Dưỡng thành hoàng hậu nho nhỏ

Muội muội bảo bối còn chưa kịp nuôi lớn, đã bị người khác cướp mất, Diệp Lệ hơi có chút khó chịu, nhưng không đợi hắn bình phục tâm tình, thánh chỉ tứ hôn đã được ban xuống.
Đến lúc này toàn bộ hầu phủ mới vỡ tổ.
 
Diệp Lệ cùng hầu phu nhân La thị* đã có sự chuẩn bị tâm lý nên vẫn ổn hơn một chút; tam lão gia Diệp Thừa Xương cùng tam thái thái Mai thị rất ngạc nhiên, bởi lẽ Diệp Thiên còn nhỏ như vậy đã định ra hôn sự với Dự Vương.
 

*( chỗ này bản gốc để là Mạnh thị nhưng những chương trước đều dùng La thị nên ta sửa nhé )
 
Bên cạnh đó không khí tại nhị phòng lại có chút quỷ dị, Diệp Dung nhốt mình trong phòng tức giận đập nát vô số bình hoa ấm trà, Diệp Phù luôn trầm ổn nhưng khuôn mặt cũng cứng ngắc không nói lời nào, nhóm tiểu nha hoàn sợ tới mức không dám thở mạnh.
Nhị lão gia Diệp Thừa Hoành ngồi đối diện nhị thái thái Tề thị mặt ủ mày ê, Tề thị thấp giọng nói: “Lão gia, người xem việc này có phải thật khéo hay không, Thiên nhi định thân ngay lúc này, đại phòng có Dự Vương chống lưng, chúng ta ——”
 
Diệp Thừa Hoành cau mày suy nghĩ nửa ngày, “Cũng không nhất định là chuyện xấu, là phúc hay là họa, còn phải xem vận số như thế nào.”
 
“Lão gia có ý tứ gì?” Tề thị nghi hoặc khó hiểu.
 
Diệp Thừa Hoành trầm ngâm một lát, “Dự Vương chính là thân vương, lại là nhi tử mà Hoàng Thượng sủng ái nhất, nếu chúng ta có thể dựa vào cây đại thụ này, cả quãng đời còn lại sẽ không phải u sầu nữa.”
 
“Lão gia nghĩ quá đơn giản, Dự Vương kia sẽ cho chúng ta dựa vào sao?” Tề thị không cho là đúng, cho dù là đại thụ thì người ta cũng chỉ chống lưng cho đại phòng.

 
Diệp Thừa Hoành đưa mắt liếc phu nhân của mình một cái, “Tóc dài kiến thức ngắn, chuyện có thành hay không là do người , hiểu hay không? Thiên nhi mới tám tuổi, nếu muốn xuất giá thì phải đợi đến mười lăm tuổi, còn có thời gian bảy năm đấy. Thiên nhi còn tuổi nhỏ, hiểu được cái gì, La thị lại nằm bệt trên giường không lo được việc, Lệ nhi lại không thể thời thời khắc đều nhìn chằm chằm vào nàng, phu nhân dụng tâm nhiều một chút, còn không thể câu tâm của nàng lại đây?”
 

“A, ta đã hiểu!” Tề thị ngốc lăng một lát, đột nhiên vỗ bàn một cái “Ý tứ của lão gia, là khiến nàng và đại phòng nội bộ lục đục, sau đó thân cận cùng nhị phòng chúng ta, sau này nàng trở thành Vương phi, có nhớ cũng chỉ nhớ tới chỗ tốt của chúng ta, đương nhiên Dự Vương cũng sẽ chống lưng cho chúng ta!”
 
“Đây là chuyện tại nội trạch, nàng thương lượng cùng lão thái thái là được.” Diệp Thừa Hoành đứng lên, chắp tay sau lưng đi về phía thư phòng. Nữ nhân kiến thức thiển cận, ông ta cũng không muốn nói cho Tề thị toàn bộ kế hoạch của mình.
 
Tước vị hầu phủ ông nhất định phải đạt được, đương nhiên ông sẽ không để Lệ nhi sống đến thời điểm Thiên nhi xuất giá, dựa theo kế hoạch của ông, khi Thiên nhi thành Dự Vương phi, hầu phủ đã không còn đại phòng. Lúc này câu tâm của Thiên nhi đến nhị phòng chỉ vì ông muốn đến lúc đó nàng không cần quá để ý đến cái chết của Lệ nhi mà mượn thế lực của Dự Vương để điều tra mọi chuyện.
 
Tề thị tính toán trong chốc lát, vẫn không biết nên xuống tay như thế nào, vì thế bà ta dứt khoát đi đến Thọ An Đường tìm lão thái thái thương lượng.
 
Cùng lúc đó Lão thái thái đang ảo não, tại sao Dự Vương lại cố tình bắn trúng Thiên nhi, nếu hắn thích tiểu nha đầu tầm tuổi này mà bắn trúng Dung nhi thì tốt biết bao nhiêu. Nhìn thấy Tề thị tiến tới, lão phu nhân thu liễm thần sắc trên mặt “Sao ngươi lại tới đây, lúc này không vội sao?” từ ngày Tề thị chưởng quản chuyện nội trợ trong phủ, hình như chỉ có thời điểm sớm tối thưa hầu mới đến nơi này.
 
Tề thị nhìn trái nhìn phải, đại nha hoàn hầu hạ lão thái thái rất có nhãn lực tự động lui ra ngoài.
 
“Lão thái thái,” Tề thị ngồi vào bên người lão thái thái, thấp giọng nói lại kế hoạch của nhị lão gia một lần, “Tuy nhiên nói thì dễ dàng, nhưng người hầu hạ bên người Thiên nhi đều đủ quân số rồi, con muốn nhét người của mình vào cũng không tiện, nếu không, ngài phái thêm người qua đó đi, tổ mẫu ban thưởng nha hoàn, lời nói sẽ có trọng lượng hơn một chút, tới bên người Thiên nhi cũng có thể dễ dàng làm việc.”
 

Mí mắt lão thái thái hơi nâng “Phải phòng ngừa mọi việc một cách chu đáo, ngươi nói xem, ngươi chưởng quản nội trợ bảy năm, thế nhưng ngươi lại không sắp xếp nổi 1 người vào bên cạnh Thiên nhi. Thôi, việc này ngươi không cần phải xen vào, ta đều có biện pháp.”
Tề thị mắng lão thái thái ở trong lòng một lần, sau đó lại sợ hãi cả kinh, có phải lão thái thái đều sắp xếp người của mình vào trong mỗi viện hay không, không chỉ có đại phòng , mà ngay cả trong viện của bà cũng có? Tuy nhiên, hai người đều có chung một mục đích cũng không cần quá sợ hãi lão thái thái biết được nhất cử nhất động của mình, ngay cả chuyện tham lam bạc của công, ngoại trừ chính bà, ai cũng không thể biết con số cụ thể.
 
Sau khi sự náo nhiệt của thánh chỉ tứ hôn trôi qua, Diệp Thiên vẫn còn ở Tư Xa Đường của mẫu thân còn chưa kịp quay về sân của mình, liền nghe nói Dự Vương điện hạ phái hai người tới đây hầu hạ Diệp tứ cô nương.
 
“Hai người? Người nào?” mày kiếm Diệp Lệ nhăn lại.
 
Diệp Thiên mặt mày hớn hở, “Một người khẳng định là đầu bếp nữ.” Dự Vương điện hạ thật biết giữ chữ tín, vừa nói đưa đầu bếp nữ liền lập tức đưa tới.
 
“Thiên Thiên đi thôi,” hầu phu nhân La thị dựa vào đầu giường, nói chuyện nửa ngày, bà cũng đã mệt mỏi, “Mấy người đó khả năng đã tới sân viện của con rồi, tuy nói là hầu hạ con, nhưng dù sao cũng là người của Dự Vương điện hạ,Thiên Thiên phải giữ thái độ ôn hòa một chút.”
 
“Đã biết ạ.” Diệp Thiên ngoan ngoãn gật đầu.
La thị mỉm cười xua tay, từ trước đến nay tiểu nữ nhi luôn đối xử tốt với mọi người, bà chỉ dặn dò nhiều hơn một câu thôi.
 
“Ta cũng đi xem.” Diệp Lệ lôi kéo bàn tay Diệp Thiên, Dự Vương là hoàng tử chỉ biết ăn chơi trác táng, người được đưa tới chưa chắc đã tốt đẹp gì, hắn không yên tâm để mấy người bát nháo gì đó tới hầu hạ muội muội nhà mình.
 
Huynh muội hai người lôi kéo tay nhau rời khỏi Tư Xa Đường, Diệp Thiên dừng bước chân, xoay người nhìn thoáng qua biển hiệu“Tư Xa Đường” kia, dưới ánh mặt trời, ba chữ to mạnh mẽ hữu lực, lại mang theo một tia nhu mị của nữ tử, nghe nói, đây là chữ mẫu thân tự tay viết.

 
Nguyên bản viện của mẫu thân cũng không phải mang tên này, sau khi phụ thân xảy ra chuyện, mẫu thân mới giãy giụa viết xuống ba chữ này, cho người làm thành biển hiệu, thay thế cho tên gốc. Phụ thân tên huý là Diệp Thừa Nguyên, có lẽ mẫu thân muốn viết thành “Tư Nguyên Đường”, nhưng lại không thể thể hiện quá mức trắng trợn, liền viết thành Tư Xa Đường như hiện tại.
 
Phụ thân, sẽ trở về. Diệp Thiên nhấp nhấp miệng nhỏ phấn hồng, mặc dù Dự Vương điện hạ quá mức xinh đẹp, không giống người thành thật đáng tin cậy, nhưng không hiểu sao nàng nàng lại không tiếng động tin lời hắn nói.
 
Diệp Lệ theo ánh mắt Diệp Thiên nhìn qua, yên lặng mà thở dài, xoa xoa mái tóc trên đỉnh đầu của muội muội.
 
Diệp Thiên quay người lại, lôi kéo ca ca đi về phía sân viện của mình.
 
Dự Vương đưa tới một đầu bếp nữ và một ma ma họ Phùng, nói là tới dạy Diệp Thiên các lễ nghi trong cung.
 
Diệp Lệ nhìn búi tóc gọn gàng cùng phong thái tiến lui có độ của Phùng ma ma, chỉ cần bà đứng yên ở nơi đó, liền mang theo một loại khí thế không thể bỏ qua, hắn âm thầm suy đoán người này có thể là nữ quan ở trong cung , cũng có khả năng là người hầu hạ dưới trướng Ngọc phi. Hắn có chút vui mừng, tuy rằng Dự Vương hồ nháo tuyển muội muội bảo bối của hắn làm Vương phi, nhưng vẫn cầu xin thánh chỉ tứ hôn, lại tặng người tới dạy lễ nghi cho muội muội, thái độ tuyệt đối không phải là làm cho có lệ, ít nhất khi người khác nghị luận, cũng sẽ cảm thấy Dự Vương thực sự coi trọng tiểu vương phi này.
 
Phùng ma ma cũng không dấu vết mà đánh giá Diệp Thiên.
 
Người khác đều nói Dự Vương tuyển phi một cách hoang đường tùy tính cỡ nào, nhưng chính bà lại biết chủ tử nhà mình phải hao tổn biết bao nhiêu tâm huyết. Trước đó, bà vẫn luôn không hiểu vì sao chủ tử lại để bụng một tiểu nha đầu tám tuổi như vậy, hiện giờ vừa nhìn thấy Diệp Thiên, bà liền hiểu. Tiểu nha đầu có một diện mạo rất khá, tương lai nhất định có thể trưởng thành thành một tuyệt sắc giai nhân, tuy nhiên, Ngọc phi chính là đệ nhất mỹ nhân Đại Tề, chủ tử nhà mình cũng tuấn mỹ vô song, thứ hắn nhìn trúng có lẽ không phải nhan sắc của tiểu nha đầu, mà là sự lương thiện trong đôi mắt của nàng.
 
Mấy người sành sỏi lõi đời giống như bà, chỉ cần nhìn kỹ là có thể đoán được tám chín phần nhân cách của một người. Đương nhiên, rốt cuộc chủ tử suy nghĩ như thế nào không phải chuyện bà có thể quản được. Bà chỉ cần nhớ kỹ phân phó của chủ tử là được: Chăm sóc tiểu vương phi cẩn thận, dạy dỗ lễ nghi cho tiểu vương phi, nhưng không được quá gay gắt, không thể khiến tiểu vương phi bị mệt mỏi, phiền chán; không thể dạy nàng tam tòng tứ đức; không thể giáo huấn nữ giới cho nàng.
Phùng ma ma nhớ tới lời nói của chủ tử “Bên ngoài nhìn qua nàng có vẻ là một Vương phi đoan trang hiểu lễ nghĩa là được”, khóe miệng bà không tự giác giật giật một chút, chủ tử đây là muốn sủng tiểu vương phi lên tận trời sao.
 
Diệp Thiên buông tay ca ca , tiến lên hành lễ, “Phùng ma ma.”

 
Phùng ma ma vội nghiêng người thi lễ đáp trả, chủ tử coi trọng người này như thế, bà cũng không dám tùy tiện, lại nói, đối diện với cặp mắt hạnh tựa nho đen của tiểu vương phi tâm can bà cũng muốn mềm nhũn.
 
Bà tử Tề thị phái tới vội vã nói “Nếu Dự Vương điện hạ đã tặng đầu bếp nữ tới đây, vậy viện này liền xây dựng phòng bếp nhỏ đi, ngày mai là có thể sử dụng. Vị ma ma này sắp xếp ở tại sân viện dành cho khách được không?” là người có khả năng dạy dỗ lễ nghi trong cung, nói vậy cũng được coi là nữ quan trong cung đi, không thể chậm trễ được.
 
“Không cần phiền toái như thế” Phùng ma ma cự tuyệt, “Ta tới dạy lễ nghi cho tiểu thư, sống trong viện của tiểu thư là được rồi.” Nhiệm vụ chủ yếu của bà cũng không phải dạy dỗ lễ nghi, mà là chăm sóc bảo vệ sự an toàn cho tiểu vương phi, không thể sống ở nơi khác.
Trong lòng bà tử kia nhảy dựng một cái, Phùng ma ma dùng từ “Tiểu thư” mà không phải “Diệp tứ tiểu thư”, có ý tứ coi tứ tiểu thư như chủ nhân của mình, xem ra, Dự Vương điện hạ rất coi trọng tứ tiểu thư.
 
“Vậy Phùng ma ma ở tại đông sương phòng đi.” Diệp Thiên chỉ chỉ, đông sương phòng có hai gian, Triệu ma ma ở một gian, còn một gian để không, “Ta cho người thu dọn một chút.”
 
“Vậy đa tạ tiểu thư .” Phùng ma ma cười nói.
Sau khi sắp xếp xong cho Phùng ma ma cùng nữ đầu bếp kia, cuối cùng cũng tới thời gian dùng bữa tối. Lục Phỉ một bên đặt hộp đồ ăn lên bàn, một bên lén lút nhìn Diệp Thiên, Bạch Trân đang đứng bên cạnh, cũng có chút ngây ngốc bởi vì nàng cho rằng chuyện tứ hôn là lời nói giỡn của tiểu thư nhà mình, không nghĩ tới đó lại là sự thật.
 
“Phỉ, canh tràn rồi.” Diệp Thiên cười tủm tỉm nói.
 
“A?” Lục Phỉ hoảng sợ, nhìn xuống dưới rõ ràng trên tay mình đang bưng một đĩa gà xào nấm, nàng biết nàng lại bị tiểu thư nhà mình trêu đùa, “Tiểu thư, ngài thật sự…… đính hôn cùng Dự Vương sao?”
 
“Thánh chỉ tứ hôn cũng được hạ rồi, còn có thể là giả?” Diệp Thiên còn chưa hiểu việc hôn nhân đại sự đối nữ tử tới mà nói là việc quan trọng cỡ nào, nàng chỉ biết, Dự Vương đáp ứng nàng một chuyện cực tốt, đầu bếp nữ Dự Vương tặng sẽ làm các loại điểm tâm, Dự Vương nói hiện tại nàng không cần rời xa mẫu thân và ca ca.
 
Lục Phỉ đưa mắt nhìn Bạch Trân, cả hai đều có chút lo lắng, tiểu thư còn nhỏ như vậy, Dự Vương kia cũng không biết là dạng người gì……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui