Chương 93
Tác giả: Giản Diệc Dung
Tìm được danh sách của hồi môn thì mọi chuyện đều dễ giải quyết. Diệp Thiên gọi mẫu tử ba người A Uyển tới “Có lẽ tam thúc và ngươi có quen biết, ông ấy tặng ngươi thứ gì, tòa nhà cũng được, tiền bạc cũng thế, ta đều mặc kệ, nhưng của hồi môn của tam thẩm ngươi không thể lấy.”
A Uyển phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Thiên, của hồi môn của Mai thị phong phú như vậy, bà luôn mơ ước mười mấy năm, lúc này vừa mới đoạt đến tay chẳng lẽ lại phải trả trở về? “Ngươi không thể làm như vậy, những cái đó đều là tam gia tặng cho ta!”
Diệp Thiên cười lạnh một tiếng, “Những cái đó đều không phải đồ của tam thúc, tam thúc không có quyền động đến càng không có quyền tặng cho người khác. Hôm nay ta muốn chiếu theo danh sách của hồi môn này để thu hồi, nếu ngươi không phục, cứ việc đi cáo trạng.” Ánh mắt nàng dừng lại trên trâm cài thỏ ngọc trên đầu Diệp Như, đứng dậy đi đến rút ra, “Đây là đồ của tam thẩm, ngươi không thể mang.”
Diệp Như há mồm khóc lớn , Diệp Nghiên gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thiên. Trong lòng A Uyển chua xót, bà không nghĩ tới Diệp Thiên lại khó chơi như vậy, nàng là ái nữ phủ Tế Bình Hầu, chính phi của Dự Vương, dù cho cả người đều là gan bà cũng không dám đi cáo trạng. Sớm biết như thế, bà không nên tới nơi này, vốn tưởng rằng mình nhẹ nhàng là có thể trở thành chủ mẫu của tam phòng Diệp gia, thuận lý thành chương mà kế thừa mọi thứ của tam phòng. Không nghĩ tới, ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Tế Bình Hầu phái đại quản sự của phủ tới đây, cầm danh sách của hồi môn , mang theo thị vệ trong phủ đi đến ngôi nhà của ngoại thất kia. Mẫu tử A Uyển cũng bị nhét trong xe ngựa trở về nhà. Sau đó Tế Bình Hầu lại phái người đi pháp trường, chuẩn bị nhặt xác cho Mai đại nhân.
Ngày kế tiếp, tộc trưởng dẫn mấy nam hài nguyện ý làm con thừa tự của tam phòng tới đây. Diệp Thiên không dám chọn loạn, nàng không tín nhiệm ánh mắt của mình, không có tự tin đi chọn người nên nhờ phụ thân mẫu thân đi chọn cùng. Kỳ thật người thích hợp làm con thừa tự nhất chính là Diệp Thạc, nhưng đó là nhi tử của Tế Bình Hầu, ai cũng không dám đề cập tới vấn đề này, trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra.
Tế Bình Hầu gọi một đám nam hài tử đến thư phòng, cuối cùng quyết định chọn một hài tử tám tuổi . Tuy rằng tuổi hơi nhỏ, nhưng thắng ở người thông tuệ, tính tình đoan chính. Tương lai Tế Bình Hầu tính toán đưa hắn đến thư viện đọc sách, ngày nghỉ mỗi tuần sẽ đến hầu phủ ở một ngày, ông cũng có thể dạy dỗ hắn. Vốn dĩ tên cũ của hắn là Diệp Tuân, Tế Bình Hầu suy nghĩ một lát sau đó quyết định không đổi tên cho hắn mà giữ lại tên thật.
Diệp Thiên gọi Diệp Tuân tới hỏi mấy câu mới biết được hoàn cảnh nhà hắn khó khăn, ngay cả việc đi tộc học cũng không được mấy ngày. Diệp Thiên cùng phụ thân thương lượng, trước tiên vẫn nên mời thầy về nhà dạy cho hắn, bằng không để hắn đến học viện luôn chỉ sợ quá sức, mà nếu đi học cùng mấy hài tử nhỏ tuổi hơn lại sợ hắn không được tự nhiên.
Tế Bình Hầu nghĩ nghĩ, dù sao sang năm cũng phải mời thầy dạy cho Diệp Thạc, lần này dứt khoát mời tiên sinh dạy luôn cho hai hài tử.
Tộc trưởng và vài vị lão nhân trong tộc thương lượng cùng Tế Bình Hầu các công việc liên quan đến con thừa tự, cuối cùng dứt khoát để Diệp Tuân sống luôn ở hầu phủ, hầu gia có thể bớt thời giờ dạy dỗ một chút. Rốt cuộc hắn tuổi còn nhỏ, một mình sống ở nơi này, không có trưởng bối quan tâm, sợ rằng sẽ bị người ta lừa gạt.
Tế Bình Hầu đáp ứng , ông tự mình chọn người, ông tin tưởng vào ánh mắt của mình. Diệp Tuân ở lại hầu phủ, tương lai cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Sự tình mau chóng được quyết định, bởi vì muốn tổ chức lễ tang cần Diệp Tuân nên ngay hôm đó liền hoàn tất thủ tục nhận con thừa tự. Diệp Tuân trở thành nhi tử của Diệp Thừa Xương và Mai thị, chính thức được ghi tên vào gia phả .
Lễ tang qua đi, dưới sự chứng kiến của tộc trưởng cùng các vị lão nhân trong tộc. La thị mang danh sách của hồi môn của Mai thị vừa đòi trở về ra nhất nhất kiểm kê một cách minh bạch. Ngoại trừ chi phí làm lễ tang và an táng Mai đại nhân, số còn lại đều gọi Diệp Tuân tới xem qua “Tuân nhi, những thứ này đều là của con, chỉ là bây giờ con còn nhỏ, bá mẫu quản giúp con, mỗi năm đều gọi con tới xem qua, chờ Tuân nhi tròn mười tám tuổi, những thứ này sẽ được trả lại cho Tuân nhi.” Mọi người đã thương lượng tốt rồi. Diệp Tuân ở hầu phủ đến khi thành gia lập thất sẽ dọn ra ngoài. Về phần chi tiêu của hắn trong mấy năm nay, La thị tính toán lấy từ hầu phủ ra, dù sao thêm một người cũng không đáng bao nhiêu.
“Cảm ơn đại bá mẫu.” Diệp Tuân quy củ hành lễ, thoạt nhìn không quá tiêu chuẩn.
Diệp Thiên cười tủm tỉm sờ đầu hắn, “Tam đệ, ta dạy đệ xem sổ sách.”
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tuân đỏ lên cười thẹn thùng.
Diệp Thạc khó hiểu nhìn Diệp Thiên “Tỷ tỷ, tam đệ không phải đệ sao?” Diệp Lệ là đại ca, Diệp Sở là nhị ca, hắn là tam đệ, tỷ tỷ làm gì mà vuốt đầu người khác rồi gọi tam đệ?
Diệp Thiên nở nụ cười “Trước kia đệ là lão tam, hiện tại Tuân nhi tới, đệ ấy lớn hơn đệ một chút, đệ ấy trở thành lão tam, đệ trở thành lão tứ.”
Diệp Thạc nghĩ nghĩ, cao hứng nhảy lên “Thật tốt quá, tỷ tỷ là lão tứ, đệ cũng là lão tứ, đệ và tỷ tỷ giống nhau !” Đôi mắt đen lúng liếng của Diệp Thạc hưng phấn nhìn sang Diệp Thiên, hắn cảm giác hắn và tỷ tỷ càng ngày càng thân cận.
“Đúng vậy, hai ta giống nhau.” Diệp Thiên lôi kéo tay nhỏ của Diệp Thạc, một tay khác thuận tiện kéo tay Diệp Tuân “Đi, tứ tỷ tỷ đưa các đệ đi ăn quả nho, Dự Vương phủ vừa mới đưa tới, vừa lớn vừa ngọt, là quả nho ngon nhất mà ta từng ăn.”
Diệp Thạc tung tăng nhảy nhót , lỗ tai Diệp Tuân đỏ bừng. Hắn căn bản không dám nhìn Diệp Thiên, nhưng tay nhỏ lại lén lút cầm tay nàng. Diệp Lệ rất ghen tỵ nhìn theo bóng dáng muội muội, hận không thể muội muội sinh ra ba bàn tay, một tay nắm tay hắn.
Diệp Tuân sống tại hầu phủ, La thị sắp xếp cho hắn ở tại sân viện bên cạnh Diệp Lệ, đều ở ngoại viện. Bởi vì lần này tam thúc mất Diệp Lệ lại có một trăm ngày nghỉ, vốn dĩ hắn đang định thương lượng chuyện ra ngoài làm việc cùng Binh Bộ, cứ như vậy lại bị chậm trễ.
Mọi người đều muốn mời một vị tiên sinh tài đức vẹn toàn dạy học cho Diệp Thạc và Diệp Tuân, không thể tạm chấp nhận nên chỉ có thể chậm rãi tìm kiếm. Người một nhà thay phiên nhau dạy dỗ Diệp Tuân, Tế Bình Hầu dạy hắn đọc sách viết chữ. Năm đó ông chính là văn Trạng Nguyên, mấy chuyện này đối với ông mà nói là đại tài tiểu dụng (*). Diệp Lệ dạy hắn lễ nghi, lúc trước lễ nghi của Diệp Thiên đều do một tay Diệp Lệ dạy bảo , nên việc dạy Diệp Tuân cũng là việc dễ như trở bàn tay, ngẫu nhiên còn dạy hắn mấy chiêu phòng thân tự vệ. Diệp Thiên bớt thời giờ dạy Diệp Tuân xem sổ sách, tuy rằng hắn có học hay không thì La thị cũng sẽ không ăn bớt tiền của hắn, nhưng học được luôn có chỗ tốt, rốt cuộc về sau hắn thành gia cũng phải tự mình xử lý.
(*) Đại tài tiểu dụng chính là người có nhiều tài nhưng chỉ sử dụng một ít.
Trong nhà nhiều thêm một người ca ca, Diệp Thạc cảm thấy hiếm lạ, hơn nữa Diệp Lệ cũng được ở nhà nghỉ phép, lập tức có hai vị ca ca, Diệp Thạc hận không thể dọn đến ngoại viện ở cùng. Sau đó hắn học được cách thông minh, dùng xong cơm tối sẽ đi tìm ca ca chơi đùa, chơi đùa mệt mỏi liền ăn vạ trên giường Diệp Lệ hoặc Diệp Tuân không đi, buổi tối có thể ngủ cùng ca ca. La thị chỉ dặn dò không được để hắn ăn quá nhiều, những việc khác cũng đành mặc kệ hắn.
Khi những trái nho trong Dự Vương phủ lại chín mọng một mùa nữa. Cuối cùng Diệp Phù cũng được đón vào Đông Cung của Thái Tử.
Thái Tử không cho nàng phân vị trắc phi, một nữ nhân không có bất kỳ trợ lực gì có thể tiến vào Đông Cung đã là chuyện không tồi. Nếu không phải xem ở phân lượng nàng theo mình nhiều năm như vậy, Thái Tử đã sớm không thèm để ý tới nàng. Hắn sao có thể cho nàng vị trí trắc phi, nàng chỉ xứng đáng làm một Phụng Nghi thấp kém nhất, ngay cả Lương Đệ, Lương Viện cũng không đủ trình độ.
Mặc dù chỉ dùng một chiếc kiệu nhỏ đỉnh hồng vô thanh vô tức tiến vào Đông Cung, Diệp Phù cũng cảm thấy may mắn không thôi. Vốn dĩ từ mùa thu năm trước kết thúc ba năm hiếu kỳ nàng đã muốn tiến vào Đông Cung nhưng lại bị chậm trễ bởi nhà tam thúc bất ngờ xảy ra chuyện. Tiếp tục một năm hiếu kỳ, tổng cộng nàng đã để tang bốn năm, tới năm nay cũng đã mười bảy tuổi. Nàng có thể cảm nhận được Thái Tử đối với mình một chút hứng thú cũng không còn, nàng đành phải gắt gao bám chặt lấy hắn. Nếu Thái Tử không cho nàng tiến vào Đông Cung, cả đời này nàng sẽ phải chết già trong khuê phòng.
Cho nên, cho dù chỉ là phụng nghi, Diệp Phù cũng rất thỏa mãn.
Diệp Phù vào Đông Cung, nhị thái thái Tề thị nhẹ nhàng thở ra một hơi. Rốt cuộc cũng thủ xong bốn năm hiếu kỳ, cuối cùng Diệp Phù cũng được Thái Tử đón đi rồi, kế tiếp chính là Diệp Chi và Diệp Dung.
Diệp Chi năm nay mười lăm tuổi, bà không dám làm chậm trễ nữa, cũng may tuy rằng nàng là thứ nữ, nhưng dung mạo lại không tệ lắm.
Tề thị không tính toán phá hư chuyện hôn sự của Diệp Chi. Mặc dù bà không phải mẫu thân ruột của Diệp Chi, nhưng mấy năm nay bà cũng hiểu rằng nữ nhi được gả vào nhà tốt cũng là một loại trợ lực với nhà mẹ đẻ, nhìn Diệp Thiên liền biết. Cho nên, bà vẫn hy vọng Diệp Chi có thể gả vào nhà chồng tốt một chút.
“Chi nhi, đại tỷ tỷ đã lấy chồng rồi, kế tiếp là con.” Tề thị gọi Diệp Chi tới đây “Năm nay con sẽ cập kê, hôn sự cũng không thể tiếp tục kéo dài. Tuy rằng nói hôn nhân đại sự là lệnh của cha nương, lời người mai mối, nhưng mẫu thân vẫn muốn hỏi ý tứ của con một chút.”
Diệp Chi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tề thị, sau đó lại cúi đầu. Từ sau khi phụ thân qua đời, nàng ở trong cái nhà này không có người để dựa vào, nàng vẫn luôn lo lắng mẹ cả sẽ làm khó mình, nhưng cũng may tuy rằng cuộc sống không được tốt như Diệp Phù Diệp Dung tuy nhiên mẹ cả đối với nàng cũng không tính là bạc đãi.
Tề thị biết từ trước đến giờ Diệp Chi luôn như thế “Hiện tại tình huống nhà chúng ta con cũng biết đấy, chiếu theo điều kiện của con, con có thể lựa chọn con vợ lẽ điều kiện tốt một chút, nhưng điều kiện trong nhà tốt cũng không chắc chắn. Sau khi thành thân xong con vợ lẽ đều phải phân nhà ra sống một mình. Thời điểm phân nhà, con vợ lẽ sẽ không được chia nhiều của cải, cuộc sống về sau như thế nào còn phải xem ở năng lực của các con. Hoặc là, con có thể lựa chọn con vợ cả điều kiện kém một chút, nhưng khả năng cưới được học trò nghèo cũng không lớn, ngay cả tú tài đều biết cưới đích nữ, huống chi là cử nhân. Nếu chỉ là đồng sinh, người tới tuổi thành thân rồi mà vẫn là đồng sinh, ta thật sự không xem trọng.”
Diệp Chi cúi đầu không nói gì, nàng cũng biết tình hình nhà mình, chỉ là nàng có chút không cam lòng.
Tề thị thở dài, “Con trở về suy nghĩ thật tốt đi, nghĩ kỹ rồi thì trả lời ta.”
Diệp Chi rời đi, Tề thị lại phái người gọi Diệp Dung tới đây, nàng năm nay mười bốn tuổi cũng đến tuổi nghị hôn. Không nghĩ tới vừa mới mở đầu, Diệp Dung đã kiên quyết cự tuyệt “Con không gả chồng.”
“Con đứa nhỏ này, nào có nữ tử không gả chồng.” Tề thị còn tưởng rằng nàng lại giở tính tình “Nương không định gả con cho con vợ lẽ, mặc kệ điều kiện trong nhà như thế nào, dù sao cũng phải là con vợ cả mới được.”
“Con, không, gả, chồng.” Diệp Dung kiên định nói: “Nếu nương bức con gả chồng, con sẽ cắt tóc làm ni cô.”
“Con , con , nha đầu chết tiệt kia! Con muốn làm ta tức chết đúng không?!” Lúc này Tề thị mới nghe hiểu, thì ra nữ nhi đang nghiêm túc, “Con có biết con đang nói cái gì hay không, hiện tại trong nhà này ta là đương gia, con có thể xem đây là nhà mình. Chờ tương lai ta trăm tuổi, ca ca con cưới thê tử, con lại ở lỳ nhà ca ca tẩu tử, con có biết một cô em chồng ở nhà ca ca tẩu tử có bao nhiêu xấu hổ hay không?”
Diệp Dung trầm mặc một lát “Nương không cần lo lắng, chờ đến ngày xấu hổ đó tới, con sẽ cắt tóc làm ni cô.”
Diệp Chi đã nhận định mình sẽ làm ni cô! Tề thị tức giận tới mức thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, tận tình khuyên bảo nửa ngày Diệp Dung cũng chết không thay đổi. Tề thị nặng nề thở dài “Lợi và hại trên phương diện này ta đều nói rõ ràng với con rồi, con cũng đừng cố chấp như vậy, trở về suy nghĩ thật kỹ đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...