã bắt đầu từ lâu, theo ngay từ đầu là bị giết chết trong 1s cho đến hiện tại đã có thể trở thành đối thủ có lực uy hiếp với Trương Diệu Thiên, ở trên sân PK có thể nói bọn họ là đối thủ tương xứng.

【 thế giới 】【 hơi hơi 】: gần đây Quân Lâm luôn PK cùng phu nhân của hắn, hai người bọn họ đều thật mạnh a!

【 thế giới 】【 mi thanh mục tú 】: chỉ có người mạnh như vậy mới xứng đôi với Quân Lâm, bọn họ là tuyệt phối a, mỗi lần xem mỹ nhân và Quân Lâm PK, ta cảm thấy như mỹ nhân đang vì sự nghiệp phản công của mình mà chuẩn bị!

【 thế giới 】【 hơi hơi 】: ha ha… Mục Tú, ta thật phục ngươi ~ ~

【 thế giới 】【 đối với em anh rất tốt 】: Trì Trung Chi Vật thua a, bất quá máu của Quân Lâm cũng rớt rất nhiều, thật sự là người mạnh …

【 thế giới 】【 Âu Dương Uyển nhi 】: đương nhiên, bọn họ là cường đại nhất!


Ngày hôm sau, thời tiết rất tốt, ngàn dặm không mây, ánh mặt trời cực kỳ sáng chói, chiếu lên trên người vô cùng ấm áp. Lăng Á và Trương Diệu Thiên – mặt đối mặt ngồi ở trong một nhà hàng, cửa sổ sát đất thật lớn làm cho trong phòng rất sáng sủa.

“Diệu Thiên, thật hiếm khi anh lại chủ động hẹn em đi ăn, có chuyện gì sao?” Lăng Á mang theo tươi cười vẫn như ngày xưa, nhưng trong lòng cậu ta không hề bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.

Cậu ta biết Trương Diệu Thiên vì không muốn Âu Dương Trì hiểu lầm và không vui nên luôn tránh né mình, hiện tại Trương Diệu Thiên chủ động hẹn mình ăn cơm là chứng minh điều gì? Anh và Âu Dương Trì cãi nhau sao? Tuy nghĩ như vậy rất xấu, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới Trương Diệu Thiên có thể vì mình mà gây tranh cãi với Âu Dương Trì thì cậu ta liền nhịn không được vui mừng.

Biểu tình trên mặt Trương Diệu Thiên vẫn tĩnh lặng như trước, căn bản nhìn không ra ý nghĩ cùng tâm tình hiện tại của anh. Lăng Á nhìn qua so với tuổi thực thì có vẻ nhỏ hơn, hơn nữa cậu ta mặc sơ mi đơn giản, trên khuôn mặt luôn tươi cười, nhìn qua tựa như một sinh viên đẹp trai hoạt bát tỏa sáng.

“Không có gì, muốn trò chuyện với em mà thôi.” Trương Diệu Thiên cũng không nói thẳng ra mục đích của mình, chỉ tùy ý trả lời một câu.

“Đúng rồi, em nhớ rõ anh rất thích ăn món cay Tứ Xuyên đi, bởi vì tất cả đều rất cay a ~” Lăng Á vừa nhìn menu vừa nói.

“Gần đây không ăn cay.” Trương Diệu Thiên dừng một chút, “Âu Dương không ăn cay.”

Tay cầm menu của Lăng Á run nhẹ, tuy động tác này thực rất nhỏ, nhưng vẫn bị Trương Diệu Thiên nhìn ở trong mắt.

“Thật không, vậy gần đây anh đều ăn lạt à.” Lăng Á tươi cười vẫn không thay đổi, cậu ta chỉ chỉ đồ ăn trên menu, “Này thế nào, không cay.”

“Em chọn món em thích là tốt rồi.” Trương Diệu Thiên nhìn thoáng qua Lăng Á tuy đang chọn đồ ăn mà vẫn luôn liếc mắt về phía mình, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh vốn cũng không chú ý tới Lăng Á có tình cảm khác thường với anh, dù sao hình thức ở chung từ nhỏ đến lớn cùng với hiện tại của bọn họ cũng không có gì khác biệt. Bọn họ vẫn đều thực tốt, cho nên Trương Diệu Thiên không hề chú ý tới chuyện Lăng Á thích mình. Anh cho là Lăng Á và anh đều đạt chung một nhận thức: bọn họ không thích hợp làm người yêu.

Tính cách không nói, vấn đề lớn nhất là sở thích của bọn họ hoàn toàn khác biệt nhau. Nói thí dụ như – Trương Diệu Thiên thích âm nhạc và game, mà Lăng Á lại thích y học và thể thao. Cho dù Lăng Á buộc bản thân đi thích âm nhạc và game, nhưng đã không thích gì đó thì vẫn luôn không thể có động lực và tình cảm để đi hoàn thành chuyện đó.

Làm bạn bè thì còn ổn, nhưng nếu làm người yêu sống chung với nhau thì tồn tại vấn đề rất lớn.

Năm đó bọn họ chia tay, không ai cảm thấy không cam lòng và luyến tiếc, không làm được người yêu thì cũng không sao, vẫn cứ làm bạn tốt là được.

Nếu không phải Âu Dương Trì lặp đi lặp lại nhiều lần rằng – Lăng Á không chỉ đơn thuần xem anh là bạn, hơn nữa Lăng Việt cũng nhắc nhở anh, thì anh cũng không phát hiện ra. Hiện tại, sau khi biết chuyện này, nhìn kỹ Lăng Á, động tác nhỏ này thực rõ ràng là đang truyền tính hiệu tình cảm tới anh.

Thời điểm dùng cơm, Trương Diệu Thiên có thói quen ăn không nói, ngủ không nói nên vẫn luôn im lặng, nhưng thật ra Lăng Á vẫn luôn nói chuyện để điều hòa không khí.

“Tiểu Á…” Lần này Trương Diệu Thiên hẹn Lăng Á ra ngoài, tất nhiên là có mục đích, anh hy vọng nói rõ ràng với Lăng Á, nhưng hiện tại nhìn Lăng Á, anh nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.

“Làm sao vậy?” Lăng Á buông đũa xuống, nhìn chằm chằm vào Trương Diệu Thiên đang muốn nói lại thôi, hai mắt mở thật lớn, nhìn qua rất linh hoạt đáng yêu.

“Em chắc không biết là tình cảm của anh và Âu Dương rất tốt.” Trương Diệu Thiên hít sâu một hơi, chân thành nói: “Anh rất thích cậu ấy.”

“… Này, em đương nhiên biết.” Tươi cười của Lăng Á bị đơ lại một chút khi Trương Diệu Thiên nói ra hai từ “rất thích”, tiếp sau lại miễn cưỡng bày ra khuôn mặt tươi cười, “Nói cái này để làm gì?”


“Anh và em không thể nào.” Hai mắt Trương Diệu Thiên nhìn thẳng vào Lăng Á, ánh mắt đầy nghiêm túc và kiên định, “Nếu như em còn có ý nghĩ như vậy, về sau anh không có cách nào ở chung với em.”

Độ cong nơi khóe miệng Lăng Á từ từ biến mất, cuối cùng hoàn toàn không thấy, vẻ mặt của cậu ta cũng nghiêm túc, lông mi nhẹ nhàng nhăn lại. Tay đặt trên bàn từ từ nắm chặt lại thành nắm tay, trong ánh mắt cậu ta mang theo khó hiểu, thẳng tắp đối diện Trương Diệu Thiên.

“Vì sao?” thanh âm của Lăng Á mang theo chút run rẩy, cậu ta cắn chặt môi dưới, tựa như muốn đem môi cắn đến chảy máu. Trương Diệu Thiên không nói gì, Lăng Á nhìn Trương Diệu Thiên, ánh mắt dần dần dâng trào nước mắt, cậu ta tức giận nói: “Vì sao? các người quen biết được bao lâu? Vì sao anh liền nhận định anh sẽ luôn thích cậu ấy? Em có thể chờ đến khi anh không còn thích cậu ất nữa a! Em sẽ không phá rối tình cảm của hai người. Em vẫn cứ yên lặng thích anh, như vậy cũng không được sao?”

“Không được.” Trương Diệu Thiên lạnh lùng nói, ngữ khí lạnh như băng phối hợp với biểu tình không chút thay đổi của anh đã đâm sâu vào trái tim của Lăng Á.

“Anh!” Lăng Á muốn làm cho mình tỉnh táo lại, cậu ta hít sâu vào một hơi, “Cho em một lý để anh thích cậu ấy …”

“Không cần lý do, anh thích cậu ấy không cần em tới nghiệm chứng.” Trương Diệu Thiên nhìn hốc mắt ửng đỏ của Lăng Á, tuy đối phương là bạn thời thơ ấu của mình, nhưng Trương Diệu Thiên vẫn không có một tia uyển chuyển, anh tiếp tục nói thẳng, “Chúng ta đã chấm dứt, em thích anh nhưng anh không có cách nào không hề cố kỵ mà sống chung với em.”

“Nếu có thể nói không thích liền không thích, vì sao em phải khổ cực cày game để hấp dẫn lực chú ý của anh như vậy, vì sao em phải ở đây chờ anh a, anh cứ đơn giản như thế liền không cần em sao? Diệu Thiên, em chính là người chơi đùa từ thời thơ ấu cho đến lớn lên của anh a, vì một Âu Dương Trì mà anh vứt bỏ tình cảm của chúng ta sao? Nhiều năm như vậy anh đành lòng sao?!” Lăng Á càng nói càng kích động, nói xong lời cuối cùng thanh âm đều có chút khàn khàn, nhưng cậu ta vẫn nén nhịn nước mắt, cố chấp nhìn vào Trương Diệu Thiên, ánh mắt to tròn đầy long lanh.

Năm ấy, sau khi chia tay, cậu ta chỉ có một chút cảm xúc sầu não. Cậu ta khờ dại cho rằng đây chỉ là luyến tiếc đối với bạn bè do mình sắp xuất ngoại, cậu ta cho rằng tình cảm đối với Trương Diệu Thiên chỉ là tình bạn bè, nhưng không ngờ sau khi rời đi mới càng ngày càng phát hiện tình cảm chân thật của mình, sau khi kết giao qua vài người, mới ý thức được Trương Diệu Thiên rất quan trọng với mình.

Cậu ta vô cùng thích người này, Lăng Á nhìn Trương Diệu Thiên, trong lòng rất ngỗn ngang, rất rầu rĩ khó chịu, cái mũi cũng ê ẩm, trong mắt hàm chứa nước mắt, nhưng là cậu ta không thể khóc, cho dù khóc thì cậu ta cũng muốn chờ đến khi không có ai mới khóc.

“Tiểu Á, anh hy vọng chúng ta vẫn sẽ làm bạn với nhau.” Trương Diệu Thiên – dưới ánh nhìn chăm chú của Lăng Á – đứng lên, “Anh cần mua thuốc, đi trước đây.”

“Từ từ!” Lăng Á thấy Trương Diệu Thiên muốn rời đi, vội vàng kéo lấy ống tay áo của anh.

Trương Diệu Thiên nhìn xuống Lăng Á đang ngồi, chỉ thấy Lăng Á nâng đầu nhìn anh cười “Tạm biệt  ~ về sau, làm bạn bè đi ~ em sẽ bắt đầu từ từ không thích anh nữa! Em không muốn mất đi người bạn như anh … Chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau, được không?”

“Được.” Trương Diệu Thiên vỗ vỗ bả vai Lăng Á, “Tạm biệt, có rảnh thì liên lạc.”

Cửa phòng nhẹ mở ra rồi lại đóng lại, Lăng Á ngơ ngác nhìn về phía cửa, cánh tay vươn lên chào tạm biệt vẫn đơ cứng ở trên không trung, nước mắt ngay khóe mắt bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, cậu ta ngẩng đầu về phía sau, tựa lưng lên ghế, nhìn đèn treo tinh xảo ở giữa trần nhà, hít một hơi, thanh âm lẩm bẩm nho nhỏ mang theo một chút bất đắc dĩ, nói “Làm sao bây giờ a, vẫn rất thích anh a, làm sao bây giờ…”

Lăng Á một mình ngẩn người một hồi lâu, đột nhiên di động của cậu ta vang lên, là Lăng Việt gửi tin nhắn tới.

From Lăng Việt:

Em trai, chị đã biết, hiện tại chị đang trên đường đến nhà em, buổi tối chị sẽ nấu cho em những món ăn mà em thích ăn nhất, được không ~ tay nghề của chị là học từ mẹ đó, tuyệt đối chính tông ~ không cần nghĩ tránh mặt chị, chị có chìa khóa nên bất cứ khi nào cũng có thể đến ~

Lăng Việt gửi tin nhắn đi, biểu tình trên mặt thực nghiêm túc, cô lập tức bấm số điện thoại của Trương Diệu Thiên.

“Quan tâm nó thì cứ nói thẳng a, xong rồi thì gọi điện tới bảo tôi quan tâm nó, đối với em trai người ta thì nên có một chút ôn nhu đi chứ! Cậu yên tâm, tôi sẽ an ủi và khai thông cho nó!” Sau khi nghe thấy đối phương ‘alo’ một tiếng, Lăng Việt liền đối với di động phát ra một tràng hỏa, rồi cúp điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui