Chương 95
Tác giả: Giản Diệc Dung
“Ngọc phi nương nương…… Phu quân?!” Diệp Thiên trợn tròn mắt.
Dự Vương gắt gao ôm chặt nàng, thân mình mềm mại của nàng mang theo mùi hương nhàn nhạt, giống như chỉ cần ôm nàng như vậy thì tâm tình của hắn có thể được ổn định “ Trước khi mẫu phi gặp Hoàng Thượng, bà vừa mới thành thân được mấy ngày. Lúc ấy Hoàng Thượng vẫn là một thân vương, sau khi đi ngang qua Kê Châu nhìn thấy mẫu phi liền đưa bà về kinh thành, mà phu quân của bà là Ngụy công tử trẻ tuổi cũng mất tích.”
“Hoàng Thượng hoành đao đoạt ái, cướp đoạt Ngọc phi nương nương từ tay Ngụy gia?” Đầu óc Diệp Thiên xoay chuyển “Cho nên, Thái Tử phái người đi Kê châu vẽ lại chân dung Ngụy gia, còn một hai biến nó phải tương tự với huynh là muốn Hoàng Thượng hoài nghi xuất thân của huynh?”
“Tự khi ta được sinh ra, phụ hoàng vẫn luôn hoài nghi xuất thân của ta, mãi cho đến khi chúng ta đi Bồng Diệp thực hiện nghi lễ cầu phúc ngàn dặm chữa khỏi cơn đau đầu giúp Hoàng Thượng, lúc này ông mới tin tưởng ta là nhi tử của ông.” Trên gương mặt tuấn mỹ của Tiêu Ngôn Phong mang theo một tia chán ghét. Nếu có thể, hắn tuyệt đối không muốn mình được sinh ra trong hoàng cung, hắn càng hy vọng mình được sinh ra ở nơi tự do tự tại như Kê Châu.
“Chuyện này cũng quá…… Không đạo lý đi?” Diệp Thiên cau đôi mày tinh tế lại “Huynh và Hoàng Thượng rất giống nhau, cả hai đều là mắt phượng.” Hoàng Thượng hoài nghi hắn, thật là quá đáng.
Khóe môi Dự Vương nhẹ cong, khẽ hừ một tiếng, đôi môi mỏng tiến đến gần bên tai Diệp Thiên, thấp giọng nói: “Thiên Thiên không có để ý thấy người nội thị chăm sóc hoa mộc tại hậu hoa viên Ngưng Ngọc Cung của mẫu phi không. Tuy rằng ông ấy cật lực che lấp dung mạo, nhưng nhìn kỹ ông ấy cũng có một đôi mắt phượng.”
“Tê ——” Diệp Thiên hít vào một hơi. Nàng bị ý tứ trong lời nói che dấu của hắn dọa tới rồi, đôi mắt hạnh tràn đầy lo lắng “Huynh nói, nội thị trong hậu hoa viên của Ngọc phi nương nương chính là Ngụy gia? Này, chuyện này cũng quá —— quá nguy hiểm, nếu như bị người phát hiện, không riêng gì Ngụy gia mất mạng mà ngay cả Ngọc phi nương nương cũng khó sống !”
Diệp Thiên nắm chặt ngón tay thon dài như ngọc của Dự Vương. Nàng nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Dự Vương. Ngụy gia chính là phu quân của Ngọc phi nương nương, ông ấy đang sống trong hậu hoa viên của Ngưng Ngọc Cung, không chỉ như thế Ngụy gia còn có một đôi mắt phượng giống hệt Dự Vương.
Tiêu Ngôn Phong nhắm hai mắt lại. Kiếp trước hắn là một hoàng tử ăn chơi trác táng không biết thống khổ trong lòng mẫu phi. Có một ngày, hậu hoa viên Ngưng Ngọc Cung của mẫu phi bị cháy, trận hỏa hoạn kia không lớn , gần như thiêu rụi một mảnh hoa mộc đồng thời thiêu chết một nội thị chăm sóc hoa mộc. Hắn không đem chuyện này để ở trong lòng, nhưng mẫu phi lại đột nhiên bị bệnh, mời bao nhiêu thái y xem bệnh cũng không khỏi. Không quá mấy tháng , mẫu phi liền buông tay khỏi nhân thế. Từ lúc đó hắn mới bắt đầu trưởng thành.
Cánh tay Tiêu Ngôn Phong càng thu càng chặt cứng giống như sắt thép ôm sát người Diệp Thiên . Diệp Thiên bị ôm chặt có chút khó chịu, nhưng nàng không hé răng mà chỉ ngẩng đầu thò lại gần nhẹ nhàng hôn một cái lên gương mặt hắn.
Cánh môi mềm mại mang theo hơi thở ấm áp, hương thơm ngọt ngào……
Tiêu Ngôn Phong lập tức phục hồi tinh thần , tiểu vương phi đang chăm chú nhìn hắn, hai màu trắng đen trong ánh mắt tràn đầy kiên định, “Ngôn ca ca, đừng sợ, ta sẽ luôn ở bên cạnh huynh. Cho dù huynh không phải hoàng tử, không có thân phận thân vương, cho dù huynh chỉ là một người vô danh tiểu tốt, ta cũng muốn sống cả đời bên cạnh huynh.” Nếu thật sự không chứng minh được hắn là nhi tử của ai, Hoàng Thượng muốn biếm hắn làm thứ dân, nàng cũng muốn gả cho hắn.
“Thiên Thiên!” Trái tim Dự Vương đột nhiên loạn nhịp , gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đây là lời âu yếm êm tai nhất mà hắn từng nghe, đôi mắt phượng đen như mực yên lặng nhìn chằm chằm nàng “Thiên Thiên, lặp lại lần nữa!”
Diệp Thiên nghiêm túc nhìn hắn “Ngôn ca ca, mặc kệ huynh là hoàng tử hay thứ dân, mặc kệ huynh ở nhà đẹp hay miếu rách, ta đều dành cả đời ở cạnh huynh.”
Cánh môi phấn hồng lúc đóng lúc mở, phun ra hơi thở ngọt ngào cùng lời nói động lòng người. Dường như Tiêu Ngôn Phong đã bị mê hoặc, hắn cúi đầu hướng về phía cánh môi kia.
Đầu của hắn càng ngày càng thấp, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen trong trẻo đang yên lặng nhìn mình, vừa dịu dàng vừa kiên định lại mang theo sự tin cậy cùng ái mộ. Tiêu Ngôn Phong quay đầu đi, một nụ hôn dừng trên gương mặt trắng nõn của Diệp Thiên.
Diệp Thiên nghiêng đầu cẩn thận cảm thụ một chút. Nàng từng hôn Tiêu Ngôn Phong vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên Tiêu Ngôn Phong hôn nàng. Nàng có thể cảm giác được đôi môi mỏng mềm mại cùng độ ấm , ừm, cảm giác cũng không tệ lắm.
Tiêu Ngôn Phong thấy nàng nghiêng đầu chớp đôi mắt, một bộ dáng nghiêm túc như đang phẩm vị thì tâm tình đang bị bao phủ bởi khói mù như được tan biến, hắn nhịn không được nở nụ cười. Lại nói tiếp , trong kiếp này đây là lần đầu tiên hắn hôn nàng. Không phải lúc trước không nghĩ tới mà bởi vì hắn lo lắng mình không kiềm chế được, nàng còn quá nhỏ không thể thừa nhận nhiều hơn. Hiện tại tiểu nha đầu chậm rãi trưởng thành, từ năm trước bắt đầu có nguyệt sự đến bây giờ đã mơ hồ có chút đường cong thiếu nữ.
Hắn lại cúi đầu nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên sườn mặt khác của nàng một lần nữa.
Đôi mắt hạnh của Diệp Thiên mở lớn chớp chớp hai cái, cánh môi nhỏ phấn hồng khẽ nhấp, dường như rất vừa lòng với hai nụ hôn này.
Tiêu Ngôn Phong không dám tiếp tục hôn nàng, hắn sợ nếu tiếp tục nụ hôn của hắn sẽ không thể chỉ dừng lại trên má.
“Thiên Thiên, từ diện mạo mà nhận xét, rất khó để nói ta giống Hoàng Thượng hay giống Ngụy gia. Có lẽ sau khi Ngụy gia rửa mặt sạch sẽ, ta lại càng giống ông ấy hơn cũng không chừng.”
“Vậy Ngọc phi nương nương có biết hay không —— không không, hay là không cần đi hỏi Ngọc phi nương nương, bà đã đủ thống khổ rồi.” Diệp Thiên liên tục lắc đầu. Nếu Ngụy gia ẩn thân tại hậu hoa viên của Ngưng Ngọc Cung, mà hoa viên kia ngày thường không cho phép người tùy tiện đi vào, hiển nhiên Ngọc phi nương nương biết người đó là Ngụy gia. Nàng lại nghĩ tới vị trí đặt giường nệm trong thư phòng phía tây mà Ngọc phi thích nhất kia, giường nệm đó đặt dưới cửa sổ nhìn ra hậu hoa viên, có phải chiếc giường nệm đó chính là khoảng cách gần Ngụy gia nhất hay không?
“Mẫu phi cũng không biết, ngay cả thái y cao minh nhất cũng không biết.” Mỗi khi Tiêu Ngôn Phong nhớ tới những việc này trong lòng đều không vui lắm. Hôm nay khá ổn bởi vì có tiểu nha đầu ở trong ngực, cho dù nói đến vấn đề này hắn cũng không cảm thấy khổ sở như trước kia. Vốn dĩ hắn còn lo lắng tiểu nha đầu không thể tiếp thu được thân phận không minh bạch này của mình, nàng sẽ khinh thường mẫu phi còn dây dưa với nam nhân khác khi đang ở cạnh phụ hoàng. Hiện tại xem ra, tất cả điều mình lo lắng đều là dư thừa.
“Nếu không ai có thể xác định, vậy Hoàng Thượng nhiều nhất cũng chỉ ngờ vực thôi.” Diệp Thiên suy nghĩ “Thái Tử dùng công tâm chi kế.”
“Thiên Thiên thật thông minh.” Dự Vương khen ngợi gật đầu “Chỉ dựa vào một bức họa không có cách nào xác định được thân phận của ta, cho dù Ngụy gia trên bức họa có một chút tương tự với ta, nhưng so sánh lại thì ta càng giống Hoàng Thượng hơn. Thái Tử chỉ muốn gieo một hạt giống nghi kỵ xuống lòng Hoàng Thượng mà thôi. Theo thời gian sự tình sẽ được thêm nếm từng giọt từng giọt, có lẽ hạt giống này sẽ trở thành một cây đại thụ che trời.”
Diệp Thiên nghi hoặc hỏi: “Nếu Hoàng Thượng cướp đi Ngọc phi nương nương từ trong tay Ngụy gia, vậy Hoàng Thượng chưa từng nhìn thấy Ngụy gia sao?”
Trong mắt Tiêu Ngôn Phong hiện lên một tia sắc bén “Không có, Hoàng Thượng phái thủ hạ đi xử lý sạch sẽ Ngụy gia. Thời điểm đám thủ hạ đó tìm đến, Ngụy gia đã bị…… Bị người đánh tới mức mặt mũi bầm dập, không nhận ra tướng mạo sẵn có. Ngụy gia bị thủ hạ của ông giết chết , nhưng rõ ràng là người vẫn chưa chết .”
“Thì ra là thế.” Diệp Thiên bừng tỉnh đại ngộ “Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?” cho dù Thái Tử không có được bức họa của Ngụy gia từ Kê Châu cũng sẽ cố ý giả tạo một bức họa thật giả lẫn lộn.
“Hiện tại sao ——” Ngón tay thon dài Tiêu Ngôn Phong chậm rãi vuốt ve mu bàn tay mượt mà của nàng “Chúng ta lui một bước. Trong Lục bộ đều có người của ta, số lượng đã đủ nhiều. Chúng ta lui về phía sau một bước, Hoàng Thượng tự nhiên sẽ tìm người khác tới thay thế ta, ta đoán người kia sẽ là Khang Vương. Ha ha, Thiên Thiên cứ chờ xem náo nhiệt của Thái Tử và Khang Vương đi.” Thái Tử là một người không biết viết hai chữ khoan dung như thế nào. Nếu Khang Vương khăng khăng một mực đi theo hắn thì tốt, một khi quyền lực của Khang Vương lớn dần, hoặc Khang Vương có tâm tư khác, Thái Tử sẽ không đời nào bỏ qua.
Diệp Thiên sùng bái nhìn Dự Vương, “Ngôn ca ca thật thông minh, để mặc cho bọn họ trai cò đánh nhau, còn chúng ta ngồi xem là được rồi.”
Dự Vương thở dài, “Sợ rằng sẽ phải liên lụy tới A Lệ. Một khi Hoàng Thượng đã nghi kỵ ta, ông ấy sẽ không để A Lệ ra ngoài làm việc, cũng sẽ không cho thăng chức cho hắn. Nhạc phụ cũng đừng nghĩ tới việc phục chức.”
Diệp Thiên cười “Đúng lúc ta luyến tiếc ca ca, cứ để ca ca ở nhà thêm mấy năm nữa.”
Dự Vương mỉm cười nhéo chiếc mũi nhỏ của nàng “Hy vọng A Lệ không trách ta. Đêm nay Thiên Thiên nghỉ ở nơi này đi, sáng mai chúng ta vào cung thăm mẫu phi.”
Diệp Thiên gật đầu, “Được nha, Ngôn ca ca giúp ta đi hái nho.”
Hai người nắm tay nhau ra khỏi phòng, Khang công công đã chuẩn bị sẵn kéo và rổ mây. Mấy ngày nay đúng là mùa nho chín, chỉ cần tiểu vương phi tới chơi khẳng định sẽ đi hái nho. Đôi khi hắn còn hoài nghi so sánh quả nho với Vương gia nhà mình, có khi nào tiểu vương phi lại thích nho hơn không? Hắn âm thầm may mắn, may mắn Vương gia không đáp ứng để tiểu vương phi tự mình trồng nho, bằng không khẳng định tiểu vương phi sẽ không tới vương phủ cần mẫn như vậy.
Cắt nho xong, Diệp Thiên xách rổ mây nắm tay Dự Vương trở về đại viện tử của nàng.
A Hoàng ở hành lang hạ vừa nhìn thấy chiếc rổ kia liền hưng phấn kêu lên: “Tiểu Bồ Đào! Tiểu Bồ Đào!”
Tiểu Bồ Đào? Chân mày Diệp Thiên cau lại, Dự Vương nheo đôi mắt sắc bén quét về phía A Hoàng.
Nhúm lông vàng trên đầu A Hoàng lập tức héo úa, nó nhất thời hưng phấn nên gọi sai rồi, vội vàng sửa lại: “Tiểu vương phi! Quả nho!”
“Đúng là một con chim tham ăn.” Diệp Thiên xách chiếc rổ đến bên người A Hoàng “Chờ rửa sạch sẽ cho ngươi ăn.”
……
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thiên và Dự Vương ngồi xe ngựa đi về phía hoàng cung.
Mới vừa tiến vào cửa cung không xa liền chạm mặt Thái Tử.
“Tứ đệ đi thăm Ngọc phi nương nương sao?” Thái Tử ý vị thâm trường mà nhìn Dự Vương, “ Gần đây tứ đệ bận rộn , ngay cả thời gian vào cung cũng ít đi, tuy nhiên kiểu gì cũng có thời điểm thanh nhàn.” Nói xong ánh mắt của hắn dừng lại trên người Diệp Thiên mấy giây mới rời đi. Theo lý thuyết, tiểu nha đầu này đã qua độ tuổi mình thích rồi, nhưng vừa nhìn thấy nàng hắn vẫn nhịn không được muốn chiếm làm của riêng, thật không hiểu chuyện này là thế nào.
“Vậy mượn lời cát ngôn của Thái Tử, ta còn ước gì mỗi ngày đều được thanh nhàn đấy.” Dự Vương không chút để ý mà lắc lắc roi ngựa trong tay, chiếc roi lóe lên trước mặt Thái Tử.
“Vậy hai người đi thôi, cô không làm chậm trễ thời gian của hai người nữa .”
Hai người cách xa một đoạn đường dài Diệp Thiên mới thả lỏng cơ thể. Từ sau khi Thái Tử muốn lừa nàng trong tang lễ của Thụy Vương, mỗi lần nhìn thấy hắn nàng đều thập phần cảnh giác.
Mới vừa tiến vào Ngưng Ngọc Cung , hai người liền nghe thấy một âm thanh cười duyên của thiếu nữ “Cô cô, điểm tâm ở chỗ ngài ăn thật ngon, mấy thứ bài trí trong phòng cũng thật xinh đẹp.”
Diệp Thiên cảm thấy giọng nói của thiếu nữ kia dường như có chút quen tai, nàng quay đầu lại nhìn Dự Vương đã thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn trầm xuống dưới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...