Dưỡng Thành Muội Muội Nho Nhỏ



"Lúc ta tới tìm cô nương, còn nghe thấy lời khen ngợi công tử mới tới kia nho nhã lễ độ được giáo dục tốt của Tiền nhị gia nữa.

À đúng rồi, bây giờ Tiền nhị gia tới Tùng Phong viện hầu hạ, đổi tên thành Tùng Đào rồi." Tiêu Vĩ vừa tháo tóc cho Hứa Tri Vụ, vừa nói với Lục Khởi: "Ngươi xem, công tử vừa tới đã được không ít người yêu thích, đúng là có bản lĩnh."

Tiêu Vĩ nhớ tới lời châm biếm nhàn nhạt của Hứa Tư lúc tìm được Hứa Tri Vụ, cùng với ánh mắt trong chốc lát đã rời đi của hắn, trong lòng giống như bị nghẹn một hơi.

Hắn trông ưa nhìn thì làm sao, tuổi tác còn nhỏ đã không coi ai ra gì như thế! Càng khiến người khác khó chịu hơn là, hắn bày ra gương mặt tươi cười với mấy người Tiền nhị gia nhưng lại chẳng nói lời hay nào với mình, không thể đối xử được như nhau hay sao?

Thế là chịu được sự chua xót kỳ lạ: "Hắn đúng là số tốt, xuất thân ban đầu có lẽ còn không bằng chúng ta, vận may tới thì không ngăn cản được, chớp mắt đã thành công tử của châu phủ, trở thành bề trên rồi! Chẳng trách kiêu ngạo tự phụ, không vừa mắt mấy người nô tỳ như chúng ta."

Môi Lục Khởi giật giật nhưng cũng chẳng nói gì.

Còn Tiêu Vĩ nói rất hăng say, thấy đầu Hứa Tri Vụ gật từng cái giống như sắp ngủ ngồi thì dừng lại gọi nàng: "Cô nương, cô nương, nếu người ngủ lúc này, tóc kéo đau thì đừng trách cứ nô tỳ đấy."

Hứa Tri Vụ lẩm bẩm một tiếng, gắng gượng mở mắt ra.

"Cô nương, nô tỳ có lời trong lòng nói với người, người đừng nói với lão gia và phu nhân." Tiêu Vĩ bện tóc của Hứa Tri Vụ lại, tiến sát lại nói: "Cô nương là nữ nhi, còn công tử là nam nhi, sau này chuyện kế thừa gia sản đều là của nam nhân.

Cô nương thêm một người ca ca, sau này của cải cũng bị tranh hơn nửa rồi!"

Hứa Tri Vụ nhạy bén nghe thấy một chữ 'tranh' thì hơi tỉnh táo hơn chút: "Ai muốn tranh đồ của A Vụ?"

"Nô tỳ cũng là đau lòng cô nương nên mới nói lời này...!Lão gia và phu nhân vốn dĩ chỉ có một người là cô nương, cô nương muốn bao nhiêu đồ ăn ngon, đồ chơi đều được, bây giờ cô nương có thêm một ca ca, tất cả đồ ngon đồ chơi đều phải chia cho ca ca đó rồi." Tiêu Vĩ thay đổi cách dễ giải thích hơn với Hứa Tri Vụ: "Cô nương đồng ý nhường những đồ ngon đồ chơi này cho người khác sao?"

Hứa Tri Vụ hễ nghĩ tới lại thấy rất khó chịu, đồ ngon đồ chơi của nàng đã rất không đủ rồi vậy mà còn phải chia một nửa?!

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Hứa Tri Vụ lắc đầu nguầy nguậy, Tiêu Vĩ còn muốn nói gì đó nhưng cảm thấy khuỷu tay nặng trịch.

Cúi đầu nhìn thì thấy cằm cô nương nhà nàng ta đang chôn trong khuỷu tay nàng ta, khuôn mặt mềm mại bị chen phồng lên, hàng mi dài che phủ khéo léo.

Đã chìm vào giấc ngủ ngon rồi.

...

Đây là đêm đầu tiên Tạ Bất Quyện ở trong nơi sắp xếp của Hứa phủ.

Từ nay về sau hắn sẽ là Hứa Tư, có một thân phận hoàn toàn mới, cuộc sống hoàn toàn mới.

Tiếng gõ cửa vang lên, một cô cô lớn tuổi tiến vào, rõ ràng là một lão bộ rất có thâm niên trong Hứa phủ.

"Công tử gọi ta một tiếng Thiện cô là được, viện của công tử và cô nương đều là lão nô quản lý." Trên mặt Thiện cô hiện lên nụ cười thích đáng, Hứa Tư rất quen với kiểu cười này, hắn thường thấy trong cung-- một nụ cười lễ độ đơn thuần không nhận ra được vui buồn.


Hứa Tư cũng cười gọi một tiếng Thiện cô.

"Công tử còn thiếu cái gì không? Cứ việc phân phó lão nô, ngày mai sẽ chọn mua cho công tử."

"Làm phiền Thiện cô rồi, tạm thời cũng không nghĩ ra thiếu cái gì."

Thiện cô gật đầu, chậm rãi tới gần: "Vậy thì công tử cứ ở đây như này đã, nếu như cảm thấy thiếu gì đó, mấy ngày sau phân phó lão nô cũng được.

Hôm nay cũng không còn sớm nữa, tắt đèn đi ngủ thôi."

Khóe môi Hứa Tư hơi động, trơ mắt nhìn Thiện cô cầm lấy giá nến trong phòng, sau đó bước tập tễnh ra ngoài: "Đúng rồi, nếu như ban đêm có chuyện, gọi Thông Đào là được, hắn nghỉ ngơi ngay gian bên cạnh.

Giá nến kia càng ngày càng xa, trong phòng cũng từ đó mờ tối dần.

Hứa Tư như nghe thấy tiếng vo ve nho nhỏ trong đêm đen, hắn nắm chặt tay, ôm lấy chăn mỏng trên giường, rũ mắt phủ chăn trên mặt đất.

Ở đây có một mảnh trăng sáng xuyên qua cửa sổ giấy chiếu vào bàn đá cẩm thạch, trở thành nơi duy nhất có ánh sáng.

Mặt đất rất cứng, Hứa Tư lặng lẽ nằm xuống.

Hắn thử chìm vào giấc ngủ theo ánh trăng nhưng giật mình cảm thấy mình lại quay về trong cung.

Tiếng bước chân nhẹ bẫng.

Tiếng phập của trường kiếm đâm vào da thịt.

Tiếng phụt phụt của máu bắn tung tóe lên khung cửa sổ.

Mùi tanh của máu.

Mùi gây gây.

Cùng với mùi gỗ hơi ẩm.

Rõ ràng hai tháng đã trôi qua, những tiếng vang khiến người ta dựng tóc gáy, mùi hương khiến người ta buồn nôn từ đầu tới cuối vẫn đeo bám hắn, gạt mãi không biến mất.

Còn hắn cũng chìm trong mơ như lúc đó, không cách nào lên tiếng, không thể nhúc nhích.

...

Trời hừng sáng, Hứa Tri Vụ dùng bữa sáng trong viện xong, thay một bộ xiêm y mới may lên, đó là một bộ tề hung nhu quần màu vàng nhạt, làn váy là dải lụa mềm mại.

Nàng quay vòng hỏi: "Đẹp không?"


Hai nha đầu cùng lúc gật đầu.

Tiêu Vĩ dẻo miệng khen mấy câu: "Cô nương chẳng khác gì như tiểu tiên nữ hạ phàm cả, lão gia và phu nhân mà nhìn thấy không biết yên thích cỡ nào nữa."

Ngay sau đó, Hứa Tri Vụ tung tăng tới chính viện tìm Hứa phụ và Hứa mẫu, nhưng lại được thông báo rằng hai người đều không ở đây.

"Cha đi đâu rồi, đã tới châu phủ rồi sao?"

Nha hoàn của chính viện nói: "Hôm nay lão gia không tới châu phủ, vừa rồi gặp Trương Hộ Tào, sau đó đã ra ngoài rồi, nô tỳ cũng không biết đi đâu ạ."

"Vậy mẫu thân thì sao?"

"Phu nhân đưa công tử đi chọn đồ may rồi ạ."

Hứa Tri Vụ buồn bực trở về.

Cha không ở đây, mẫu thân cũng không, tại sao đều không ở đây chứ?"

Trên đường, Tiêu Vĩ nhìn Hứa Tri Vụ, sau đó nhỏ tiếng nói: "Cô nương, nô tỳ đúng chứ?"

"Hả?" Hứa Tri Vụ mù mờ nhìn sang.

"Hôm nay lão gia gặp Trương Hộ Tào, chắc chắn là có liên quan tới hộ tịch của công tử, phu nhân lại tự mình đi chọn xiêm y cho công tử, tóm lại đều xoay quanh công tử."

Hứa Tri Vụ không nói gì, yên lặng siết chặt bàn tay.

Tiêu Vĩ càng sát lại gần, đè thấp giọng nói: "Cô nương, đây cũng không phải là một điềm báo tốt.

Sau này khi cô nương muốn lão gia và phu nhân, không chừng đều có công tử ở đó đấy!"

Lục Khởi luôn kiệm lời cuối cùng cũng cau mày nói: "Tiêu Vĩ, ngươi qua đây!"

"Sao ta phải qua? Cô nương cũng chưa nói gì, ngươi dạy bảo ta à?"

"Tiêu Vĩ, chủ là chủ, nô tỳ là nô tỳ, không được nói xằng bậy!"

"Ta chỉ là đau lòng cho cô nương, ấm ức thay cô nương thôi.

Cô nương của chúng ta hưng phấn tới chính viện, kết quả cha nương đều không có ở đó.

Cuối cùng ai mới là con ruột đây? Lục Khởi, nếu như ngươi theo bên đó thì xin mời tự mình tới Tùng Phong viện hầu hạ đi!"


Hứa Tri Vụ bị ồn ào tới mức bực dọc, một sự ghen tuông kỳ lạ xộc vào khoang mũi, nàng buồn bực chạy về phía trước, nước mắt cứ thế lăn dài.

Hai nha đầu lúc này mới ngừng cãi vã, nhanh chóng theo sau.

Tới gần giữa trưa, Hứa mẫu cũng về.

Hứa Tri Vụ của khi đó đã sớm quên buổi sáng từng khóc lóc, nhào vào lòng Hứa mẫu làm nũng: "Mẫu thân."

Hứa mẫu xoa đầu Hứa Tri Vụ, cười nói: "A Vụ ngoan, xem mẫu thân mang gì cho con này."

Hứa Tri Vụ bật ra khỏi lồng ngực của Hứa mẫu, nhìn thấy nha đầu bên cạnh Hứa mẫu đưa tới một hộp đồ ăn, hơi lành lạnh tỏa ra hương thơm, xung quanh còn có băng cố định.

Hứa Tri Vụ nhận ra ký hiệu trên hộp đồ ăn, lập tức hoan hô: "Bánh Ngọc Sương!"

Hứa Tư đứng sau Hứa mẫu, ánh mắt rơi xuống bánh Ngọc Sương.

Chẳng bao lâu cũng có người nhắc tới bánh Ngọc Sương thì phải thèm nhỏ dãi, chỉ đáng tiếc tới khi chết hắn cũng không ăn được.

Lúc này Hứa Tri Vụ nhìn Hứa Tư một cái hỏi Hứa mẫu: "Chỉ có A Vụ có thôi sao? Hắn không có sao?"

"Ca ca của con không thích ăn đồ ngọt, A Vụ ăn một mình thôi."

Hứa Tri Vụ chỉ là muốn biết rằng thứ mà nàng có Hứa Tư có hay không chứ không thật sự muốn cho hắn ăn, lập tức cười tít mắt gật đầu, gọi Lục Khởi giúp nàng cầm đưa vào phòng.

Nàng trở về viện phấn khởi ăn hết sách bánh Ngọc Sương, bỗng dưng có một bóng dáng phủ trên đỉnh đầu.

Hứa Tri Vụ ngẩng đầu hỏi: "Tiêu Vĩ sao ngươi lại tức giận thế kia?"

"Cô nương, may mà người đã dùng xong đồ ngọt, nếu không người nghe tin tức này sợ rằng không ăn nổi nữa." Tiêu Vĩ luôn nói quá như thế, Hứa Tri Vụ không nói gì, chỉ cầm bát băng nhìn nàng ta.

"Vừa rồi ta nghe người của Tùng Phong viện nói rồi, lão gia dắt một con ngựa nhỏ về cho công tử! Nói là tiện cho công tử cưỡi ngựa đi ra ngoài, đi xung quanh tản bộ làm quen nơi Biền Châu của chúng ta."

Hứa Tri Vụ ngẩn người, khóe môi bắt đầu xịu xuống.

Ngựa nhỏ không phải rất quý sao, nàng còn ra sức nhảy múa mới đổi được một con ngựa, tới tận bây giờ cũng chưa tới.

Nhưng Hứa Tư chẳng làm gì mà cha lại tặng cho hắn một con sao?"

"Cô nương, này còn chưa hết đâu!" Tiêu Vĩ nắm lấy cổ tay của Hứa Tri Vụ, mày dựng thẳng nói: "Nghe nói con ngựa đó vốn dĩ là cho cô nương đó!"

"?" Hứa Tri Vụ hơi mờ mịt lại có vài phần không tin, nàng lặp lại lần nữa: "Cho ta sao? Bé ngựa trắng muốt mà ta nhảy điệu khổng tước đổi lấy sao?"

"Vậy còn sai sao? Con ngựa mà lão gia đưa tới Tùng Phong viện cũng trắng muốt, hạ nhân Tùng Phong viện đều nói là con ngựa đó vốn dĩ là cho người, khỏi phải nói đắc ý thế nào!"

Hứa Tri Vụ cảm thấy bát băng hơi lạnh cả tay rồi, nàng co rúm lại, đột nhiên bên tai vang lên lời mà Tiêu Vĩ từng nói lúc tỉnh lúc mơ.

Đồ ăn đồ chơi của nàng, tất cả của nàng, bắt đầu từ khi Hứa Tư vào phủ đều phải chia cho hắn một nửa sao?

Sở dĩ Hứa Tư không có bánh Ngọc Sương là vì hắn không thích; còn hắn mà đã thích thì sẽ cướp hết của nàng.


Hứa Tri Vụ mơ hồ có vài suy nghĩ, nàng đẩy bát băng đứng dậy, sau đó nhấc làn váy chạy nhanh tới chính viện, cứ chạy rồi chạy, cổ họng của nàng bắt đầu nghẹn ngào, ánh mắt trở nên mờ mịt, không thở nổi.

Nàng rất sợ, rất sợ cha nương yêu thích Hứa Tư hơn cả thích nàng.

Nàng nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp của Hứa phụ, quan phục trên người ông còn chưa cởi ra lộ ra dáng vẻ rất uy nghiêm.

Nhưng từ trước tới nay Hứa Tri Vụ không sợ Hứa phụ, đối với người khác sự nghiêm khắc khiếp người chỉ khiến nàng cảm thấy yên tâm.

Hứa Tri Vụ gào khóc nhào vào lòng Hứa phụ.

Trong mắt Hứa phụ, từ xa nhìn thấy một tiểu cô nương giàn giụa nước mắt xách váy chạy, giống như bươm bướm bay tới sau đó mạnh mẽ đập vào trong lòng ông.

Hứa phụ ngồi xuống dỗ dành với giọng dịu dàng: "Làm sao thế này, ai khiến A Vụ của chúng ta khóc thế?"

Hứa phụ càng dỗ dành, nước mắt của Hứa Tri Vụ càng không nhịn được, vùi đầu khóc một lúc mới mở lời: "Hu hu.....là cha, cha nói lời không giữ lấy lời!"

"Sao cha nói lời lại không giữ lấy lời?"

Hứa Tri Vụ õng ẹo, hăng hái khóc nói: "Cha nói muốn tặng ngựa nhỏ cho con, cuối cùng lại cho người khác."

"A Vụ nghe cha nói.

Con ngựa đó vốn dĩ đúng là cho A Vụ, nhưng mà lần này cha tới bãi giữ ngựa nhìn", Hứa phụ khoa trương khua tay múa chân: "Ghê thật, ngựa đã lớn thế này rồi, ngựa nhỏ của bây giờ đã cao hơn A Vụ rất nhiều rồi, nếu như A Vụ không cẩn thận ngã khỏi ngựa, có phải rất đau không? Cho nên cha đưa con ngựa trưởng thành này cho ca ca, rồi lấy một con vừa mới sinh không lâu cho A Vụ, cùng trưởng thành A Vụ, có được không?"

Hứa Tri Vụ nghiêm túc nghe hết, nước mắt đã bớt đi nhiều nhưng vẫn cảm thấy tủi thân: "Vậy tại sao hắn chẳng làm cái gì cũng được ngựa nhỏ chứ?"

"Ca ca vừa tới, chúng là không phải nên cho hắn một món quà gặp mặt sao? A Vụ đừng quên là ca ca có tặng quà gặp mặt cho con, một con mèo con bện bằng vải đấy, có đúng không?" Thấy Hứa Tri Vụ gật đầu, Hứa phụ lại nói: "Hơn nữa bây giờ ca ca cũng là người của Hứa gia chúng ta rồi, thứ mà A Vụ có, hắn cũng phải có mới công bằng, có đúng không?"

Hứa Tri Vụ suy nghĩ nhưng lại không hiểu, nước mắt lại lần nữa chảy xuống: "Không công bằng, cha phải bàn tới trước có trước, sau có sau! Cho dù cũng là người của Hứa gia, con cũng tới sớm hơn hắn mà hu hu hu, con......hức, vừa sinh ra đã tới trước rồi, hắn 12 tuổi mới tới mà!"

Hứa phụ nghẹn lời, không ngờ con bé lại nghĩ như vậy.

Hứa Tri Vụ tiếp tục khóc: "Hắn tới muộn hơn cả con, tại sao con có hắn cũng có? Ngựa nhỏ của con hu hu hu.....hắn chẳng làm gì cũng có, ngựa nhỏ đắt như thế..."

Hứa phụ đau đầu, ban đầu ông vì để Hứa Tri Vụ cảm thấy không dễ gì có được ngựa mới nói đắt thế này thế kia với nàng, còn muốn nàng ngoan ngoãn nhảy múa mới được nhận lấy.

Thật ra một con ngựa đối với Hứa gia vốn dĩ chỉ là hạt cát trong sa mạc, nhưng bây giờ đã không dễ gì nói thật với Hứa Tri Vụ nữa rồi.

"Hơn nữa, con còn nói với A Nhàn ngựa nhỏ của con sắp tới rồi, A Nhàn còn nói muốn tới sờ thử...."

"A Vụ đừng khóc nữa, cha đảm bảo sẽ đưa ngựa nhỏ tới viện của con trước tháng sau, có được không A Vụ muốn cái gì, cha cũng mua cho con....." Giọt nước mắt của Hứa Tri Vụ lăn dài xuống, Hứa phụ giơ tay lau đi, vừa lau vừa dỗ dành, cảm thấy lần này đã rất khó dỗ dành rồi.

Hứa Tri Vụ không né tránh, mặt vùi vào tay của Hứa phụ, khóc nứa nở nói: "Đáng ghét.......đáng ghét......"

Cũng chẳng biết là đang nói ai đáng ghét, là Hứa phụ hay là Hứa Tư.

Mà ở góc tường, Hứa Tư nghe thấy cuộc nói chuyện này yên lặng rụt chân sắp bước ra lại.

Hắn cúi đầu nhìn xuống mặt đất, khuôn mặt tuấn tú đều bị khuất trong bóng râm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui