Đoạt xá
Vừa Phi hành hắn vừa buồn bực nghĩ, từ khi xuất đạo tu hành đến này, số lần hắn đuổi người ta chạy ít đến đáng thương, còn số lần mà người ta đuổi Dương Thanh hắn chạy thì nhiều vô số kể. hài dà. Xem ra vận khí của hắn ứng với con chuột cũng nến. Hắn dốc toàn lực phi hành về phía trước, hai tên phía sau không phải đền cạn dầu, nếu mà dây dưa với chùng thì phần thua nhiều hơn là thắng. hắn cắn mạnh đầu lưỡi, hy sinh máu huyết của bản thân để tăng tốc độ
sau khi hắn phun ra một ngụm tinh huyết, trong thanh quang mơ hồ mang theo vài tia huyết sắc. tốc độ của hắn đột nhiên tăng vọt.
bản ý của hắn là chấp nhận hao tổn chút máu để thoát khỏi hai tên Kết Đan kia, thế nhưng bay được nửa ngày
Sắc mặt hắn liền am trầm bất định, cho dù hắn chạy thế nào. hai tên kia vẫn bám rất sát phía sau, càng về lâu chúng càng thu hẹp khoảng cách, bay thêm nửa ngày nữa thì chân trời phía sau xuất hiện một phiến hắc sắc trong phiến hắc sắc này là hai bóng đen điên cuồng đuổi theo hắn.
mỗi một lần phiến hắc sắc rung động khaongr cách lại thu hẹp lại. hắn tính toán không đén mười lần rung động nữa, hai tên kia sẽ bắt kịp hắn
Hắn lại cắn răng phun ra một đám máu huyết nữa, mặc vào Âm Hồn Kiếm Giáp lao nhanh về phía trước
Giờ phút này hắn không tiếc tiêu hao, dựa vào giáp trụ mang tốc độ đề thăng tối đa.
phía sau vang lên tiếng chửi bới rồi phiến hắc sắc kia cũng chớp động với tần suất nhanh hơn, nó ma sát với không khí tạo ra những tiếng nổ ầm ầm như xuyên thủng cả không gian.
Đồng Mã Kỳ, Ngươi muốn chạy khỏi huynh đệ bọn ta ư, nằm mơ,
Phiến hắc sắc hà rung động mãnh liệt, mỗi lần nó rung động khoảng cánh lại gần lại một nửa. trong phiến hắc sắc mơ hồ thấy Hai huynh đệ họ trận, vẻ mặt tức giận, đang không ngừng quát mắng
sau một khắc phiến hắc sắc đã đuổi kịp dương thanh, Trần Hữu Minh từ trong đó bay ra, người chưa tới nhưng linh lực bàng bạc đã tuôn ra ào ạt, trong linh lực ẩn chứa hàng ngang sợi tơ màu đen, không ngớt rung động trong gió
Dương Thanh giật mình, muốn đổi hướng phi hành nhưng không kịp. linh lực bản thân tiết ra ào ào, căn bản không chịu sự điều khiển của hắn.
Chớp mắt. hắn đã lao thẳng vào đám hắc ti
thấy trước mắt hắn tối sầm, từng trận âm phong thổi đến, cả người phảng phất như bị rút hết sinh khí, não hải trở nên bành trướng bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ ra
ầm ầm!
Đám hắc sắc đánh lên người hắn vang ra những tiếng nổ kinh thiên động địa, cả người hắn như diều đứt dây bay ngược về phía sau, nhưng nhờ có Âm Hồn Kiếm Giáp, hắn lại không có sao cả, chỉ bị chút nội thương, hắn vội vã điều hòa nguyên khí, gọi ra một nắm linh đan rồi nuốt xuống,
Thấy công kích của mình chỉ có ảnh hưởng như vậy, Trần Hưu Mình kinh ngạc hô lên
Không thể nào, bộ áo giáp kia làm bằng thứ gì, lại có thể ngăn được công kích của bổn tọa.
Trần hữu Lượng đáp xuống phía sau Dương Thanh chặn hoàn toàn đường lui của hắn rồi nói.
Đồng Mã Kỳ, mang xác Nguyễn Lữ giao ra đây, chúng ta sẽ cho ngươi đi.
Dương Thanh cười lạnh:
Ngươi cho là ta mới lên ba hay sao, chỉ sợ ta vừa giao người ra đã không còn tính mạng.
Trần Hữu Lượng nói:
Người ngoại trừ tin tưởng ta, hình như không còn sự lựa chọn nào.
Ta e là có đấy.
Dương Thanh vừa nói xong thì nhanh chóng đánh ra một loạt thủ ấn
Một tiếng "oanh" vang lên, cả vùng đất mấy trăm dặm rung chuyển mãnh liệt
trên bầu trời tối đen như mực, xuất hiện những điểm sáng lóe lên rồi nhanh chóng tụ tập thành một cái pháp trận không lồ
Bốn phía nổi lên thanh âm như quỷ gào khóc. Phản phất như đó là cánh cửa thông tới Cửu u địa ngục.
Chỉ thấy lúc này, hai tay Dương Thanh không ngừng bấm niệm pháp quyết, gương mặt của hắn đã tái nhợt quắt queo như một cái xác khô
Pháp trận này nhanh chóng sáng lên gấp trăm lần rồi thu nhỏ lại, hư ảnh của pháp trận nhanh chóng phủ lên người Dương Thanh, toàn thân hắn phát sáng lấp lánh
Đùng,
Một tiếng nổ, kèm theo một luồng bạch quang chói mắt hiện ra, đợi đến khi Hai huynh đệ họ TRần khôi phục lại thị lực thì Bóng dáng Dương Thanh sẽ hoàn toàn biến mất
Hắn đâu rồi,
Khốn kiếp.
Hữu Minh mau về báo cáo giáo chủ, ta sẽ tìm hắn.
…..
Cách đó gần tám ngàn dặm, trên nên trời của Thanh Đông quốc nhanh chóng xuất hiện một quả cầu ánh sáng, quả cầu này rít gió bay qua tạo nên một cảnh tượng kỳ vĩ, mà mấy trăm năm sau dân nơi này vẫn kể lại cho nhau nghe, Quả cầu này nhắm đến một khe núi rất sau, quanh năm mây mù phủ kín, có tên là Thất Sát Cốc, trong đó tương truyền có yêu thú hóa hình người, đã từng có mấy vị Ngưng Nguyên Kỳ của ThanhĐông quốc xông pha vào đó, nhưng chưa có ai trở ra cả,
ầm,
Quả cầu này chạm đất gây ra một vụ chấn động trước nay chưa từng có, Nhiều tin đồn lần lượt xuất hiện, có người nói di bảo xuất thế, có người nói là công pháp đỉnh cấp. tuy nhiên khi biết địa điểm là Thất Sát cốc cả đám đều thở dài không dam nghĩ nữa, bảo vât hay gì đi nữa, phải còn mạng mới hưởng được. Quả cầu này không phải ai khác mà chính là Dương Thanh, trước khi đi, Triệu Phong đã truyền lại cho hắn Quang Ảnh Độn của Hàn Nguyệt tộc, lại dặn hắn lúc thật sự nguy cấp mới được dùng, vì khi dùng phải tế luyện toàn bộ máu huyết của bản thân, nếu không cẩn thẩn không những không thoát được mà còn phải bỏ mạng. lần này chỉ vì cảm tình với Phong Hỏa môn mà hắn phải dùng đến Quang Ảnh Độn, lúc trốn chạy hắn đã dùng không ít máu huyết, bây giờ lại dùng toàn bộ để vận dùng bí pháp này, cả người hắn thoạt nhìn như cái xác khô, nếu không phải có Âm Hồn Kiếm Giáp,và Âm Dương Sinh Tử Quyết chống đỡ, Kim Đan của hắn đã sớm vỡ vụn. hắn tuy thoát được nhưng đã triệt để lâm vào hôn mê, giờ này hắn đang nằm sâu trong đất, nếu hắn không tỉnh lại thì hắn sẽ phải bỏ mạng ở nơi này." Truyện Dương Thanh Ký của tác giả KeoChuoi"
Cả người hắn run rẩy, Kim Đan của đang từ từ tan ra, mặc dù có Sinh Tử Quyết bảo hộ nhưng nó vẫn không ngăn được
Thân thể hắn bị thương rất nặng. hiện giờ hắn đã mất tất cả linh lực, trở thành một phàm nhân. Đúng lúc này, một giọng nói trong não hải hắn bất chợt vang lên
Cuối cùng cũng đợi được cơ hội,
nếu giờ này hắn không hôn mê, hắn có thể nhận ra giọng nói này, giọng này chính là của kẻ mà hắn gặp ở Trấn Phượng Hoàng, kẻ đã đem cho hắn Thất Huyền Môn và Mảnh SƠn Hải Tàn Đồ, Dương Đỉnh Thiên.
Nguyễn lại khi dùng nguyên thần khắc ngọc giản cho Dương Thanh hắn lão đã bí mật lưu lại một tia phần hôn, ý định lúc ban đầu của lão chính là, nương nhờ Dương Thanh, sau này khi có cơ hội sẽ tìm một tên có thân thể phù hợp để đoạt xá, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp cảnh này, Dương Thanh bị thương, tiên thức yếu ớt đến cùng cực, đây chính là cơ hội tốt,
Lão phiêu phù trong không trung nhìn xuống than thể của hắn rồi mỉm cười:
Dương đạo hữu, đằng nào ngươi cũng chết, chi bằng để ta mượn cỗ thân thể nay,
Ngừng một lát lão lại cười ha hả:
Đạo hữu, ngươi yên tâm, thù của ngươi ta nhất định sẽ báo, nhất định, hahaha
Dương Đỉnh Thiên bắt đầu đoạt xá, hồn ảnh chui vào trong cơ thể Dương Thanh. Trong nháy mắt này hồn ảnh như sôi trào, điên cuồng khuếch tán, lao thẳng tới não hải của. nó nhanh chóng tán ra khắp cơ thể, làm chủ các kinh mạch huyệt vị
đã rất lâu rồi Dương Đỉnh Thiên rốt cục cũng đợi được cơ hội sống lại, Phải biết rằng tu sĩ trên đời chỉ có một lần đoạt xá duy nhất mà thôi nếu thất bại đồng nghĩa với cái chết, cho nên trước kia lão rất cẩn thận nhưng giờ này
lão không cần phải đề phòng nữa. theo như lão thấy Dương Thanh chỉ còn lại chút tàn hồn. lão ra tay lúc này chính là chính xác nhất, vô số hồn ảnh đua nhau dung nhập vào não hải hắn, quá trình đoạt xá đã sắp hoàn thành, mặc dù thân thể này hiện tại vô cùng yếu ớt, chỉ cần hắn đoạt xá thành công tất nhiên sẽ có biện pháp chữa trị
Nhưng ngay lúc này Kim Đan trong đan điền Dương Thanh chợt phát sáng lấp lánh,
ma khí trong Kim Đan ầm ầm lan ra, nhắm vào tàn hồn của Dương Đỉnh Thiên điên cuồng thôn phệ, Tàn hồn của Dương ĐỈnh Thiên đang trong quá trình dung nhập không kịp phản ứng liền bị luông hắc khí này cắn nuốt.
Dương Đỉnh Thiên không ngừng gào thét chói tai. Lão đã vốn suy yếu, lại là một phân hồn dần dần lão trở nên yếu thế.
Dương Đỉnh Thiên mới chui vào hơn nửa đang run rẩy kịch liệt.
Hắn không thể tưởng tượng ra vì sao hồn lực của tên Dương Thanh này lại mạnh như vây. Bị nội thương nguy kịch mà vẫn có thể cắn nuốt phân hồn của hắn. còn luồng hắc khí này lại là cái gì, sức ăn mòn của nó quả thật đáng sợ
Nhất định có điều gì cổ quái. Nhưng Dương Đỉnh Thiên không con tâm trí đâu mà xem cổ quái nó ở chỗ nào. Lão đang cố hết sức để chống lại sự thôn phệ đang ngày một nhanh hơn
trong não hải hư ảnh Dương Thanh hiện ra.
Hắn mỉm cười nhìn Dương Đỉnh Thiên đang run rẩy vẻ tươi cười nói:
-Dương huynh, tiềm phục trong cơ thể ta lâu như vậy, tại sao không tiếp tục lại xuất hiện làm gì
Dương Đỉnh Thiên dữ tợn nói:
-Thì ra ngươi không bị thương
-Bị thương. Hơn nữa ta còn bị thương rất nặng, nhưng linh hồn ta lại không mấy bị ảnh hưởng.
Dương Đỉnh Thiên ngẫm nghĩ một lát rồi thở hắt ra:
-Ở trấn Phượng Hoàng người đã nhận ra ta chưa chết.
Dương Thanh gật đầu cười:
-Không dấu gì đỉnh Thiên huynh công pháp mà tại hạ tu luyện hơi có chút đặc thù. Ha ha. Giờ thì huynh yên tâm lên đường được rồi.
Dương Thanh điên cuồng tăng tốc độ cắn nuốt, tuy chỉ là tàn hôn, nhưng nếu hoàn toàn dùng hợp, tiên thức của hắn có thể tiến thêm một bước nữa, kết hợp với Âm Dương Sinh Tử Quyết có thể khiến tiên thức của hắn sánh với cao thủ Ngưng Nguyên kỳ. thấy hắn gia tăng tốc độ tàn hồn Dương Đỉnh Thiên sợ hãi vô cùng. Té khẩn, giờ phút này lão rra quyết đinh, phải nhanh chóng chạy trốn, cho dù làm một du hồn cũng quyết không để bị dung hợp
Lão tvội vàng lui lại phía sau. Muốn nhanh chóng thoát khỏi cơ thể Dương Thanh
-Muốn chạy sao, không có cửa
Dương Thanh đuổi theo không bỏ, không ngừng cắn nuốt điên cuồng, Dương Đỉnh Thiên kêu lên thảm thiết, tàn hồn của lão nhanh chóng mờ nhạt dần, trong nội tâm của lão hối hận cực điểm, một luồng hỏa diễm nhanh chóng bao phủ lão.
lão phát ra một tiếng thét chói tai.
-Đan hỏa
lão cảm nhận được uy lực đan hỏa của Dương Thanh đang thiêu đốt tàn hồn của lã, chớp mắt hồn ảnh lão run rẩy chấn động
Trong sự đau đớn, lão gào lên một tiếng rồi hoàn toàn biến mất. đúng lúc này Dương Thanh chỉ kịp bố trí một cái tiểu trận pháp rồi ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...