Hứa Tư đứng một bên thấy bộ dạng bất cam của nàng, không nhịn được cong khoé miệng, lại nghiêng đầu che giấu.
Ngựa con này trước kia đã đồng ý cho nàng rồi mà, thế nhưng bây giờ Hứa phụ lại dùng nó nói điều kiện với nàng.
Mà Hứa phụ không hề cảm thấy đuối lý, ông thả Hứa Tri Vụ xuống, bản thân cũng ngồi xổm: "A Vụ đã đồng ý với cha sẽ đi học, ngựa con này của A Vụ, hãy đi ôm nó một cái đi."
Hứa Tri Vụ hoan hô một tiếng, ôm lấy đầu Qủa Táo Nhỏ, vuốt tới vuốt lui cái đốm trắng giữa trán nó, rõ ràng cực kỳ yêu thích.
Ngựa con rất ngoan ngoãn gục đầu xuống, thân mật cọ cọ mặt của tiểu cô nương.
"Quả Táo Nhỏ, Quả Táo Nhỏ!" Hứa Tri Vụ mãn nguyện cười híp mắt.
"Quả Táo Nhỏ là của con, A Vụ cũng có ngựa con!"
Quả Táo Nhỏ liếm tóc nàng, A Vụ cười hi hi quay sang nói với Hứa phụ và Hứa Tư: "Hai người nhìn đi, Quả Táo Nhỏ liếm con đó, Quả Táo Nhỏ cũng thích con."
Hứa phụ đứng ở chỗ cũ, bất tri bất giác nở nụ cười, ánh mắt từ đầu đến cuối luôn phủ ở trên người tiểu cô nương.
Hứa Tư lẳng lặng nhìn khung cảnh này, lá cây rơi xuống đáp trên vai cũng không phát hiện ra.
Hứa Tri Vụ dắt Quả Táo Nhỏ vào trong viện mình, Lục Khởi muốn giúp nàng cũng không cho, một mình hí ha hí hửng, dọc trên đường gặp ai cũng khoe: "Nó tên Quả Táo Nhỏ, là ngựa của ta đó, đẹp không?"
Về tới sân rồi, nàng muốn gọi Tiêu Vĩ tới xem nhưng chẳng thấy người, đoán rằng Tiêu Vĩ đang ở trong phòng nghỉ ngơi rồi.
Hứa Tri Vụ dặn Lục Khởi trông chừng Qủa Táo Nhỏ, đẩy cửa ra tìm Tiêu Vĩ, nhìn xung quanh, chỉ thấy Tiêu Vĩ ghé mép giường đưa lưng về phía nàng, bả vai run run từng hồi.
"Tiêu Vĩ, ngươi đang làm gì vậy?"
Tiêu Vĩ nghe tiếng liền xoay qua, một gương mặt xinh đẹp đều đẫm nước mắt: "Cô nương, cô nương, phu nhân muốn điều nô tì đến chủ viện, nô tì không được ở lại hầu hạ cô nương nữa, hu hu hu…."
Hứa Tri Vụ nghiêng nghiêng đầu khó hiểu: "Vậy tại sao ngươi lại khóc? Điều đến chủ viện chẳng phải tốt hơn sao?"
Có chỗ nào mà tốt, Tiêu Vĩ thầm nghĩ, nàng ta ở chỗ Hứa Tri Vụ khi mệt mỏi đều có thể đùn đẩy việc cho Lục Khởi, việc nhẹ lương cao, nhóm nha hoàn nhỏ bé nhà dưới thấy nàng ta đều cung cung kính kính, bình thường người hầu của nữ nhi nhà quyền quý cũng chưa được thoải mái như nàng.
Nhưng một khi đã đi đến chủ viện, trên có đại nha hoàn quản thúc, giao công việc làm đến bù đầu bù cổ, cũng không ai coi trọng nàng ta.
Thật sự chẳng thể so với việc chải đầu rửa mặt cho cô nương, thỉnh thoảng mới nhẹ nhàng đi dạo một chút.
Nhưng những lời này đâu thể nào nói cho Hứa Tri Vụ biết, Tiêu Vĩ lau nước mắt tránh né ánh của Hứa Tri Vụ.
"À, ta biết rồi, Tiêu Vĩ lưu luyến ta phải không?" Hứa Tri Vụ đi qua ngồi trước mặt Tiêu Vĩ, nghiêm túc an ủi nàng ta: "Không sao đâu, tương lai của Tiêu Vĩ tương đối quan trọng, ngươi đi đi.
Mỗi ngày ta đều sẽ đi tìm cha nương, cho nên mỗi ngày đều có thể gặp ngươi mà."
Tiêu Vĩ lắc đầu: "Cô nương căn bản không gặp được nô tì, suy cho cùng nô tì không giống Tiểu Điệp tỷ, không được đi theo phu nhân mọi lúc mọi nơi."
Thấy Hứa Tri Vụ nhíu mày, Tiêu Vĩ nổi lên tâm tư, kéo tay Hứa Tri Vụ khẩn thiết nói: "Nếu cô nương niệm tình cũ, hãy giúp cho nô tì."
"Ta sẽ nói với mẫu thân một tiếng, cho ngươi đi canh cửa, vậy là ngươi có thể gặp ta mỗi ngày rồi."
Nghe nói canh cửa, phải đứng cả ngày, sắc mặt Tiêu Vĩ thay đổi ngay, liên tục xua tay: "Cô nương, vạn lần không được.
Người làm như vậy là bất công với các hạ nhân khác."
"Nói được là được." Hứa Tri Vụ đứng lên, khóe mắt thoáng thấy Quả Táo Nhỏ đang dạo bước bên ngoài, sự chú ý lập tức bị kéo qua đó, vui mừng nói với Tiêu Vĩ: "Tiêu Vĩ mau xem, đó là Quả Táo Nhỏ của ta! Nó đang nhìn ta kìa, ngoan quá đúng không?"
Khoé mắt Tiêu Vĩ còn vương nước mắt, làm sao mà cười nổi.
Mấy ngày sau đó Hứa Tư đều ôn tập để chuẩn bị thi vào thư viện, Hứa mẫu không cho Hứa Tri Vụ đi quấy rầy hắn.
May mà Hứa Tri Vụ có Quả Táo Nhỏ rồi, cảm giác mới mẻ vẫn chưa kết thúc nên không thèm đi tìm Hứa Tư, mấy ngày liền đều dắt Quả Táo Nhỏ đi bộ trong phủ, tắm rửa cho nó, cho nó ăn, vui vẻ mà bận rộn.
Nha hoàn mới tới có tên Lục Chức, tính cách hoạt bát thích cười, còn có sức khỏe vô cùng tốt, nước tắm của Quả Táo Nhỏ đều do một mình nàng ta xách đến.
Trong lúc đó Hứa phụ đưa Hứa Tri Vụ đi theo đến thư viện Biền Châu, tìm riêng cho Hứa Tri Vụ một nữ sư phụ dạy học rất có tiếng tăm, họ Vương, năm mươi tuổi.
Vì nguyên nhân sức khoẻ, Vương tiên sinh chỉ dạy học ở thư viện được nửa ngày thôi, nửa ngày còn lại được Hứa phụ mời đến kèm riêng cho một mình Hứa Tri Vụ.
Thấy hai mắt Hứa Tri Vụ có thần, phản ứng cũng nhanh nhạy, hẳn là không phải đứa trẻ ngốc nghếch, Vương tiên sinh liền gật đầu.
Trên đường trở về, Hứa phụ nói với Hứa Tri Vụ: "Tiên sinh lớn tuổi rồi, A Vụ nhất định phải nghe lời tiên sinh, không được nghịch phá người, có biết không?"
Hứa Tri Vụ ngoan ngoãn gật đầu.
Xe ngựa lắc lư, Hứa phụ xoa xoa đầu nàng.
……..
Hứa Tư thuận lợi vượt qua kỳ thi nhập học.
Hứa Tri Vụ cảm thấy chuyện này là hiển nhiên, suy cho cùng hắn biết rất nhiều chữ mà.
Thấy Hứa phụ vui vẻ đến mức hàng lông mày như muốn nhảy múa, Hứa Tri Vụ khó hiểu, nàng ngơ ngác nhìn ông liên tục đặt tay lên vai Hứa Tư tán dương: "Là lớp tài năng! Tiểu Tư à, lần này con đi thi đúng là quá may rồi, bằng không viện trưởng bất kể ra sao cũng không có khả năng xếp con vào lớp tài năng đâu…."
Hứa Tri Vụ nghiêng đầu nghĩ, lớp tài năng rất lợi hại à?
Hứa phụ khen Hứa Tư một hồi lâu, lại chuyển qua Hứa Tri Vụ nói: "A Vụ, ngày mai cùng ca ca trở về, nếu Vương tiên sinh cho tan học sớm thì con hãy ở bên ngoài lớp học chờ một chút, có biết chưa?"
Hứa Tri Vụ gật đầu.
Nàng và Hứa Tư không giống nhau, Hứa Tư phải ở trong lớp cả ngày, nhưng Hứa Tri Vụ chỉ mỗi buổi sáng, giữa trưa tan học, xế chiều trở về.
Ngày hôm sau Hứa Tri Vụ bị Hứa phụ đưa đến thư viện, trên đường lại dặn dò một hồi, nói tính tình Vương tiên sinh nghiêm khắc, bảo nàng đừng chống đối.
Nơi Hứa Tri Vụ học là phòng nghỉ của Vương Tiên sinh, còn có giường nhỏ, trên bàn chất đầy sách, từng quyển từng quyển chồng lên cao xấp xỉ nửa người.
Sức khỏe tiên sinh nhìn chung không được tốt, trong lòng còn có mùi thuốc thoang thoảng.
Tiên sinh bảo nàng ngồi ở đối diện, mở miệng liền hỏi: "Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Thưa tiên sinh, sáu tuổi."
"Đã từng đọc những sách gì?"
"?" Vẻ mặt Hứa Tri Vụ ngơ ngác nhìn bà.
Tiên sinh liền than: "Vậy là chưa từng đọc sách."
Hứa Tri Vụ cúi đầu, vẻ mặt đùa giỡn vô tư lự lúc ở nhà lúc này đã hoá thành xấu hổ.
"Quá trễ, quá trễ." Tiên sinh lắc đầu: "Thôi, trước tiên con hãy đọc [1], ta chỉ đọc mẫu một lần, con tự nhìn chữ mà nhớ." Nói rồi liền đưa cho Hứa một cuốn sách, ngoài bìa là ba chữ viết liền theo lối chữ lệ "Tựu Cấp Chương".
[1] Là một quyển sách dành cho trẻ con mới học chữ lưu truyền thời Hán, trong sách có 1394 chữ khác nhau, không lặp lại chữ nào.
Hứa Tri Vụ mở sách ra, cố gắng nhớ theo lời tiên sinh nhưng với trình độ mới biết viết tên của nàng, bây giờ phải nhớ nhiều tên họ như vậy, thật sự quá khó.
Lại nghĩ đến dáng vẻ tiên sinh vừa lắc đầu nói "quá trễ", trong lòng cứ rầu rĩ.
"Tựu Cấp Chương rất ngắn, hy vọng lần sau lúc con tới gặp ta, nhận được mặt chữ, nghe viết ra được." Tiên sinh đưa sách cho Hứa Tri Vụ giữ, lại đưa một quyển khác cho nàng.
Hứa Tri Vụ đầu ong ong mà nhận lấy.
"Giờ vào bài học chính, hôm nay ta sẽ giảng trước, bài đầu tiên, ."
Hứa Tri Vụ ngây người, nói nhiều như vậy mà còn chưa vào bài chính sao?
Tiên sinh không đọc sách nữa, mở miệng ngâm thơ, coi như đã đọc một lần, bà giải thích rất kỹ càng, cuối cùng giao bài tập: " Sau khi về nhà chép lại ba lần, con vừa tập viết thì hãy viết thể chữ khải.
Còn có bài hãy học thuộc."
Hứa Tri Vụ ngoan ngoãn cáo từ với lão tiên sinh, trước khi cửa đóng lại, tiên sinh bỗng nhiên nói: "Ngày mai không cần đến."
Trong lòng Hứa Tri Vụ uể oải, cúi đầu thất thểu mà chậm rãi đi ra, đến chỗ Hứa Tư đang học, thấy cửa đóng chặt, liền thở dài ngồi xổm xuống.
Nàng đã học trễ rồi sao?
Nhưng từ trước đến giờ không có người nói nàng đã học trễ, sao bây giờ lại đột nhiên nói "quá" trễ, mà không phải chỉ là "một chút trễ" thôi?
Tiên sinh bảo nàng ngày mai không cần đến, có phải là ngại nàng ngốc, không muốn dạy?
Tan học, Hứa Tư ra tới liền nhìn xung quanh, rồi nhìn thấy Hứa Tri Vụ đang ngồi cuộn thành một cục nhỏ ở bên cạnh bồn hoa.
Cả người đều co rụt lại, dễ nhận ra là đang khóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...