Mười ngày sau, trong một khe cốc vô danh cách Phượng Hoàng trấn mười lăm dặm về phía bắc,
Bất chợt có hai bóng người từ trong hư không hiện ra, một nam một nữ vừa đến này, tu vi không hề tầm thường chút nào, nam tử toàn thân mặc áo bào màu đen chỉ hở hai con mắt, áo choàng sau lưng hắn không ngớ tung bay trong gió, nhìn quá vô cùng bí ẩn, nữa tử thì trái lại toàn thân vận bạch y, lại vô cùng xinh đẹp, chẳng khác nào một vị thần tiên hạ phàm, so ra, người này đứng cạnh nam tử trong có vẻ không được xứng đôi vừa lứa.
Hai người vừa hiện thân, uy áp mang theo đến khiến cho đám yêu thú cấp thấp sợ hãi chạy trốn mất dạng, phía xa có hai tên tiểu tử tu vi luyện khí kỳ, đang săn giết yêu thú cấp thấp để đổi lấy linh thạch, thấy cảnh này bị dọa cho sợ vỡ mật, mồ hôi không ngớt đổ ròng ròng, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết nguyên do làm sao đám yêu thú này bỗng nhiên lại hoảng sợ như vậy, chắc chăn là do khiếp sợ hai người mới tới này, hai tên luyện khí này cũng là kẻ thông minh cơ trí, chúng liền tiến đến trước mặt đôi nam nữ vừa đến này, ôm quyền thi lễ.
-Chúng vãn bỗi, gặp qua tiền bối.. không biết hai vị tiền bối đại giá quang lâm, nên chậm trễ bái kiến, mong hai vị tiền bối bao dung,
Đôi nam nữ này, không ai khác mà chính là Dương Thanh và Tử Nguyệt, sau khi thu được ngọc giản thì lên đường đến chỗ này, theo như trong ngọc giản mà Dương Đỉnh Thiên để lại thì, động phủ bí mật của lão chính là ở chỗ này. Trong động phủ có tài phú nửa đời người của lão, và bức Sơn Hải Tàn Đồ. Dương Thanh tự nhiên được lão thiên ban cho món lợi lớn như vậy, đương nhiên hắn phải dang tay thu lấy, nếu bỏ qua chẳng phải là có lỗi với liệt tổ liệt tông, còn về cái gì mà công pháp trấn tộc Tỏa Thần Quyết kia, hắn cũng không định luyện, là người sống đã nhiều trăm năm, trải qua bao kinh hiểm. hắn rất rõ ràng đạo lý, quý hồ tinh bất quý hồ đa. Chỉ cần hắn tu luyện tử tế, Ngũ Hành Chân Ma Kinh, và Âm Dương Sinh Tử Quyết là đã đủ vô địch trong cảnh giới rồi, không nên phí thời gian tu thêm một loại pháp môn mới nữa làm gì, hơn nữa, Tỏa Thần Quyết này nghe thì có vẻ cao siêu, nhưng nếu không luyện đến tận cùng mà lại muốn phong tỏa nguyên thần linh hồn của người ta, gặp kẻ yếu không sao chẳng may gặp phải kẻ mạnh chẳng khác nào tìm đường chết. vậy nên hắn bỏ qua quyết này chỉ tập trung vào lấy của cải cùng với tín vật của tông phái kia, dù sao bông nhiên có hơn một trăm đệ tử giúp việc cho mình cũng còn hơn là không có.
Hắn liếc mắt nhìn hai tên luyện khí trước mặt rồi cất giọng hỏi:
-Trả lời bản nhân cho thật một chút, sẽ không thiếu chỗ tốt của các ngươi.
Hai tên kia đầu đầy mồ hôi vội vã gật đầu lia lịa như gà mổ thóc:
-Vâng vâng, tiền bối hỏi, chúng vãn bối nhất định sẽ trả lời, nhất định trả lời
Giỡn chơi sao, hai vị đứng trước mặt bọn chúng không hề có một chút khí tức nào, nhất định cảnh giới cao hơn chúng không biết bao nhiêu mà kể, dám nói láo một câu, e rằng hai vị lão nhân gia chưa cần dùng đến một ngón tay cũng đủ tiêu diệt hai người bọn họ. vậy nên hai tên này cung cung, kính kính cúi đầu thật thấp không dám có dị tâm gì. Tử Nguyệt lên tiếng trước:
-Các người chắc hẳn đến từ Trấn Phượng Hoàng.
Hai tên này vôi vã gật đầu, tên bên phải nhanh nhảu hơn vội nói:
-Hai vị tiền bối trên cao, vãn bối Vương Sâm, cùng đạo hữu Dư Hữu Đinh quả thật đến từ Phượng Hoàng cổ trấn
Gã vừa nói vừa đưa tay chỉ đồng bọn, tên Dư Hữu Đinh này môi hồng răng trắng dung mạo khá dễ coi, thấy đồng bạn chỉ hắn vội vả nở nụ cười cầu tài cung kính nói:
-Khởi bẩm hai vị tiền bối, chúng vãn bối là đệ tử của Thất Huyền Môn, được môn phái cử đến đây làm nhiệm vụ, nhất thời mạo phạm thiên uy của hai vị tiền bối, mong tiền bối rộng lượng tha cho
Nói rồi hắn cúi đầu sát tận đất, hơn ai hết gã hiểu được rõ ràng, hai vị này giết hai tên Luyện Khí kỳ bất quá không tốn sức chút nào, đối với những bậc đại năng hai người bọn họ còn chẳng bằng hạt cát dính dưới chân giày nữa là. Vừa nghe thấy ba từ Thất Huyền Môn lọt vào tai, hắn cùng Tử Nguyệt im lặng nhìn nhau, trong mắt đều toát lên vẻ vui mừng, thì ra tông phái mà Dương Đỉnh Thiên nói tới lại chính là Thất Huyền Môn này. Dương Thanh không nhanh không chậm hỏi Vương Sâm:
-Thất Huyền Môn này là môn phái thế nào, ngươi hãy nói qua cho bản nhân xem thử.
Vương Sâm vội vã vâng vâng vâng dạ dạ, bắt đầu giới thiệu qua cho hắn về Thất Huyền Môn. Cứ theo như lời Vương Sâm thì môn phái này do một vị lão tổ tông Kết Đan lập ra, nhưng không biết sao vị này trấn thủ một thời gian rồi đi mất, trước khi đi chỉ để lại một câu nói rằng, sau này sẽ có người cầm tín vật của mình trở về, sở dĩ có cái tên là thất huyền môn bởi vì môn phái này chia làm bảy nhánh khác nhau, gồm có Thiên Nam, Tùng Phong, Tử Dương, Thiên Âm, Lạc Vân, Luyện Hồn, Thiên Tinh, chính vì bảy mạnh này thường xuyên dành quyền chủ đạo nên môn phái truyền đến đời này cơ hồ xuống dốc, sụp đổ, cả môn phái có tám tên trúc cơ, còn lại chỉ là luyện khí, thực lực yếu ớt đến mức đáng thương, miễn cưỡng lắm mới được coi là một môn phái, Vương Sâm nói ra xong cũng thở dài không ngớt, môn phái như vậy ta còn có thể tu luyện được sao. Dương Thanh nghe xong cũng không nói gì, theo lời Vương Sâm nói thì môn phái này quả thật quá yếu, nếu xảy ra chuyện gì không đủ để người ta tát một cái. Trong ngọc giản của Dương Đỉnh Thiên lão cũng ghi chú rất rõ ràng, Thất Huyền Môn này chính là do lão năm xưa lập nên, lúc đó lão vừa mới Kết Đan xong, trong tâm cũng mang một bầu nhiệt huyết độc tôn tam giới, định dùng Thất Huyền Môn làm một chi kỳ bình dương danh đại lục, nhưng sau đó vì tranh chấp chức gia chủ cùng với bảo vật của tổ tông, lão không còn thời gian lo cho môn phái này nên đành mặc kệ, nhiều trăm năm tiếp theo, do cuộc tranh đấu đã làm gia tộc lão yếu đi không ít, lão phải bôn tẩu lo chống thù trong giặc ngoài, trung hưng gia tộc lại càng không có thời gian mà để ý đến Thất Huyền Môn, hùng tâm tráng trí ban đầu, lão đã vứt xa tận chín tầng mây, quanh năm lão chỉ bế quan trong mật thất tìm hiểu Sơn Hải Tàn Đồ, trong gia tộc lưu truyền rằng trong này cất giấu bí mật tu thành chân tiên, lại thêm cả phương pháp phá toái hư không, thọ ngang trời đất. bao nhiêu việc quấn chân như vậy, khiến lão gần như quên mất Thất Huyền Môn này, dù thỉnh thoảng có nhớ ra thì lão cũng tự bảo mình, thu nhận một đám tu sĩ cấp thấp như vậy chẳng giúp ích gì cho lão cả, thôi thì cứ để bọn chúng tự sinh tự diệt, ai ngờ lần này lại thành toàn cho Dương Thanh.
Hắn lại hỏi tiếp Vương Sâm về môn phải tỷ như có bao nhiêu người, có kẻ thù nào không, sinh ý như thế nào, gia sản ít nhiều ra sao. Tóm lại là vô cùng kỹ lưỡng. vừa đối đáp Vương Sâm cùng Dư Hữu Đinh đều kinh hãi trong lòng, không biết trong hồ lô của vị tiền bối này bán thuốc gì, dường như tiền bối hiểu rất rõ về môn phái, nhưng dường như lại cũng không hiểu gì, hay vị này là kẻ thù cuả môn phái.
Thôi thôi thôi, môn phái bị diệt cũng không liên quan đến chúng ta, dù sao có cuộc gặp mặt này, biết đâu vị tiền bối này lại tha cho một mạng, cả hai tên Vương Sâm cùng Dư Hữu Đinh đều nghĩ như vậy, nên đối đáp với Dương Thanh càng là cung kính có thừa, chỉ hận không thể dẫn hắn đến môn phái xem một vòng cho biết.
Sau khi đã nghe được những gì cần nghe, Dương Thanh phất nhẹ ống tay áo, hai tên kia lập tức thấy xuất hiện trong tay mình bốn viên linh thạch và một lọ thuốc. hắn nhìn Vương Sâm rồi nói:
-Bản nhân thưởng phạt phân minh, các ngươi cầm lấy số này trở về nói với môn chủ các ngươi, ba ngày sau sẽ có người cầm Thất Huyền Kỳ đến.
-Thất Huyền Kỳ?
Vương Sâm và Dư Hữu Đinh ngẩn người lắp bắp mãi mới phát ra được mấy chữ:
-Tiền bối, làm sao ngài biết Lệnh kỳ của bản môn, s?
-Làm sao ta biết không quan trọng, ngươi cứ nói như thế là được
Hai tên Vương Sâm cùng Dư Hữu Đinh, thấy ánh mắt của hắn thì sợ hãi vội vã gật đầu
-Bọn vãn bối lắm lời, mong tiền bối bỏ qua, nhất định chúng ta sẽ chuyển lời, không dám làm lỡ việc của tiền bối
Hai tên này vừa thi lễ vừa chạy mất dạng, đi một đoạn khá xa, lúc này Dư Hữu Đinh mới thở phào hỏi đồng bọn:
-Vương sư huynh lệnh kỳ môn chủ chẳng lẽ ở trên người vị kia.
Vương Sâm trầm tư giây lat rồi nói:
-Nếu như vị tiền bối này làm môn chủ tựa hồ không có gì không tốt.
Đúng vậy, bỗng nhiên có một vị cao thâm khôn lường làm môn chủ, bọn họ cầu còn chả được, ai chẳng muộn gần người mạnh, nếu chuyện đó xảy ra ít nhất sau này, Thất Huyền Môn cũng có chỗ đứng
Dư Hữu Đinh cũng gật mạnh đầu:
-Đúng vậy có gì là không tốt, Vương huynh chúng ta nên nhanh chóng trở về bẩm báo đi thôi.
…..
Nhìn theo hướng hai tên kia biến mất Tử Nguyệt hết sức khinh thường. chỉ dựa vào bọn giá áo túi cơm này có thể gúp gì cho bọn họ.
Dương Thanh hắn lại không nghĩ vậy, thêm chân tay chính là thêm sức mạnh, chỉ cần biết cách dùng người ai cũng sẽ phát huy chỗ diệu dụng của nó, ít nhiều gì hơn hai trăm năm trước hắn cũng là tiểu vương gia. Cũng đã gặp qua không ít đại thần triều định, tầng lớp cao cấp của phầm nhân ngự hạ thuộc cấp thế nào hắn vấn còn nhớ rõ, chỉ cần vận dụng quyền mưu đúng cách, hắn không tin Thất Huyền Môn này không phát sinh tác dụng, bất quá trước hết đi đến động phủ kia quan trọng hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...