Dưỡng Thành Muội Muội Nho Nhỏ



Hứa Tư buông bút, vài tờ cuối cùng còn chưa khô mực, hắn trải từng trang giấy để trên bàn.

Tùng Đào giúp hắn thu dọn bút mực, nhìn lên bàn liền khen: "Công tử viết đẹp quá đi mất!"

Hứa Tư không cản hắn nhìn, Tùng Đào liền xem rất chăm chú, đột nhiện ngừng động tác: "Công tử, bài này hình như tiểu nhân đọc qua rồi, là một bài thơ tình!"

Hứa Tư nghe vậy đứng dậy, xếp giấy chồng lên nhau, đặt ở dưới, sau đó cười cười nói: "A Vụ muội muội học, tiên sinh cho nàng đọc viết theo."

Hắn đẩy cửa đi ra ngoài, đi qua cửa Thùy Hoa, vào trong viện Hứa Tri Vụ.

Có thể thấy phòng nàng còn sáng đèn, đến gần hơn nữa còn nghe thấy tiếng nàng lắp bắp đọc sách: "......Cầu mà không được, thức ngủ, ơ, ngụ mị tư phục….nhưng mà ngụ mị tư phục có nghĩa là gì chứ?"

Hứa Tư không phát ra tiếng cười một trận rồi mới gõ cửa phòng nàng.

Hứa Tri Vụ xụ mặt nhìn hắn đi tới, đôi mắt bị ánh nến hắt lên phát sáng, nàng thấy trong tay nàng cầm một xấp giấy thật dày, hơi nghi ngờ mà chớp chớp mắt.

"A Vụ, đây là chữ khải, muội có thể trải ra viết phỏng theo."

Hứa Tư đặt giấy trong tay lên trên bàn Hứa Tri Vụ, sau đó vuốt tóc dài rối tung của nàng, cười nói: "Ngụ mị tư phục có nghĩ là ngày đêm tương tư."

"À, đúng đúng đúng.

Muội nhớ ra rồi, tiên sinh cũng nói vậy." Hứa Tri Vụ cười cong mắt, chống bàn quỳ gối thẳng người hỏi Hứa Tư: "Đây là viết cho muội hả?"

"Ừ, bài tập của muội bắt viết chữ khải mà."

Hứa Tri Vụ lật lật, thể chữ khải của hắn ngay ngắn xinh đẹp, vừa nhìn thấy chữ sẽ ngay lập tức cảm thấy người cũng đẹp như vậy.


Nàng vừa xem vừa trầm trồ, lật đến tờ cuối cùng, còn thấy có thêm , Hứa Tri Vụ vui mừng cách một bàn sách ôm lấy cổ hắn, miệng oang lên: "Ca ca thật tốt quá đi, A Vụ rất thích ca ca! Viết nhiều như vậy tay của ca ca có mỏi không, A Vụ bóp cho ca ca nha."

Từ nhỏ Hứa Tư chưa từng nghe lời khen ngợi cùng bày tỏ thẳng thắng như vậy, trong một lúc không biết phản ứng thế nào, trên mặt nóng hầm hầm.

Quá khoa trương rồi, hắn chịu không nổi.

Khuôn mặt Hứa Tri Vụ cọ cọ bên gáy hắn, vừa lạnh vừa nhẵn mịn

Nàng ôm hắn hơi nhúc nhích thân thể, một lát sau bỗng dừng lại: "Bụng muội bị bàn trà nhỏ cấn đau."

Hứa Tư buồn cười.

Hắn chọn từ trong trang sách ra mấy từ khó viết, dạy Hứa Tri Vụ viết một mớ.

So với Hứa Tri Vụ vừa khóc lóc vừa viết tên mình lần trước, lần này nàng chịu học hơn rất nhiều, xem ra một câu "Quá trễ" của tiên sinh có tác dụng rất lớn.

Bữa tiếp theo Hứa Tri Vụ đến thư viện, quả nhiên tiên sinh chịu gặp nàng, trước khi dạy bài mới kiểm tra nàng vài chữ bên trong , lại bảo nàng đọc thuộc .

Nhìn thấy Hứa Tri Vụ đọc không trôi chảy lắm nhưng không sai chỗ nào, không khỏi nhẹ gật đầu: "Cũng tốt lắm."

Hai mắt Hứa Tri Vụ sáng ngời, phấn chấn mà đứng thẳng lưng, nếu nàng có thêm một cái đuôi, lúc này nhất định đang không ngừng vẫy.

…..

Lớp tài năng tan học, mọi người sôi nổi thu dọn sách vở vào túi, có người hỏi Hứa Tư đi về bằng cách nào, Hứa Tư cười nói: "Cưỡi ngựa tới nên giờ cưỡi ngựa về."

Mấy người vừa đi vừa trò chuyện, cùng với bạn học rời khỏi học đường.

Bạn học còn đang mải luyên thuyên, ánh mắt Hứa Tư lại tìm kiếm ở bên ngoài.

"Ca ca!" Hắn nghe thấy giọng nói quen tai, nháy mắt liền thấy Hứa Tri Vụ cầm túi đựng sách nhỏ, giương tay chạy tới, trên gương mặt đều lộ ý cười.

"A Vụ, muội chậm một chút."

Nhưng mà Hứa Tri Vụ vẫn chạy như bay, càng chạy càng nhanh, cuối cùng đâm sầm thật mạnh vào lồng ngực hắn, lần này không còn yêu cầu hắn đừng cướp cha nương của nàng nữa.

Nàng ôm hắn, ngửa đầu nói: "Ca ca, tiên sinh khen muội! Tiên sinh nói muội tốt lắm, lúc đó còn cười với muội."

Thì ra chỉ cần một chút khích lệ cũng sẽ khiến nàng phấn khởi như vậy à?

Hứa Tư cười xoa xoa đầu tiểu cô nương, thừa nhận nàng: "A Vụ làm rất tốt."

Vì thế tiểu cô nương càng thêm hào hứng, ôm hắn nhảy cẫng.

"Hứa công tử, đây là tiểu thư của Hứa Thứ sử à?" Có một người hỏi.

Một tay Hứa Tư giữ Hứa Tri Vụ để nàng không ngã, hơi quay đầu nhìn qua.

Có mấy bạn học cười nói sôi nổi hâm mộ, bảo rằng cũng muốn có một muội muội đáng yêu ngoan ngoãn như vậy.

Vốn dĩ có người cho rằng Hứa Tư cùng lắm là con nuôi của Hứa gia, đó không phải thân sinh, nói không chừng muốn đổi là đổi.


Nhưng hiện tại thấy tận mắt hắn và nữ nhi của Hứa Thứ sử thân thiết với nhau, lập tức thu hồi ý khinh thường.

Đây rõ ràng đã được Hứa gia đồng ý, cùng nhau ở chung như người nhà.

"Ca ca, chúng ta mau trở về thôi! Hôm nay muội học , có rất nhiều chữ lạ đó."

Hứa Tri Vụ lôi kéo Hứa Tư đi về, Hứa Tư liền cười tạm biệt với bạn học.

Dọc theo đường đi đều nghe tiểu cô nương kể rằng hôm nay học cái gì, rồi tiên sinh dạy dỗ nàng thế nào.

Bỗng nhiên, Hứa Tri Vụ quay đầu hỏi hắn: "Ca ca, hôm nay huynh còn giúp muội viết mẫu không?"

Hứa Tư "Ừ" một tiếng, Hứa Tri Vụ lập tức lớn tiếng hoan hô.

Thế là mỗi ngày sau đó, sau khi Hứa Tư hoàn thành bài tập của bản thân xong, còn mất thêm một khoản thời gian giúp Hứa Tri Vụ sao chép bài tập.

Trước mắt Hứa Tri Vụ đang học , Hứa Tư viết từ đến , từ đến .

Đêm nào cũng đều thắp đèn viết từng nét từng nét: "Cỏ lau xanh um, sương sớm vừa lên.

Người luôn mong nhớ, ở bên kia bờ", hoặc là "Cô nương xinh đẹp, đợi ta ở góc tường thành, yêu mà không dám gặp, gãi đầu chần chừ"....

Hạ sang thu rồi đến đông.

Bất tri bất giác đến cuối năm, mùa đông là thời gian khắc nghiệt trong năm.

Dưới hiên Hứa phủ đã treo đầy đèn lồng đỏ, chuẩn bị tiễn năm.

Đầu tiên là mở cửa từ đường, sai người đi dọn dẹp, sau đó Hứa phụ và Hứa mẫu đưa Hứa Tri Vụ và Hứa Tư đến từ đường chúc tết tổ tiên.

Trên bàn dài phía trước bàn thờ đặt bài vị đặt một quyển gia phả thật dày, cùng với một quyển sách bìa vàng.

Hứa Tri Vụ tò mò đi đến lật ra, Hứa mẫu không cản nàng, chỉ bảo nàng cẩn thận đừng làm hỏng nó.

Trên trang lót sách vàng viết:

Năm Thịnh Quang thứ mười ba, ngày mười sáu tháng Giêng nhận và giữ tại đây.


Quý tịch

Chủ hộ Hứa Tử Mậu người nhà họ Hứa, năm ba mươi tuổi nhậm chức Thứ sử Biền Châu.

Thê tử Trình thị hai mươi bốn tuổi.

Nhi tử Hứa Tư mười hai tuổi.

Nữ nhi Hứa Tri Vụ sáu tuổi.

…..

"Quào…." Hứa Tri Vụ nhìn sách vàng kinh ngạc cảm thán: "Ca ca cũng có tên! Con cũng có tên!"

Hứa mẫu liền giải thích với nàng: "Đây là toàn bộ hộ tịch của nhà ta, A Vụ vừa sinh ra cũng được viết tên.

Tiểu Tư là người nhà chúng ta, là ca ca A Vụ, đương nhiên cũng được viết tên."

Hứa Tri Vụ chớp chớp mắt, lần đầu tiên nhận thức được rõ ràng Hứa Tư là một thành viên của Hứa gia, là ca ca nàng.

Dù cho bọn họ cãi nhau, hoà hảo vẫn sẽ lớn lên, dù rời xa nhà hắn vẫn là người nhà.

Nàng nhìn qua Hứa Tư, hắn đang nghiêm túc nghe Hứa phụ giới thiệu các vị liệt tổ liệt tông, ánh nắng yếu ớt của ngày đông hắt lên người hắn phát ra màu vàng sáng ngời, góc mặt nghiêng tuấn tú trẻ trung.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Hứa Tư nhân lúc phụ thân quay đầu đi ngoảnh mặt nhìn thoáng qua nàng, khoé miệng hơi nhếch lên, trong mắt chan chứa ý cười.

Hứa Tri Vụ không biết vì sao trong lòng nhẹ nhàng, thỏ thẻ gọi một tiếng: "Ca ca."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận