Dương Thanh Ký

- Đầu nghiệt súc này thật lợi hại

Sau lưng Dương Thanh lúc này lại truyền đến cơn đau khiến cho hắn nhủ thầm một tiếng. nếu vừa rồi không phải có Âm Phủ Ma Châm trong tay, hắn phải ăn thiệt thòi không nhỏ.

Nhưng nói gì thì nói, trải qua lần ma luyện này, khả năng thực chiến của hắn tăng lên trông thấy, mọi thứ tốc độ, khả năng nhận biết nguy hiểm của hắn đều tăng mạnh, tin là qua lần này thực lực của hắn sẽ phát triển từng mảng lớn

hắn từ trong ống tay áo móc ra một lọ thuốc rắc lên vết thương sau lưng nó nhanh chóng được cầm máu, hắn lại lấy ra một bộ quần áo khác mặc vào, rồi phất tay thu con Hỏa Thử vào túi trữ vật, không có Âm Dương Giới, hắn đành dùng tạm mấy cái túi trữ vật. trước mắt cũng tạm đủ dung

- Được rồi, Lão già kia, đừng hòng phạt bản thiếu gia?

Dương Thanh trong lòng chiến ý dâng cao, cho dù thế nào hắn cũng quyết không để Lưu Hán có cơ hội phạt hắn gấp rưỡi số yêu thú.

tuy có nguy cơ gặp phải một chút nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn còn trong giới hạn, hơn nữa một chút thương thế nhỏ này cũng không chịu nổi thì hắn không cần tu luyện làm gì nữa. muốn thoát ra khỏi đây, hắn chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước.

- Tiếp tục xuất phát.

Sau khi thu thập mọi thứ, Dương Thanh lại tiếp tục khởi hành. Hắn vừa rời khỏi đó, Lưu Hán đã hiện ra, lão nhìn theo nơi hắn biến mất, mỉm cười:

- Rất tốt, có thể đào tạo.

……

Ngày thứ mười hắn đã hoàn toàn tiến bộ, trừ yêu thú cấp sáu ra còn lại hắn không đánh lại cũng có thể ung dung chạy thoát, nhưng yêu thú cấp sáu cũng khó mà gặp được, căn bản chúng có lãnh thổ riêng của mình, nếu không xâm phạm địa bàn của chúng, chúng cũng lười để ý đến hắn,

Hôm nay hắn không đi săn nữa mà tu luyện pháp thuật.

Sau nhiều lần đạt được cơ duyên khác nhau, gia tài của hắn cũng đã thực sự phong phú, Ngoài Âm Dương Sinh Tử Quyết làm công pháp tu luyện căn bản, hắn còn có Luyện Hồn Phân Thần Thuật, tuy rằng giờ đây hắn chưa đủ tu vi để luyện, nhưng nếu luyện thành đảm bảo thực lực đại trướng

Ngoại trừ những công pháp này ra, bản thân hắn còn có một bộ pháp khí hoàn chỉnh do Triệu Phong tặng hắn, Âm Phủ Ma Châm, Âm Giới Kiếm, Âm Hồn Kiếp Giáp. Tất cả đều là cao phẩm, nhưng hắn còn chưa phát huy được hoàn toàn uy lực


Đứng ở một triền núi cao

Dương Thanh đang nắm chặt Âm Giới Kiếm, hắn đây là đang lĩnh ngộ chiêu kiếm Âm Giới Vô Phong. Một đạo kiếm ảnh quét ra, uy lực khiến cho một mạng rừng ngã đổ rào rào, đất đá bị chấn thành bột vụn.

Tuy uy lực là như thế, nhưng hắn lại không có mấy điểm hài lòng, hắn luôn cảm thấy có điểm gì đó không đúng lắm, vừa lúc đó một giọng nói lười nhác vang lên bên cạnh hắn:

- Đồ ngu, phát huy không đến tám phần uy lực

Lưu Hán đang nằm trên một tảng đá, mồm ngậm một nhánh cỏ khô, khinh bỉ nhìn hắn.

Dương Thanh nhìn về phía lão nhanh chóng lên tiếng:

- Xin tiền bối chỉ giáo

Lưu Hán bỏ nhánh cỏ ra khỏi miệng lười nhác trả lời:

Kiếm chính là vua của pháp khí, ngươi phải sử kiếm sao cho nó như một cánh tay của ngươi, vừa rồi tuy rằng, kiếm khí ngươi phát ra mạnh mẽ nhưng không liền mạch, sơ hở này nếu đối phương bắt được, ngươi chỉ có cầm chắc cái chết,

- Nhân kiếm hợp nhất?

- Đúng vậy

Lưu Hán gật đầu tán thưởng,

- Chỉ cần làm được điều đó, coi như ngươi đã có thành tựu

………….

Thời hạn một tháng rất nhanh trôi qua,


Hiện tại phía trước Điện Linh Tiêu có ba người đang đứng, đây không phải ai khác mà chính là Lưu Hán, Dương Thanh và Giai Kỳ.

Lưu Hán nhìn lên bầu trời rồi nói:

- Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi một lát, Ngũ Tinh Liên Châu sắp tới rồi

Dương Thanh ngờ vực nhìn lên trời, trong phong ấn này, căn bản đâu có nhìn thấy nền trời gì, tại sao lão lại biết rõ vậy, như hiểu suy nghĩ trong lòng hắn, Lưu Hán cười bảo:

- Thiên đại dị tượng, khi ngũ tinh liên châu xảy ra, sẽ có dị tượng, chúng ta cứ chờ ở đây là được

Dương Thanh cũng lười quan tâm cái gì mà thiên địa dị tượng, hắn ngòi xuống mở ra một bình nhỏ lấy ra ba viên đan dược ném vào miệng bắt đầu luyện hóa

Trong nháy mắtngười hắn phát ra quang mang chói mắt, năng lượng cuồng bạo trong đan dược đại phát, lãnh khí bao quanh cơ thể.

Lưu Hán trố mắt ra nhìn hắn

- Dĩ nhiên còn có thể chịu được dược lực như vậy, tên này tuyệt đối không phải người.

Khóe miệng lão khẽ nhếch lên, nở một nụ cười yếu ớt. người so với người thực tức chết mà

Thời gian chậm rãi trôi qua, mà lúc này trên nền trời vốn toàn bạch sắc của Trung tâm Thất Sát Cốc mây đen bắt đầu xuất hiện lôi bạo ẩn ẩn có dấu hiệu hình thành.

………………….

Lúc này, trong một lầu các ở Tây Nhạc Sơn tại Cửu Khúc Huỳnh Hà, có một thân ảnh xinh đẹp đang đứng đó. nữ nhân này khoác lên mình bộ trang phục màu đỏ như máu, trên lưng áo có những đường chỉ màu bạc uốn lượn thành hình Phượng Hoàng Triển Xí, điểm xuyết cho bộ trang phục. Nếu từ phía sau nhìn lại thì quả thực nàng như một vị lih thần, bất khả xâm phạm

- Tử Nguyệt Hộ Pháp, người đứng đấy làm gì vậy?


Một thân ảnh đi tới phía sau nữ nhân này, đó chính là nha hoàn trông lò của Triệu Phong, Triệu Tuệ, mới bao lâu thời gian nàng này đã đạt đến Kết Đan Trung Kỳ đỉnh phong, bằng vào niên kỷ của nàng đã được coi là tiến trình vạn lý, ắt hẳn thời gian qua từ chỗ Triệu Phong nhận được không ít chỗ tốt

- Không có gì, chỉ là qua bao nhiêu lâu thời gian rồi, vậy mà hắn còn chưa quay trở lại

Tử Nguyệt thở dài rồi quay đầu lại, tuy nàng là pháp bảo hóa hình, nhưng dung mạo của nàng, tuyệt đối là vô cùng hoa nhường nguyệt thẹn, nhìn khuôn mặt của nàng nếu là người bình hường mà nói cùng lắm cũng chỉ cho là nàng mới hai mươi tuổi,, ánh mắt ướt át, làn da trắng mịn, đôi môi nhỏ nhắn trắng hồng, thực sự là phong tình vạn chủng

- Tử Hộ Pháp không cần lo lắng. Chưởng môn cát nhân thiên tướng, tất sẽ gặp dữ hóa lành

Triệu Tuệ kia nói, từ ngày đi theo Triệu Phong được chỗ tốt như vậy, nàng liền không còn miễn cưỡng nữa, mà đã thực tâm trung thành, không chỉ là nàng dù bất kỳ ai được ở bên cạnh một vị Luyện Thần cảnh giới mà nói quả thật là sung sướng đến nỗi cười không khép mồm lại được

- Hy vọng là như vậy, nếu ai dám tổn thương hắn, ta sẽ khiến kẻ đó vạn kiếp bất phục

Tử Nguyệt khẽ nói. Mang theo một luồng sát khí rợn người, luồng sát khi này khiến cho Triệu Tuệ tin rằng nếu có kẻ nào ngu ngốc đối đầu với Dương Thanh nhất định Tử Nguyệt sẽ liều mình với kẻ đó.

- Hộ Pháp yên lòng, ắt hẳn là không có chuyện gì đâu!!

Tử Nguyệt gật đầu rồi hỏi:

- Ngươi tìm ta ắt hẳn có chuyện, Triệu tiền bối có gì phân phó sao.

Triệu Tuệ gật đầu:

- Tử Nguyệt Hộ Pháp, Triệu tiền bối nói, gần đây sau trong Cửu Khúc Huynh Hà truyền ra một tin nói rằng có bảo vật xuất thế, các thế lực đang ùn ùn kéo đến, mà chỗ này lại gần địa bàn của chúng ta, Triệu tiền bối muốn người đi xem một chút

- Được rồi, ngươi bảo Triệu tiền bối cứ yên tâm.

Nói vừa hết câu, nàng đã phi thân biến mất,

………………………

Bên trong Cửu Khúc Huỳnh Hà, tại một hạp cốc tiếp giáp với địa bàn của Thất Huyền Môn có một đám người tụ tập. noi này chính là tiếp giáp của ba thế lực lớn, Thanh Dương Đạo Quán, Hắc Long Cốc và Thái Dương Tông, lúc bình thời, mảnh đất chó ăn đá gà ăn sỏi này, có ai thèm đoái hoài, nhưng nay lại khác, trước bãi đất trống tập trung có đến hàng trăm người, đủ mọi loại cảnh giới, đang đứng đó ồn ào nghị luận.

Tử Nguyệt nhanh chóng áp súc cảnh giới xuống Trúc Cơ Trung Kỳ che dấu khuôn mặt ẩn ẩn nhập vào trong đám người, bắt đầu xem xét xung quanh.

Vừa lúc đó, một tên trưởng lão của Hắc Long Cốc có tu vi Kết Đan Trung Kỳ lên tiếng:


- Các vị, trước khi tìm thấy bảo tàng không nên loạn động, mà tổn thương hòa khí, các vị thấy thế nào

Ý của lão sao đám người ở đây lại không hiểu, trước khi là trước khi, còn sau khi tìm thấy bảo tàng rồi, ai biết Hắc Long Cốc giở trò gì, nhưng có câu nguy hiểm mới có phú quý đám người kia vẫn đỏ con mắt nhìn vào động khẩu, một tên Trưởng lão của Thái Dương Tông cười lớn:

- La huynh xem ra đã rất nóng lòng, vậy chúng ta cùng tiến vào, còn đoạt được gì hay không lại phải xem vận khí

-Hừ,

Cả đám chậm rãi tiến vào trong động, Kết Đan đi trước, TRúc Cơ đi sau, cuối cùng là luyện khí, xem ra cũng rất có trật tự, Tử Nguyệt ẩn trong đám tu sĩ Trúc cơ cũng tiến vào theo, nàng định xem xem trong này có thứ gì tốt, trực tiếp lấy về cho tông môn hưởng dụng.

đi được một đoạn trước mắt mọi người hiện ra khoảng hai chục đổng khẩu khác nhau chia về các hướng

Đám người nhìn hồi lâu nhưng không quyết định được là sẽ đi đường nào, vẫn là La trưởng lão lên tiếng,

- Nhiều đường như vậy, chúng ta chia ra đi, thu hoạch được gi chính là do vận khí

Cả đám đều đồng tình với cách này, chỉ lát sau hai mươi cửa động này, cửa nào cũng có một tốp người tiến vào, như vậy cho dù, bảo tàng giấu ở động nào, tất cũng có người tìm được

Tử Nguyệt chưa vội đi vào mà đứng đánh giá động khẩu một hồi, nhiều sơn động như vậy, Khả năng sẽ có bẫy rập, nguy hiểm trùng trùng, được bảo vật có lẽ cũng phải trả cái giá thật đắt.

Nhìn về phía cửa động hội lâu, bất chợt một ý nghĩ điên rồ hiện lên trong óc nàng, nàng nhanh chóng ly khải động khẩu, dùng tốc độ kinh hồn thuấn di về phía Tây Nhạc Sơn, kế hoạch điên rồ này, vẫn là cần bàn với Triệu Phong một lát

,,,,,,,,,,,,,,,,

Thất sát cốc

Bầu trời đã thực sự bị mây đen che phủ, lôi điện không ngợt rạch trên bầu trời từng vạch mang theo tiếng nổ ầm ý.

- Phong Ấn có biến rồi, Ngũ tinh liên châu sắp tới. Hai ngươi mau chuẩn bị

Lưu Hán nhìn nền trời rồi quát lớn.

Hắc khí từ năm tòa Hắc Tháp cũng bị ảnh hưởng rõ rêt, trong phút chốc chúng nhạt đi trông thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui