Hôm nay là một ngày nắng đẹp, trên đường người đến kẻ đi, náo nhiệt vô cùng.
Chiếc xe lặng lẽ đậu dưới bóng râm, cùng với đường cái huyên náo bên kia hoàn toàn tương phản, yên tĩnh vô cùng. Đỗ xe ở chỗ này chiếc xe bị bóng mát hoàn tòan che phủ, có chút âm u khiến cho biểu tình những người ngồi trong cũng bị che lấp hoàn toàn
Âu Dương Trì ngẩn người, có chút giật mình quay đầu cùng Trương Diệu Thiên đối điện. Cho dù trong xe ánh sáng không đủ, cậu vẫn có thể thấy rõ biểu tình nghiêm túc trên mặt đối phương.
Để che giấu đi xấu hổ của bản thân, Âu Dương Trì nhỏ giọng khụ một chút, sau mới cất tiếng nói “Ừ thì thân hơn bằng hữu một chút.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Trương Diệu Thiên biểu tình không thay đổi, ngữ khí lại hơi cao lên.
Âu Dương Trì không biết phải trả lời như anh thế nào cho phải, đánh phải im lặng… ánh mắt hướng thẳng về phía trước, nhìn qua tưởng chừng như bình tĩnh, nhưng từng đợt sóng trào sâu trong đáy mắt đã tố cáo hết tâm tư của cậu.
“Anh thích em.” Chỉ đơn giản ba chữ như vậy cũng đủ bao hàm tất cả tâm tình của Trương Diệu Thiên, tuy rằng đơn giản nhưng chính là lời nói chân thành nhất. Trương Diệu Thiên chờ đợi nhìn về phía Âu Dương Trì, cho dù cậu không hề nhìn anh, nhưng anh vẫn thực chuyên chú nhìn chằm chằm vào cậu.
Tầm mắt nóng bỏng cùng lời thổ lộ kia làm Âu Dương Trì có điểm không được tự nhiên, cậu dùng dư quang trong mắt nhìn về phía Trương Diệu Thiên, lại ngay đúng lúc tầm mắt giao nhau thì nhìn ngược trở về.
Không thể không nói, lúc nghe được mấy lời thổ lộ kia của Trương Diệu Thiên, trong lòng Âu Dương Trì quả thực rất vui sướng, ngay cả trong lời nói cũng phảng phất được sự vui mừng “Sau đó thì sao?”
Sau đó? Trương Diệu Thiên sửng sốt, hiển nhiên thật không ngờ Âu Dương Trì sẽ nói như vậy. Bất quá anh lập tức phản ứng lại, nói “Chúng ta quen nhau đi.”
Lời vừa nói ra, cả hai đều ngồi yên không nói gì nữa, khoang xe lại một lần nữa rơi vào khoảng không yên lặng.
“Không nói gì xem như em đồng ý rồi.” Trương Diệu Thiên cảm thấy sự trầm lặng này của Âu Dương Trì quá dị thường, nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là mở miệng trước.
Theo thân thể hơi cứng ngăc của Âu Dương Trì có thể thấy cậu đã nghe được lời Trương Diệu Thiên vừa nói, nhưng vẫn như trước không có trả lời. Biểu tình nghiêm túc của Trương Diệu Thiên có chút dịu đi, khóe miệng anh khẽ nhếch một chút, lộ ra một tia mờ nhạt tươi cười.
“Cùng tôi kết giao là vinh hạnh của anh, cho nên anh mới cười trộm hả.” Âu Dương Trì nửa đùa nửa thật nói, làm cho nụ cười khó có trên gương mặt Trương Diệu Thiên đột nhiên cứng ngắc.
Bầu không khí giữa hai người trong lúc đó nháy mắt trở nên vi diệu, một lát sau, ngay tại lúc Trương Diệu Thiên chuẩn bị khởi động ô tô, bên tai anh lại vang lên thanh âm của Âu Dương Trì.
“Khoan đã, đừng khởi động xe, tôi có vấn đề cần hỏi.” Không đợi Trương Diệu Thiên đáp ứng, Âu Dương Trì đã tiếp tục vấn đề của mình “Anh đến cuối cùng là thích tôi hay thích Trì trung chi vật?”
“Không phải đều là em sao? Vấn đề này đâu có ý nghĩa gì??” Trương Diệu Thiên nghe xong vấn đề của Âu Dương Trì, nhất thời có điểm không nói gì. Nói thật lòng anh không thể lý giải nổi vì sao Âu Dương Trì lại chú ý tới cái vấn đề này.
“Ý tôi là nếu tôi không phải Trì trung chi vật, Trì trung chi vật cũng không phải tôi, vậy anh vẫn sẽ thích tôi sao?” Âu Dương Trì không nhìn đến sự khó hiểu của Trương Diệu Thiên, vẫn như trước kiên quyết không buôn tha, dùng một loại không hỏi ra đáp án ta đây kiên quyết không bỏ cuộc tiếp tục nói.
“Cái giả thiết này không cần phải…”
“Vì sao lại không cần? Theo cách anh nói thì anh thích chính là Trì trung chi vật, bởi vì tôi chính là Trì trung chi vật cho nên mới nhân tiện thích tôi phải không?” Âu Dương Trì cau mày, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy biểu tình hờn giận, ánh mắt dừng ở khuôn mặt than không chút thay đổi của Trương Diệu Thiên.
Âu Dương Trì từ nhỏ đến lớn kỳ thật là một tên thích để tâm vào ba cái chuyện vụn vặt.
Vừa nghe lời thổ lộ của Trương Diệu Thiên xong thì tâm tình của cậu tốt lắm, tốt đến mức lập tức đem chuyện Trương Diệu Thiên chính là Quân lâm thiên hạ đá văng ngay ra khỏi đầu. Nhưng một hồi nhớ ra vụ Trương Diệu Thiên chính là Quân lâm xong cậu cảm thấy kỳ thật dù anh có là Quân lâm thiên hạ cũng không phải vấn đề gì. Dù sao ở trước mặt người mình thích ai mà chẳng muốn thể hiện con người chân thật của bản thân.
Nhưng càng ngồi suy nghĩ mông lung, ý nghĩ của Âu Dương Trì liền dần dần phăng phăng tiến theo phương hướng quái dị.
Tuy rằng Trương Diệu Thiên cùng cậu từng có tiếp xúc thân mật, nhưng sau lần đó bọn họ vẫn duy trì quan hệ bằng hữu bình thường. Theo như ánh mắt Trương Diệu Thiên nhìn cậu, Âu Dương Trì cảm thấy tình cảm giữa họ vẫn chưa vượt qua mức độ bè bạn bình thường.
Thẳng đến lúc Trương Diệu Thiên biết cậu là Trì trung chi vật, ánh mắt anh nhìn cậu mới có biến đổi xảy ra, đây chính là ý nghĩ của Âu Dương Trì.
Cái mà cậu không biết chính là từ trước lúc biết cậu là Trì trung chi vật kia, Trương Diệu Thiên đã đối với cậu càng ngày càng có hảo cảm rồi. Chỉ có thể nói biết cậu là Trì trung chi vật chỉ giúp cho anh xác định rõ ràng hơn tâm ý của chính mình mà thôi.
Âu Dương Trì nhìn Trương Diệu Thiên trước mặt không nói lời nào, niềm vui sướng trong lòng dần dần tiêu tán “Anh không nói tức là đồng ý?”
“Em như vậy là đang cố tình gây sự?” Truơng Diệu Thiên vốn không phải là người giỏi lý lẽ biện hộ, nên hiện tại anh chỉ thấy mình oan khuất khó giải bày.
“Tôi cũng không phải cố tình gây sự, nếu Trì trung chi vật là những người khác, anh hiện tại có phải cũng sẽ không nói những lời này với tôi không? Có phải sẽ tỏ tình với một người khác không?”
“Chuyện này rất quan trọng sao?” Trương Diệu Thiên thật sự không biết Âu Dương Trì đang suy nghĩ như thế nào.
“Vì sao lại không quan trọng? Loại chuyện này tốt nhất là làm rõ ngay từ đầu a! Tôi cũng không muốn làm thế thân cho người khác.”
“Vốn chính là em mà, sao lại nói cái gì thế thân ở đây?”
“Tôi là nói, nếu anh không biết tôi là Trì trung chi vật thì bây giơ vẫn chỉ xem tôi như là bằng hữu thôi phải không?” Âu Dương Trì lại một lần nữa nói mà không hề nhìn tới Trương Diệu Thiên, hai bàn tay cậu nắm chặt, thân mình toàn bộ dựa vào ghế ngồi.
“….” Trương Diệu Thiên bị những lời này của Âu Dương Trì nói đến mức không biết phải biện giải thế nào, chỉ có thể yên lặng nhìn cậu. Anh sớm đã nghe nói cậu nhóc này tính tình cổ quái, nhưng trước kia cùng cậu ở chung thật sự rất thoải mái, nên anh vẫn cảm thấy rằng những lời kia chỉ là bịa đặt.
Nhưng nhìn Âu Dương Trì ngay lúc này đây, Trương Diệu Thiên rốt cuộc hiểu được những lời kia quả nhiên là sự thật, bất quá có câu yêu ai yêu cả đường đi, cho nên bất luận Âu Dương Trì có trái tính trái nết cỡ nào, trong mắt anh lúc này đều cảm thấy được cậu vẫn rất tuyệt vời.
“Nếu tôi không phải Trì trung chi vật, anh sẽ không thích tôi đúng không?” Âu Dương Trì đợi lâu không thấy Trương Diệu Thiên trả lời, nhắc lại câu hỏi kia một lần nữa.
“Âu Dương, em nghĩ như vậy là sai rồi, sao em cứ một mực bám vào cái ý tưởng đó vậy, sao lại để ý đến thế?”
“Tại sao lại không nên để ý, anh cho tôi một lý do đi.” Âu Dương Trì cắn cắn môi dưới.
“Anh bởi vì vì thích Trì trung chi vật nên mới bày tỏ với em, nhưng nếu Trì trung chi vật không phải em thì anh cũng sẽ không tỏ tình với hắn. Em không hiểu sao?” Trương Diệu Thiên nhìn chăm chăm vào Âu Dương Trì, chân thành nói.
“Anh không nói rõ bảo tôi hiểu như thế nào được?” Âu Dương Trì tuy rằng vẫn cau mày như trước, nhưng biểu tình rõ ràng đã nhu hòa hơn.
“Anh đúng là thích Trì trung chi vật nên mới tỏ tình, nhưng nếu Trì trung chi vật không phải là em anh sẽ không tỏ tình. Mặc kệ em có dùng thân phận nào, anh đều thích hết.” Lời nói ra quá mức trắng trợn của Trương Diệu Thiên làm Âu Dương Trì có điểm ngượng ngùng, trên mặt cậu chợt hiện ra một mảng hồng nhạt, may mà không khí xung quanh có phần âm u làm cho Trương Diệu Thiên không để ý tới biến hóa nhỏ này.
“Hừ~~ Như vậy còn nghe được.” Âu Dương Trì trầm mặt trong chốc lát rồi nói, khóe môi khẽ nhếch cùng với ngữ khí nhẹ nhàng đem toàn bộ tâm tình đang rất tốt của cậu hiển hiện rõ ràng.
Cảm nhận được tâm tình thật tốt của Âu dương Trì, Trương Diệu Thiên xem như thoải mái thở dài một hơi, đem xe chậm rãi lái ra khỏi góc đường.
“Bây giờ về nhà luôn à?” Nhìn thấy con đường quen thuộc hiện ra trước mắt, Âu Dương Trì lên tiếng hỏi.
“Em còn muốn đi đâu sao?” Trương Diệu Thiên mắt vẫn nhìn thẳng, bình tĩnh hỏi.
“Không có, cứ về nhà đi.” Âu Dương Trì nhìn ra ngoài cửa số, ngồi trong chốc lát, đột nhiên như là nghĩ đến chuyện gì, ha hả nở nụ cười.
Nghe thấy tiếng cười không chút che dấu của cậu, Trương Diệu Thiên nghi hoặc nhìn qua “Cười gì vậy?”
“Anh nói xem nếu tôi nói cho Tiểu Lâm biết quan hệ của chúng ta rồi, anh ta sẽ có biểu tình gì?” Âu Dương Trì ánh mắt loan loan, tâm tình vô cùng tốt.
“Em định nói cho cậu ta biết sao?” Tuy miệng đầy chính nghĩa nói ra như thế, nhưng trong lòng Trương Diệu Thiên cũng thực tò mò muốn biết.
“Tất nhiên, phải biết tôi hiện tại đang yêu người nào, anh có mới có thể chuẩn bị tốt để đối phó với đám phóng viên chứ.” Âu Dương Trì nói xong liền rút ra di động, nhìn thấy động tác này của cậu, Trương Diệu Thiên bèn hỏi “Lấy di động ra làm gì?”
“Gọi điện thoại cho anh ta” Âu Dương Trì nói được làm được, miệng nói tay đã bắt đầu bấm số.
“Âu Dương, sao tự nhiên lại gọi điện thoại cho tôi?” Đầu dây bên kia, Tô Lâm hoàn toàn không biết tí gì tình huống đang xảy ra, âm thanh của anh qua loa ngoài điện thoại vang lên trong xe.
“Tiểu Lâm, tôi muốn nói với anh một chuyện.” Ngữ khí của Âu Dương Trì trở nên thực sự nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Tô Lâm nghĩ cậu đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Chuyện nghiêm trọng như vậy sao?”
“Tôi đang yêu.” Âu Dương Trì thản nhiên thả ra một câu.
“Cậu đang yêu? Oát đờ? Cậu mà cũng yêu đương sao?! Đối phương là ai? Họ tên quê quán, nhà ở đường nào, trong nhà có bao nhiêu nhân khẩu?!?! Cậu không cần xúc động nha, ngàn vạn lần không được mang theo cô ấy cùng đi ra ngoài a, bị chụp lại thì biết làm sao bây giờ. Mà đúng rồi quên hỏi, là nam hay nữ vậy hử?”
“Nam, tối nay đến nhà tôi là có thể thấy.”
“CÁI KHỈ GÌ?! Cậu điên rồi hả Âu Dương, nam, cậu vậy mà thật sự quen bạn trai sao? Chuyện này mà bị đám cẩu tử biết được cậu có biết sẽ ra sao không? Cậu muốn hủy hoại danh tiếng của mình à? Sớm biết cậu thật sự quen bạn trai còn không bằng đem cậu qua cho Trương Diệu Thiên ghép thành một đôi.
Nghe thấy tên của mình đựơc Tô Lâm nhắc tới, Trương Diệu Thiên sửng sốt một chút.
“Tiểu Lâm, anh bình tĩnh một chút, lát nữa đến nhà của tôi chúng ta chậm rãi thảo luận.” Âu Dương Trì nói, muốn làm cho Tô Lâm bình tĩnh lại đôi chút.
“Được, được được, tôi bình tĩnh” Tô Lâm dừng một chút” Bây giờ tôi qua nhà cậu liền đây!!”
Lúc Trương Diệu Thiên và Âu Dương Trì về đến nhà, từ rất xa đã thấy xe của Tô Lâm đã đậu sẵn ở đó tự lúc nào.
“Anh ta chắc đã vào nhà rồi đi.” Âu Dương Trì vừa nói vừa mở cửa phòng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của cậu, vừa vào phòng khách đã thấy Tô Lâm ngồi sẵn trên sô pha, thở ngắn than dài.
“Âu Dương!” Vừa nhìn thấy Âu Dương Trì đi vào, Tô Lâm tinh thần liền lập tức tỉnh táo, bay cái vèo đến trước mặt cậu, nhìn thấy Trương Diệu Thiên kế bên có chút sửng sốt, sau đó qua quit hỏi thăm rồi lại đem tầm mắt lập tức tập trung ở trên ngừơi Âu Dương Trì “Âu Dương, người đâu, đem ra tôi coi coi là ai?”
Âu Dương Trì và Trương Diệu Thiên vô cùng ăn ý nhìn qua nhau liếc mắt một cái, Âu Dương Trì thở dài nói “Không phải ở ngay bên cạnh anh sao?”
“Tô lâm nhìn về phía Âu Dương Trì, lại liếc qua phía Trương Diệu Thiên, miệng há to đến mức có thể nhét vào cùng lúc hai quả trứng gà. Tay anh chỉ chỉ Âu Dương Trì, sau đó lại trỏ trỏ qua phía Trương Diệu Thiê, hét lớn “Cậu…các cậu…. các cậu đang đùa à!!! Lạy thánh thần trời đất, Âu Dương Huynh, cậu đừng có đùa giỡn trái tim yếu ớt của tôi như vậy nhaaa…..”
[H]: Dạo này nhận được cmt động viên của các bạn, bạn H vui lắm lắm *đỏ mặt*, cũng nhờ đó mà cục lười ăn sâu trong máu nó teo nhỏ dần đi chứ không có phình to như trước nữa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...