Qua khỏi huyết hồn lộ một cách nguy hiểm, giờ đây cả bọn năm người Đặng Dung đang đứng trước cửa lớn của tòa lâu đài. Ngoài một bậc cầu thanh khoảng ba mươi hai bậc dẫn lên của chính ở trên cao. Thì trước sân của tòa lâu đài không ngờ toàn là bia bộ san sát. Tỏa ra âm khí đầy trời. Công thêm với tuyết từ khi họ đặt chân vào bỗng từ từ rơi xuống, khiến cho khung cảnh càng mang vẻ thê lương. Phía trên cửa lớn không biết từ lúc nào xuất hiện hai bóng ma theo đúng nghĩa đen. Toàn thân chúng đều do sương mù tạo thành, chỉ có đôi mắt và mười chiếc móng vuốt đỏ như máu là rõ ràng. Đặng dung nhìn hai bóng ma này rồi nói:
- Đây là quỷ ảnh, có thân thể từ hư vô. Nó sợ nhăt là hỏa tính. Dương huynh đệ trận này phải nhờ huynh đệ rồi.
Dương Thanh không nói gì mà gật đầu, tiến về phía trước. Vung vô cực đao lên một luồng vô cực chân hỏa ầm ầm lao đến bao vây đám sương mù màu đen kia. Nói đến Quỷ Ảnh này nếu như hôm nay nó gặp một luyện khí kỳ lần đầu đến đây thí luyện thì còn có thể diễu võ dương oai một chút. Nhưng số nó quá đen đủi. Nhiều năm như vậy mới có người vào đây nhưng không ngờ, người này lại mạnh mẽ như vậy, mặc dù không có linh trí nhưng nó cũng cảm nhận được một mối nguy hiểm đang đến gần, chỉ trong nháy mắt Vô Cực chân hỏa đã thiêu đốt đám sương mù quanh người nó, nó vặn vẹo gào rú muốn thoát ra, nhưng nó làm sao có thể cản được một Trúc Cơ Trung Kỳ cảnh giới. Rất nhanh lớp sương mù bao bọc quanh nó bị đốt cháy hoàn toàn, lộ ra bản thể bên trong. Không ngờ nó lại làm một con bọ cạp lớn. Dương Thanh không đẻ cho nó kịp thở dốc pháp bảo vô cực đao lại gào thét lao tới xẻ hai Quỷ Ảnh thanh bốn mảnh. Cứ tiếp tục như vậy. Bốn người Đặng Dung, Trương Lệ Băng, Ngô Hải, Minh Đạo Hồng. Cũng lần lượt gặp các quỷ hành mang thuốc tính, Kim, Mộc Thủy, Thổ, dựa vào cảnh giới của mình đểu nhanh chóng hạ gục chúng. Đối với Tu sĩ Trúc Cơ như bọn họ, loại quái vật này chẳng gây nổi một nửa điểm uy hiếp. Ngay khi quỷ ảnh mang hành Thủy ngã xuống. Cửa vào lâu đài đột nhiên mở ra. Từ trên không trung giọng nói khi nãy lại vang lên
- Đủ tư cách.
Sự tương phản giữa Minh Vương lần trước và đám quỷ ảnh lần này khiến bọn Đặng Dung không dám lơ là cả đám năm người đều tập trung cao độ, huy động pháp bảo quanh người tiến vào trong lâu đài, vừa đi vừa sẵn sàng phản kích nếu có biến. Bên trong đại sảnh của lâu đài này thiết kế lạ lùng vô cùng, bản thân đặng dung một trăm năm trước cũng chưa bao giờ đi được sâu thế này, nên cũng trợn mắt lên nhìn cảnh tượng bên trong. Chỉ thấy trong đại sảnh tầng một này thiết kế như một thánh đường, hai bên lối đi là vô số những chiếc ghế nhỏ. Mỗi bên có tám hàng mỗi hàng có mười sáu chiếc ghế, sắp xếp theo kiểu ngoài cao trong thấp, tất cả số ghế đều hướng về một cái đài ở trung tâm, phía sau cái đài là một bức tượng không lồ cao hàng chục trượng. Tượng này tạc một vị trung niên, tiên phong đạo cốt, râu bạc dài tới ngực, toàn thân mặc giáp, trên đầu là một chiệc mũ như vương miện, hai tay để phía trước ngực cầm chặt một thanh cự kiếm, mũi kiếm cắm xuống nên đá thoạt nhìn uy vũ vô cùng. Phía sau bức tượng không lồ này là năm bức tượng nhỏ hơn, tạc năm mỹ phụ cỡ bơn mươi tuổi mỗi người mặc một màu váy, trên trán có ký hiệu ngũ hành, đang quỳ ở đó ngước lên thân ảnh khổng lồ kia. Trong mắt hiện lên một vẻ sùng kính không hề che giấu.
- Đây là Lão Tổ của Ngũ Hành Tông.
Đặng Dung sau khi nhìn thấy bức tượng thì run rung nói.
- Nơi đây có lẽ là điện thờ của người.
Minh Đạo Hồng chợt hỏi lão:
- Đây không phải cửa ải thứ hai của thí luyện sao.
Ba người còn lại cũng hướng ánh mât về phía Đặng Dung chờ câu trả lời:
- Ta không chắc lắm, cửa thứ hai đúng là tòa lâu đài. Còn bên trong có thứ gì thì ta cũng không biết. Những người vào đây được. Thì theo môn quy cũng không được phép nói ra.
Trương Lệ Băng đi vong quanh pho tượng kia một hồi rồi nói nhỏ:
- Giờ đây chỉ còn cách đi đến đâu hay đến đó vậy.
Mọi người không nói gì cả, hiển nhiên là cũng đồng ý với lời nói của Trương Lệ Băng, cả điện thờ này chỉ có một lối đi duy nhất phía sau bức tượng. Gió từ phía sau lối đi này không ngớt ào ào thổi ra mang theo khí lạnh kinh người. Lối đi không dài chỉ khoảng vài trượng là hết, ra khỏi lối đi năm người Dương Thanh xuất hiện trên một cây cầu nữa, nối mặt sau của lâu đài và một khu vườn hình chữ nhật. Dương Thanh đưa tiên thức quét quanh một vòng rồi âm thầm suy nghĩ. Mảnh vườn này rất nhỏ, hầu như toàn là cây bụi lưa thưa. Ba phía quanh mảnh vườn này là rừng cây vô cùng rậm rạp, phía tay phải cách bọn hắn cớ mười trượng là một khối đá khổng lồ cao chừng năm trượng màu đen. Giữa tâm khối đá đó là một cái vòng xoáy mờ ảo.
- Đây là
Khi vừa nhìn thấy khối đá. Đặng Dung thốt lên một tiếng. Ngô Hải cũng nhìn chằm chằm vào tấm bia đá rồi hỏi hắn:
- Đặng huynh, có chuyện gì vậy.?
Đặng Dung tiến lại gần khối đá quan sát thật kỹ rồi nghi hoặc nói:
- Sư thúc của Đặng Mỗ từng nói Tấm bia đá này chính là giới hạn cuối cùng của thí luyện. Vượt qua nó chính là đi vào vùng đất không có sự bảo hộ của pháp trận.
Trương Lệ Băng từ đầu đến giờ vẫn ít nói, lúc này cũng phải mở miệng ra hỏi Đặng Dung:
- Sư thúc của lão không nói trong vùng đất này có nguy hiểm gì sao.
- Sư thúc ta năm đó còn chút hơi tàn. Có nói ra một tuyến đường. Theo những gì ta được biết. Bảo tàng đó nằm chính giữa vùng đất này. Nhưng bây giờ nơi này đã thay đổi rất nhiều không biết tuyến đường đó còn đúng hay không.
Dương Thanh đánh giá một chút rồi cũng nói:
- Việc chúng ta được dẫn đến đây mà bỏ qua hai cửa ai kia, không biết là may hay rủi, nhưng đã đến đây rồi cũng chỉ còn cách tiến lên thôi. Đặng huynh ngươi cứ dẫn đường đi.
Minh Đạo Hồng và Ngô Hải đều gật đầu,
- Mã Kỳ huynh nói có lý. Đã đến đây rồi chúng ta không thể quay về tay không được. Hơn nữa cũng không có đường lùi.
Trương lệ Băng cũng im lặng hiển nhiên là đồng ý với ý kiến của hai người kia. Thấy ý mọi người đã quyết, Đặng Dung nói lớn:
- Được. Đồng đạo hữu nói có lý. Phú quý hiểm trung cầu. Các vị mời đi theo Đặng mỗ.
Mọi người vừa bước chân qua khỏi tấm bia đá bước vào khu rừng được một đoạn. Thì tấm bia phát sinh dị biến. Màu đen của phiến đá nhanh chóng biến thành màu trắng. Vòng xoáy trên đó nhanh chóng biến mất. Thay vào đó tấm bia bắt đầu chuyển động như thể được làm từ chất lỏng. Từ trong đó một tiếng gầm mơ hồ phát ra. Càng ngày càng rõ ràng rồi hóa thành một tiếng long ngâm, khiến cho linh hồn năm người run rẩy, tiên thức gần như bị tiếng long ngâm áp cho vỡ vụn. Từ trong tấm bia một con rồng vàng dài trăm trượng lao ra. Nhìn về phía bọn Dương Thanh đầy thù địch. Thoạt nhìn có vẻ nó giống loài rồng. Nhưng nếu nhìn kỹ thì lại không phải, ngoại trừ cái đầu giống loài rồng ra thì toan thân nó như một con mãnh xà lớn, không có chân. Toàn thân nó được bọc một lớp vảy màu vàng hình thoi xếp chồng lên nhau. Cái đuôi có theo một chiếc đèn lồng màu đỏ, cán chiếc đèn lồng này đã hòa với da thịt nó thành một thể trông quỷ dị vô cùng. Vừa nhìn thấy cái đèn lồng này Trương Lệ Băng đã khiếp đảm run rẩy nói:
- Không thể nào, đây là Dẫn Hồn Đăng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...