Dương Thanh Ký
Hắn đứng trước cửa động nhìn ra bên ngoài. Cảnh vật vẫn như ngày hắn đến không có gì thay đổi, chỉ có cây cối to hơn một chút mà thôi. Hắn quay trở vào động lôi chiếc hộp ngọc ra lấy chiếc túi trữ vật đeo vào người rồi nhắm hướng Khai Nguyên Thành phi hành.
Vào đến cổng thành hắn sực nhớ ra thời hạn của tấm lệnh bài đã hết, phải mua tấm khác, mà lần này hắn không định ở lại đây lâu cho nên hắn bỏ ra năm mươi linh thạch mua tư cách vào thành trong vòng một năm. Trả linh thạch xong, hắn đi vào trong thành, một mạch tìm đến Vạn Dược Viên. Hắn bước vào, vẫn là lão Trúc Cơ hậu kỳ chủ dược viên đón hắn. Lão nhìn hắn rồi bảo:
- Đã năm năm vậy mà đạo hữu vẫn dậm chân tại chỗ, xem ra tu luyện gặp khó khăn chăng.
Hắn cũng vòng tay thi lễ trả lời:
- Tiền bối nói phải. Vãn bối quả là dừng ở bình cảnh này rất lâu rồi.
Lão già không nói thêm gì mà gõ vào chiếc chuông nhỏ. Một tên người làm từ ngoài tiến vào. Lão nhỏ giọng phân phó mấy câu, hắn vâng dạ rồi quay trở ra, một lát sau hắn quay lại bê theo một chiếc hộp nhỏ. Lão già mở hộp ra và nói với Dương Thanh:
- Đạo hữu, những thứ mà đạo hữu muốn tìm kiếm tuy không phải là linh dược quý hiếm gì những lại vô cùng khó tìm. Năm năm qua bản hiệu đã bỏ ra rất nhiều công sức tìm kiếm đã tìm đủ mười hai loại còn một loại linh trùng bát túc tri thù, bản hiệu quả thật lực bất tòng tâm.
Ngừng một lát như để lấy hơi lão vội nói tiếp như thể sợ hắn nghi ngờ khả năng của vạn dược viên của lão:
- Bản hiệu cụng đã tìm ra nơi chúng sinh sống nhưng dù có cố gắng cũng chỉ tìm được lục túc tri thù mà thôi. Không có con nhện nào ở đó có tám châm cả.
Hắn nhận lấy chiếc hộp chứa số tài liệu kia rồi trả lời lão chủ Vạn Dược Viên:
- Tiền bối không cần áy náy, ta sẽ tự đi tìm sau, phiền tiền bối cho ta biết nơi bọn chúng sống.
Lão chủ trả lời hắn:
- Loại nhện mà đạo hữu muốn tìm sống ở những nơi vô cùng hiểm trở, theo ta thấy chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Chúng sống tận miền biên cương phía tây nơi chỉ có toàn tuyết trắng. Trong một dãy núi tên là Thiên Sơn, cả đại lục này chỉ duy nhất nơi đó có chúng. Đạo hữu muốn tìm con có tám chân thì e rằng chúng cũng phải cấp 8 cấp 9.
Hắn đưa cho lão chủ vạn dược viên 5000 linh thạch để đổi lấy số tài liệu này. Như vậy vì chỗ thuốc này hắn đã bỏ ra hơn một vạn linh thạch, vậy mà vẫn còn chưa thu được hết. Hắn tự hỏi nếu không may mắn có được số linh thạch từ tay thái tử đã chết kia thì đời nào hắn mới gom đủ nguyên liệu. Hắn cầm theo cái hộp rời khỏi Vạn Dược Viên trở về động phủ, hắn cần một chút thời gian để suy tính bước tiếp theo.
Về đến động phủ, hắn gom hết đồ đạc lại cho vào túi trữ vật rồi đeo lên người sau đó hắn phá hủy nơi này rồi lên đường đi đến Thiên Sơn. Vừa phi hành hắn vừa giở quyển yêu điển năm xưa mua được ở Bạch Thủy Thành ra xem xét. Trong này có đủ cả từ linh thú, yêu thú, cho đến các loại trùng độc. Mặc dù có mấy loại nhện, nhưng lại không có loại nào như thứ mà Tụ Pháp Đơn cần. Hắn chán nản gập quyển sách lại. Xem ra chướng ngại lần này không hề đơn giản.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...