Edit: Hayato
Mùa đông đã đến, bởi vì thân thể Âu Dương Trì không tốt, mấy ngày trước đây còn vì làm việc quá độ mà lâm bệnh. Lại thêm ngôi sao do yêu cầu công việc thường không được mặt đủ ấm, nên Tô Lâm cũng không dám cho Âu Dương Trì vào những ngày trời lạnh như thế ra ngoài nơi nơi biểu diễn. Thế nên những hoạt động nào Âu Dương Trì có thể không tham gia anh đều tận lực từ chối, công việc vì thế còn lại không còn bao nhiêu, khiến Âu Dương Trì lập tức nhàn rỗi hơn rất nhiều.
Tận dụng thời gian nhàn rỗi, cậu bắt đầu cố gắng luyện cấp, hơn nữa còn cắp thêm bánh bao nhà mình cùng luyện theo. Mãi cho đến khi thăng tới lv 145, Âu Dương Trì mới bắt đầu cảm thấy mỹ mãn quay đầu hướng về phía trường PK.
Ánh sáng mùa đông thường rất yếu ớt, tuy rằng lúc Âu Dương Trì mơ mơ màng màng mở mắt tỉnh dậy đã là 8 giờ sáng, nhưng những tia sáng xuyên qua bức màn dày chiếu vào phòng vẫn rất mỏng manh, chỉ một khoảnh nhỏ trước cửa sổ kia mới có vẻ sáng sủa ít nhiều.
Âu Dương Trì hai mắt mông lung, ý thức còn chưa kịp từ giấc mộng quay về, cậu từ từ vặn thắt lưng một cái, vỗ vỗ chỗ nằm bên cạnh. Sau khi phát hiện không có ai, mới ngẩn người mở miệng kêu “Diệu Thiên…
Bởi vì mới tỉnh ngủ, âm thanh của Âu Dương Trì có chút khàn khàn trầm thấp. Gọi một tiếng không thấy ai trả lời, Âu Dương Trì có chút buồn bực ngồi dậy, nhìn một chút xung quanh phòng, sau đó rời dường dạo qua phòng khách, phòng bếp, phòng ….dạo qua một vòng cũng không thấy bóng dáng Trương Diệu Thiên đâu, một lúc sau mới nhớ ra anh có nói hôm nay có việc phải ra ngoài, có thể phải đến khuya mới về.
Âu Dương Trì đưa mắt nhìn lên đồ ăn sáng bày sẵn trên bàn, tiến về phía buồng vệ sinh rửa mặt sạch sẽ rồi ngồi vào ăn.
Một lát sau, Âu Dương Trì ngồi ở bàn miếng có miếng không ăn cơm, cậu tự hỏi chính mình lát nữa phải tiêu khiển một mình như thế nào đây?
Miệng uống sữa nóng, Âu Dương Trì ngồi trước máy tính điều khiển y sư chạy loạn khắp nơi. Người trong bang đa số đêm trước đều thức khuya chơi, thế nên hiện tại còn chưa có rời giường. Không có ai nói chuyện phiếm, cũng không ai đi phụ bản cùng, cậu chơi có chút nhàm chán.
[Hệ thống] Ngừơi chơi [Yên lặng] muốn bái ngươi làm sư phụ, có đồng ý hay không?
Tin tức đột nhiên xuất hiện này làm cho Âu Dương Trì giật mình, đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện đứng cách mình không xa có một tiểu y sư. Nàng mặc chiếc áo tân thủ màu xanh lam, hai búi tóc như bánh quai chèo tùy tiện buôn trước ngực nhìn qua thật đáng yêu nhã nhặn, xem tin tức của nàng, chỉ mới cấp 15, quả nhiên là người mới chơi.
Âu Dương Trì đương nhiên là nhấn từ chối, cậu từ trước đến giờ chưa từng nghĩ tới mấy chuyện thu đệ tử này.
[Phụ cận][Yên lặng]: Tỷ tỷ, ngươi thu nhận ta đi, ta thật sự không quen ai khác nữa hết.
Âu Dương Trì hoàn toàn không có để ý đến nàng, đầu tiên bởi vì hai chữ “Tỷ tỷ” kia, bởi vì cậu vốn nghĩ toàn bộ cái server này đều biết cậu là nam cả rồi.
Đáng tiếc, tiểu y sư tên là “Yên lặng” này chỉ là người mới, hoàn toàn không biết tình hình trong game, chỉ cảm thấy Trì trung chi vật là char nữ cấp bậc rất cao, lại mặc trang phục thời trang thật xinh đẹp, nhìn rất thích cũng rất hâm mộ, nên mới muốn bái Trì trung chi vật làm sư.
Tiểu y sư thấy Âu Dương Trì không để ý đến mình, vì thế bèn tiến đến gần một chút.
[Phụ cận][Yên lặng]: Đại tỷ, xin ngươi, ngươi thu ta làm đồ đệ đi!
Tiểu y sư không ngừng di động vòng quanh Âu Dương Trì, Âu Dương Trì nhìn một lát, cảm thấy nàng thật đáng thương, dù sao chính mình cũng đang rảnh rỗi không có gì làm. Vì thế bèn đem Yên Lặng thêm vào tổ đội của mình.
[Tổ đội][Trì trung chi vật]: Ta đem ngươi đi phụ bản.
[Tổ đội][Yên lặng]: Cảm ơn ngươi, tỷ tỷ~~~
[Tổ đội][Trì trung chi vật]: Ta là nam.
[Tổ đội][Yên lặng]: Ngượng quá a, Ca ca, ngươi thu ta làm đồ đệ đi~~
[Tổ đội][Trì trung chi vật]: Ta không thích thu nhận đệ tử.
[Tổ đội][Yên lặng]: Vì sao a, thu đồ đệ ngươi có thể thu được thêm nhiều kinh nghiệm nha!
[Tổ đội][Trì trung chi vật]: Ta đã mãn cấp rồi, hơn nữa đồ đệ phiền toái lắm.
[Tổ đội][Yên lặng]: Ta ngoan lắm, ngươi có việc bận cứ nói, ta tuyệt đối không bắt ngươi phải dắt theo đâu, sư phụ ngươi thu ta đi~~~~
[Tổ đội][Trì trung chi vật]: Ngươi trước kia có từng chơi game chưa, cái gì cũng chưa biết sao?
Âu Dương Trì chợt nghĩ đến chính mình trước kia hỏi Trương Diệu Thiên ngàn ngàn vạn vạn vấn đề, Trương Diệu Thiên đều nhất nhất trả lời, nhưng nếu bắt cậu phải làm những điều tương tự với đệ tử, cậu tuyệt đối sẽ không thu người kia làm đồ đệ.
[Tổ đội][Yên lặng]: Ta từng chơi qua game rồi, tuy rằng đánh đấm không tốt, nhưng là sư phụ, ta tuyệt đối không làm phiền đến ngươi đâu!
[Tổ đội][Trì trung chi vật]: Được rồi…
Âu Dương Trì nhận Yên lặng làm đồ đệ, sau đó tâm trạng vui vẻ mang theo Yên lặng đi phụ bản suốt hai tiếng đồng hồ. Sau đó các thành viên khác của bang cũng lục tục login.
Âu Dương Trì nhìn tên người đang nói chuyện phiếm trên kênh bang, hai mắt đột nhiên sáng ngời, sau đó cậu quyết đoán logout tài khoản của mình, đăng nhập account của Trương Diệu Thiên.
[Bang hội][Nhân tính vị mẫn]: Tổ đội, tổi đội, còn thiếu 2 slot, ta muốn đi săn công thức thần binh, ai đi pty nhanh.
[Bang hội][Huyết nguyệt tiên cơ]: Ta muốn đi!
[Bang hội][Nhân tính vị mẫn]: Còn slot cuối, ai tới trước thì được.
[Bang hội][Âu dương uyển nhi]: Ta ta ta!!!
[Bang hội][Nhân tính vị mẫn]: Cấp bậc thấp quá, không được!
[Bang hội][Âu dương uyển nhi]: Ngươi khi dễ người ta~~
[Bang hội][Nguyệt loan loan]: Ta đến rồi đây~~~ Nhân tính, thêm ta, thêm ta đi~~~
[Bang hội][Quân lâm thiên hạ]: Đừng mời Loan loan, ta đi.
[Bang hội][Nguyệt loan loan]: Lão đại, sao lại nói thế a! Cho người ta cái cơ hội thăng cấp cái coi!
[Bang hội][Nhân tính vị mẫn]: Lão đại, không phải ngươi nói đi cái phụ bản kia ngươi ngán tới tận lỗ mũi rồi, mới muốn chúng ta đi giúp ngươi sao?
[Bang hội][Quân lâm thiên hạ]: Lão tử đột nhiên nổi hứng muốn tự mình đi, ngươi có ý kiến?
[Bang hội][Nhân tính vị mẫn]: Không có lão đại, ngươi muốn đi đâu thì cứ đi đó nha~~~ có ngươi tham gia đi càng mau~~
Vì thế, Âu Dương Trì điều khiển Quân lâm thiên hạ tiến vào phụ bản, bởi vì không hiểu rõ các chiêu thức cũng như combo của Phương sỹ nên lúc điều khiển nhân vật Âu Dương Trì gặp không ít khó khăn.
Chỉ thấy từ trong bóng tối của rừng cây, quái vật không ngừng từ những địa phương kỳ quái tràn ra. Phương sỹ tư thế oai hùng hiên ngang một mình xông lên phía trước, các lọai kỹ năng phóng ra không ngừng, đôi khi còn vô cớ phun ra một mớ phù chú kỳ dị.
Tuy rằng phương sỹ phóng ra kỹ năng có chút lộn xộn, nhưng cũng may mắn thay khả năng của hắn rất cao, thế nên đứng trong cái mớ hỗn loạn đó cũng không bị thương gì.
Đám bốn người còn lại đi theo phía sau Quân lâm thiên hạ đang đánh như phát cuồng đều có chút đổ mồ hôi lạnh. Bọn họ đều cùng nhau ăn ý suy nghĩ, Lão đại hôm nay trúng cái gió gì vậy, cái mớ chiêu thức chém gà loạn xạ này là sao đây!
Quân lâm thiên hạ không phải vẫn xưa nay vẫn luôn động tác tao nhã hàm tỏa sát khí sao? “Phong thái” giết mob gà bằng skill mổ trâu này là sao đây, uy uy, mới nãy thiếu chút nữa bị đánh trúng rồi a.
[Tổ đội][Nhân tính vị mẫn]: Lão đại, anh hôm nay đổi phong cách hả?
[Tổ đội][Huyết nguyệt tiên cơ]: Lão nương cũng thấy rất mãnh liệt a.
[Tổ đội][Quân lâm thiên hạ]: Ta không phải quân lâm.
[Tổ đội][Kim dạ cấm tiêu]: Ta biết rồi, là Âu Dương phải không~~~~
[Tổ đội][Quân lâm thiên hạ]: Đoán chính xác
[Tổ đội][Kim dạ cấm tiêu]: Cái này mà cần đoán nữa hả? Pass acc Quân lâm ngoài ngươi ra còn ai biết nữa đâu~~~
[Tổ đội][Kim dạ cấm tiêu]: Thì ra là Âu Dương a, ta còn nói lão đại sao có thể ra skill đọc phù chú tới xù đầu như vậy…
[Tổ đội][Quân lâm thiên hạ]: Ta chỉ muốn thử hết bảng kỹ năng thôi…
[Tổ đội][Huyết nguyệt tiên cơ]: Ngươi thử skill thì nép qua một góc đi a, làm ta coi tới kinh hồn táng đảm!
[Tổ đội][Cuồng sát]: Ta còn tưởng Quân lâm uống lộn thuốc…
[Tổ đội][Nhân tính vị mẫn]: = =|||
[Tổ đội][Kim dạ cấm tiêu]: Haha, Sát sát, ngươi giết người trực tiếp thật nha, nói kiểu đó Âu Dương còn mặt mũi nào nữa đâu nha~~
[Tổ đội][Quân lâm thiên hạ]: Hiện tại thì thử hết các skill rồi.
[Tổ đội][Nhân tính vị mẫn]: Boss chuẩn bị ra rồi~
Kế tiếp chính là boss, mọi người lập tức ăn ý ngừng tán chuyện. Vì phụ bản này một ngày chỉ có thể đi một lần, nên sau khi hoàn tất phụ bản, tiểu đội tinh anh liền giải tán, tự gia nhập vào đội ngũ quen thuộc của mình.
Âu Dương Trì nhàn rỗi không có gì làm bèn điều khiển phương sĩ đến khu nông trại gieo trồng. Sau khi đến nơi, chỉ trong ngắn ngủi ba mươi phút đã có đến hai cô nàng muốn bái Quân lâm làm sư phụ.
Các nàng đều đem Quân lâm thiên hạ bu lại như bứơm theo hoa, còn mặc thêm trang phục thời trang đẹp mắt, hướng đôi mắt trông mong chờ Âu Dương Trì thu các nàng làm đồ đệ.
[Phụ cận][Quân lâm thiên hạ]: Không cần pm riêng nữa, ta không thu đồ đệ.
[Phụ cận][Lydia]: Quân lâm đại thần, ngươi hiện tại không phải không có đồ đệ sao, thu chúng ta đi~~
[Phụ cận][Hoa nhi]: Đại thần, không nhận thì làm ơn mang tụi ta đi phụ bản đi~~~
Âu Dương Trì bèn điều khiển Quân lâm thiên hạ né xa hai cô nàng này một ít.
[Phụ cận][Quân lâm thiên hạ]: Không được…
Âu Dương Trì cứ nghĩ nói như thế hai cô nàng kia sẽ an phận lại một chút, đáng tiếc chính là, hai cô nàng kia thấy Quân lâm cùng chính mình trò chuyện, bèn nghĩ mình kiên trì thêm một chút nữa thế nào cũng thành công, thế là bắt đầu líu ra líu ríu bên cạnh nói chuyện không ngừng.
Trước kia Trương Diệu Thiên nhận đồ đệ đều giống nhau không nhìn mặt mũi, cho dù bọn họ có đứng kế bên nài nỉ củng thế, còn nếu quá ồn ào liền lập tức pk xử gọn.
Cho nên, kỳ thật rất nhiều người đều hiểu chuyện mà không dám là m phiền đến anh.
Nếu không phải khu gieo trồng này chỉ có trạng thái hòa bình không thể chiến đấu, hai cô nàng kia cũng không dám quấn quít lấy như vậy.
Bởi vì không có kinh nghiệm đối phó, bất đắc dĩ, Âu Dương Trì log out, đăng nhập lại account của chính mình.
Vào lúc giữa trưa, Âu Dương Trì buồn chán mở tủ lạnh ra nhìn, phát hiện bên trong trống rỗng không có gì ăn, cậu nhịn không được thở dài. Kêu đồ ăn ngoài? Quá phiền toái. Tự mình nấu? Phiền toái còn gấp 10.
Âu Dương Trì nghĩ nghĩ, cuối cùng đóng tủ lạnh lại, dù sao cũng không quá đói, nhịn một bữa cũng chả ăn thua gì. Cậu trở lại phòng, giữa trưa một ngày đông giá, ánh mặt trời rọi qua cửa sổ cũng làm người ta ấm áp đôi phần.
Âu Dương Trì đứng lại trước cửa sổ, nhìn xem phong cảnh bên ngoài, ở trong phòng cầm chiếc áo khoác mặc vào, cầm thêm thảm lông rồi bước ra ngoài ban công.
Bên ngoài nắng vàng rực rỡ, không có gió đông rét lạnh chỉ có ánh dương ấm áp chan hòa, rọi lên làm người ta thật thoải mái, cũng khiến người có chút cảm giác buồn ngủ. Âu Dương Trì lại nhàn nhã bước đến chiếc xích đu ở giữa ban công, sau đó ngồi lên, đen thảm lông siết chặt một chút.
Nhắm mắt lại, thật sâu hít vào một hơi, hưởng thụ ánh dương quang thoải mái nơi này.
Lại nói về Trương Diệu Thiên phái bên này, anh bởi vì sáng sớm có việc phải ra ngoài, đến tận giữa trưa mới chợt nhớ chưa có nấu cơm để lại cho Âu Dương Trì.
Trương Diệu Thiên tuy rằng là một anh trạch nam, nhưng may mắn sở hữu một tay hảo trù nghệ, Âu Dương Trì cùng anh ở chung mấy ngày nay, bữa cơm ở nhà trên cơ bản đều là Trương Diệu Thiên xắn tay vào bếp. Đuợc cái chính là đồ ăn Trương Diệu Thiên làm thực hợp khẩu vị ăn uống của Âu Dương Trì.
Cứ như vậy, bất tri bất giác Trương Diệu Thiên đã trở thành đầu bếp riêng cho Âu Dương Trì, trước kia Âu Dương gia bảo mẫu cũng chỉ làm đến việc quét tước mà thôi.
Nghĩ đến việc quên nấu cơm cho cậu, Trương Diệu Thiên lập tức liền cảm thấy mình hẳn là nên trở về sớm một chút. Vì thế ngay khi công việc hoàn tất anh liền nhanh chóng trở về nhà.
“Âu Dương…” vừa về đến nhà việc đầu tiên Trương Diệu Thiên làm chính là cất tiếng gọi Âu Dương Trì.
Gọi một tiếng không thấy ai đáp trả, Trương Diệu Thiên liền đoán cậu hẳn là đang ở trong phòng chơi game. Đến khi bước qua phòng khách, tuy mắt anh vẫn như cũ nhìn thẳng về phía trước nhưng vẫnchú ý đến chiếc xích đu ngoài lan can.
Đi đến ban công, Trương Diệu Thiên liền nhìn thấy con người đang ngủ say kia, máng vàng rực rỡ đem mái tóc của cậu chiếu sáng càng thêm chói mắt. Đôi mắt cậu nhắm chặt, hô hấp nhẹ nhàng, nhìn qua có cảm giác thật bình lặng.
Trương Diệu Thiên vốn không định đánh thức Âu Dương Trì, chính là khi anh đến gần trước mặt cậu, có lẽ là do tiếng bước chân hơi lớn hay là một lý do nào khác, đôi mày Âu Dương Trì khẽ nhíu nhíu rồi chậm rãi mở ra.
Thấy người đang đứng ở trước mặt, Âu Dương Trì ngẩn người hỏi “Không phải anh nói đến tối mới về sao?”
“Công việc xong sớm nên anh về sớm” Trương Diệu Thiên nhẹ nhàng trả lời “Ăn cơm chưa?”
“Anh không có nấu a” Âu Dương Trì ôm thảm bông đứng lên, thẳng tắp nhìn chằm chằm Trương Diệu Thiên.
“Vậy để anh đi nấu cơm cho em, về sau không được bỏ bữa trưa nữa” Trương Diệu Thiên thấy Âu Dương Trì không có chút ý thức nhận sai, cũng không nói nhiều, chỉ là nhắc nhở một câu sau đó liền đi vào phòng khách, chuẩn bị vào bếp nấu ăn.
“Em muốn ăn canh trứng” Âu Dương Trì thấy hành động của anh, lập tức cơn đói từ đâu ùn ùn kéo đến, vì thế liền theo sát phía sau Trương Diệu Thiên, nắm lấy tay anh vô cùng thân thiết nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...