Chương 78
Tác giả: Giản Diệc Dung
Triệu tri phủ đưa Triệu Thư Dao tới đại môn của vương phủ, không nhiều lời mà trực tiếp quỳ gối trước cửa.
Đại môn Vương phủ đương nhiên không có người dám đứng xem náo nhiệt, tuy nhiên đầu ngõ vẫn có người thấy được một màn kỳ quái này. Sau đó nhanh chóng có không ít người tụ tập bên ngoài ngõ nhỏ, lặng lẽ nghị luận xem chuyện gì đang xảy ra.
Ước chừng Triệu tri phủ quỳ được một canh giờ mới thấy Dự Vương bước từ đại môn ra ngoài. Gương mặt tuấn mỹ phủ đầy sương lạnh, một thân vương phục màu đỏ trên vai thêu kim long bốn móng uy phong lẫm liệt. Tiêu Ngôn Phong cũng không gọi Triệu tri phủ đứng dậy mà chỉ thẳng vào mũi Triệu tri phủ mắng một hồi, nói là giỏi cho một Bồng Diệp bị ông thống trị thành như vậy, ngay cả tiểu vương phi lên phố cũng có thể bị ám sát, bảo ông lăn trở về phủ nha mau chóng điều tra xem việc này là ai làm, điều tra ra thế nào cũng phải tru di cửu tộc của đối phương. Còn nữ nhi kia của ông, chống đối Vương phi, không tôn bất kính, bảo ông mang về nhà tự mình phạt trượng đi.
Triệu tri phủ cúi đầu, Dự Vương càng mắng ông càng cao hứng. Vừa rồi khi nữ nhi trở về nói lại toàn bộ sự tình, ông liền minh bạch Dự Vương đã sớm biết những người bịt mặt đó là ai phái đến. Hiện tại Dự Vương bảo ông đi điều tra, hiển nhiên là không tính toán trực tiếp đối đầu cùng người nọ. Đồng thời Dự Vương bảo ông lăn trở về phủ nha cũng là muốn phóng cho ông một con ngựa.
Triệu tri phủ cao hứng tới mức suýt nữa bật khóc, trời mới biết tại sao Dự Vương lại thiện tâm quá độ như thế này, người không chỉ buông tha cho tộc nhân của ông mà ngay cả ông và nữ nhi của ông cũng giữ được mạng sống, tuy rằng phải phạt trượng nữ nhi, nhưng chung quy vẫn bảo vệ được tánh mạng. Về đến nhà, toàn thân Triệu tri phủ giống như bị rút hết sức lực. Lần này chính xác là ông đã đi dạo một vòng quanh cửa đại điện Diêm Vương, giờ đây còn sống mà trở về ông không bao giờ suy nghĩ tới việc chức quan có thể giữ được hay không nữa. Dự Vương muốn vị trí tri phủ này, ông nguyện ý dùng hai tay dâng lên.
Triệu Thư Dao quỳ trên mặt đất, “Phụ thân, con sai rồi, người phạt con đi.”
“Ai, con nha.” Triệu tri phủ thở dài, “Con gây ra họa lớn như vậy , Dự Vương chỉ bảo ta phạt trượng con xem như đã phá lệ lưu tình. Những hạ nhận và thị vệ đã chết đó, con đi thăm người nhà bọn họ đi, sau khi trở về lại lãnh…… Hai mươi bản tử.” Hai mươi bản tử không nhiều cũng không ít, không đến mức muốn mệnh của nàng, cũng không đến mức quá nhẹ nhàng, ít nhất có thể lấy đi nửa cái mạng, mấy tháng không thể xuống giường.
Triệu Thư Dao yên lặng cúi đầu đi ra ngoài.
Triệu tri phủ vuốt chòm râu, suy nghĩ rốt cuộc là ai ám sát Dự Vương phi. Vấn đề này kỳ thật không khó đoán, ở địa giới như Bồng Diệp người có lá gan làm ra loại sự tình không nhiều lắm. Đối phương muốn hãm hại ông, việc làm này bất quá chỉ vì vị trí tri phủ, hơn nữa Dự Vương biết rõ là ai nhưng hiện tại lại không vạch trần, đáp án miêu tả sinh động đơn giản chính là ba nhà Trương Vương Lý.
Triệu tri phủ để chuyện này trong lòng lăn qua lộn lại suy nghĩ suốt một ngày, sau đó đột nhiên mỉm cười. Dự Vương căn bản không thèm để ba nhà Trương Vương Lý kia vào mắt , cho nên mới thả ra tin đồn sẽ chọn 1 người từ ba nhà Trương Vương Lý thay thế vị trí tri phủ của mình, sợ rằng đó chỉ là mồi câu cá của Dự Vương mà thôi. Triệu tri phủ tâm hoa nộ phóng, mặc kệ là ai chỉ cần không phải người của ba nhà này là được, có lẽ là người của chính Dự Vương. Ông đột nhiên nghĩ đến vị Bành Sĩ Mậu kia mỗi lần đều đứng bên người Dự Vương. Lần trước là yến hội sau khi cầu phúc, Dự Vương chỉ lộ mặt một lát liền rời đi để lại Bành Sĩ Mậu đại biểu cho Dự Vương tiếp đãi quan viên lớn nhỏ tại Bồng Diệp.
Nếu vị Bành Sĩ Mậu kia giữ vị trí tri phủ lại càng tốt, người nọ rất có kiến thức, tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm nhưng ông cũng có thể nhìn ra đó là một người thông minh tháo vát, nếu để hắn tới thống trị Bồng Diệp khẳng định sẽ làm tốt hơn so với mình.
Dự Vương đứng trước đại môn mắng Triệu tri phủ quỳ gối thỉnh tội. Tin tức này nhanh chóng lan truyền trong Bồng Diệp. Dự Vương phi lên phố gặp ám sát, may mắn thị vệ vương phủ lợi hại đã giết chết đám người bịt mặt.
Trương lão gia đương nhiên minh bạch chuyện là như thế nào, xong việc ông cũng phái người đến hiện trường nhìn trộm. Mấy người bịt mặt từ phủ của mình ra xác thật đều đã chết, không còn người sống, ngoài ra còn có hai thị vệ của Triệu phủ. Ông nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy chắc hẳn Dự Vương sẽ không biết mình là người ra tay.
Vương lão gia cũng đang cân nhắc vấn đề này, rốt cuộc là ai to gan như vậy. Tại Bồng Diệp, trừ bỏ ba nhà Trương Vương Lý có lẽ cũng không còn ai . Không phải mình làm thì chỉ còn Trương lão gia và Lý lão gia? Bọn họ muốn làm gì?
Lý lão gia và Vương lão gia có suy nghĩ giống nhau , đều cho rằng việc này do Trương lão gia hoặc Vương lão gia làm.
Không quá mấy ngày, đủ loại tin đồn vớ vẩn bay đầy trời, cái gì mà ở hiện trường phát hiện ra kí hiệu của Vương gia, cái gì mà trong đám người bịt mặt có hộ vệ của Lý gia. Vương lão gia và Lý lão gia đều cảm thấy hai nhà còn lại đang hãm hại mình.
Chuyện phát sinh phía sau càng ngày càng khiến mối quan hệ của ba nhà Trương Vương Lý khẩn trương chưa từng có: Trương lão gia ăn cơm trong đồ ăn lại có độc, nếu không phải gần đây ông cẩn thận, mỗi món ăn đều dùng ngân châm kiểm tra thì thiếu chút nữa liền mất mạng; Vương lão gia cưỡi ngựa ra ngoài thế nhưng con ngựa đột nhiên bị giật mình, suýt nữa ném ông xuống vách núi; Lý lão gia đi tuần tra tại nhà kho chuyên để hàng hoá, đống hàng hóa xếp cao ngất trời bất chợt sụp đổ , suýt nữa đè chết ông……
Những chuyện đó đều do Dự Vương phái người làm, nhưng ba vị lão gia này đều không hẹn mà cùng nhận định rằng hai nhà khác muốn đẩy mình vào chỗ chết. Mặc kệ ba nhà này khẩn trương như thế nào, vương phủ vẫn trải qua những ngày tháng tương đối bình tĩnh.
Rốt cuộc Diệp Thiên cũng được nếm thử mùi vị của chiếc bánh tía tô Dự Vương mua trở về cho nàng. Ngửi mùi quả nhiên rất thơm, nhưng một miếng nàng cũng ăn không vào, ngửi thấy mùi thơm kia nàng sẽ nhớ tới chuyện phát sinh trong ngõ nhỏ Bản Tây ngày hôm đó. Những thi thể, những vết máu, đáng sợ hơn là hương vị của bánh tía tô kết hợp với mùi máu tanh……
Diệp Thiên không bao giờ muốn ăn bánh tía tô nữa. Nàng viết thư cho Diệp Lệ, thành thật nhận sai. Rõ ràng ca ca đã dặn nàng không thể đi vào ngõ nhỏ vắng người, nhưng nàng vẫn cố chấp đi vào, may mắn là thân thủ của Trịnh Hàn lợi hại, bằng không hậu quả thật không dám tưởng tượng. Nàng sợ ca ca lo lắng nên chỉ kể lại tình huống lúc đó một cách nhẹ nhàng bâng quơ mà thôi, nàng nhận sai và hứa lần sau sẽ không bao giờ lỗ mãng như vậy nữa.
Tiêu Ngôn Phong thấy nàng nhiều ngày ăn uống không tốt, khuôn mặt tròn trịa cũng thu nhỏ thì cực kỳ đau lòng. Nếu nàng không muốn ăn cơm, Tiêu Ngôn Phong liền chuẩn bị thật nhiều loại trái cây, tốt xấu gì cũng không thể khiến nàng bị đói. Buổi tối Tiêu Ngôn Phong vẫn ôm nàng đi ngủ như cũ, nàng ghé vào trong ngực hắn, nghửi mùi hương quen thuộc trên người hắn mới có thể an tâm đi ngủ.
Qua hai ba tháng, tới cửa ải cuối năm Diệp Thiên mới hoàn toàn khôi phục.
Dự Vương lại trở nên phá lệ bận rộn.
Người hắn lưu lại kinh thành không tiếng động thêm củi thêm lửa vào cuộc tranh đấu của Thái Tử và Thụy Vương . Hai người này mặt ngoài thì bình tĩnh nhưng sau lưng lại ngầm tranh đấu ngươi chết ta sống. Mặc dù có Khang Vương hỗ trợ tuy nhiên Thái Tử vẫn rơi xuống thế hạ phong. Mấy trọng thần ủng hộ hắn đều bị ngự sử và Thụy Vương buộc tội, mấu chốt là trong tay Thụy Vương có chứng cứ mấy trọng thần đó làm việc trái pháp luật, bằng chứng như núi, rất khó lật đổ.
Thái Tử càng ngày càng hoảng loạn, hắn không biết Thụy Vương lấy những bằng chứng đó từ đâu, càng đáng sợ hơn chính là hắn không biết Thụy Vương còn có bao nhiêu chứng cứ, trong số đó có tội danh của mình hay không? Ham mê nho nhỏ kia của hắn có bị đối phương biết hay không?
Thái Tử và Thụy Vương chắc chắn sẽ có một người bị thương, nhưng thật ra Dự Vương lại không nhọc lòng chuyện này, hắn đang bận rộn công chuyện tại Bồng Diệp. Triệu tri phủ đã hoàn toàn quy thuận và thương lượng cùng Bành Sĩ Mậu mấy vấn đề trên quan trường . Quản lý Bồng Diệp đã nhiều năm, trong lòng Triệu tri phủ rất rõ ràng những quan viên nào là người của ba nhà Trương Vương Lý . Sau khi Bành Sĩ Mậu lên đài khẳng định sẽ xử trí những người này, đặc biệt là Liễu đồng tri có quan hệ cực kỳ chặt chẽ cùng Trương lão gia, lần trước hành tung của Vương phi là Liễu đồng tri tiết lộ cho Trương lão gia.
Dự Vương cho người bao quanh hai ngọn núi chứa quặng sắt và mỏ vàng kia, chỉ nói với bên ngoài là trên núi có suối nước nóng, hắn muốn xây dựng biệt uyển nghỉ dưỡng tại đó, đồng thời mở đường trồng hoa trồng cây, nhìn từ xa thật đúng như đang xây dựng hoa viên. Vốn dĩ ba vị lão gia Trương Vương Lý luôn chú ý chặt chẽ đến động tĩnh của vương phủ, gần đây cả ngày lại lo lắng bị hai nhà còn lại ám sát, thực sự không có thời gian rảnh để lo chuyện vương phủ.
Mối quan hệ giữa ba nhà rõ ràng đã giương cung bạt kiếm nhưng một hai phải duy trì hòa khí mặt ngoài, ai cũng không chịu xé rách mặt trước. Ba nhà phát triển lớn mạnh ở Bồng Diệp nhiều năm như vậy, giữa họ còn khăng khít bởi mối quan hệ liên hôn , nữ nhi Trương gia gả vào Vương gia, nhi tử Lý gia lại cưới nữ nhi Vương gia, thế lực rắc rối khó gỡ. Những năm trước khi mối quan hệ vẫn đang hòa hảo, mỗi dịp mồng tám tháng chạp người của ba nhà đều bao trọn Duyên Khánh Lâu, cả nhà già trẻ nam nữ đều đoàn tụ ở đây chúc mừng lợi nhuận một năm vừa qua.
Tới năm nay, bởi vì không ai chịu mở miệng hủy bỏ nên yến hội vẫn được tổ chức theo lệ thường . Tuy nhiên, ba vị lão gia đều rất phòng bị, không hẹn mà cùng lấy cớ lưu lại trưởng tử ở trong nhà, dẫn theo bên người đều là những hộ vệ có thân thủ tốt nhất.
Ba vị lão gia ngồi trong căn phòng tốt nhất cao nhất tại Duyên Khánh Lâu, hộ vệ của ba nhà đều ngoài cửa nhã gian , vô cùng cảnh giác đề phòng mà nhìn đối phương. Một nhã gian khác dành cho các phu nhân thiếu gia tiểu thư trong nhà, còn lại dưới lầu dành cho các quản sự có uy tín danh dự. Có thể nói ngoại trừ ba vị trưởng tử thì cơ bản những người quan trọng đều có mặt tại đây.
Ba vị lão gia chén qua chén lại nói chuyện đều rất cẩn thận. Không biết từ khi nào cửa sổ nhã gian bị mở ra một khe nhỏ, hạ nhân đang định đi đóng lại thì bất chợt thấy ánh sáng lạnh lẽo của kiếm khí qua cửa sổ , ngay sau đó bên tai truyền đến một tiếng hét thảm.
Hộ vệ ba nhà đồng thời rút kiếm ra khỏi vỏ lao vào trong phòng. Yết hầu Trương lão gia đang cắm một thanh chủy thủ sáng như tuyết, đôi mắt ông hoảng sợ mở to hết sức, ngón tay túm lấy thanh chủy thủ, máu tươi từ yết hầu ồ ạt chảy ra uốn lượn rơi xuống đất.
“Lão gia!” Kiếm trong tay hộ vệ Trương gia chỉ về phía Vương lão gia và Lý lão gia, hiển nhiên đã nhận định là hai người này mưu hại lão gia nhà mình. Hộ vệ của Vương gia và Lý gia vội vàng bảo vệ bên người lão gia nhà mình, kiếm trong tay khi thì chỉ về phía hộ vệ Trương gia, khi thì lại chỉ về phía đối phương.
“Đều dừng tay, không cần lộn xộn!” Vương lão gia quát: “Trương huynh không phải do ta và Lý huynh giết!” Ông và Lý lão gia liếc nhau. Đến bây giờ bọn họ mới ý thức được sự không thích hợp, có lẽ mọi chuyện không giống như suy nghĩ lúc trước của bọn họ. Trong lòng hai người đều bắt đầu hối hận, lần này yến hội ngày mồng tám tháng chạp không nên cử hành theo lệ thường, hôm nay rất có thể là một cuộc chiến bi kịch.
Hộ vệ ba nhà nắm chặt kiếm trong tay, cơ bắp cả người đều căng chặt, không khí tựa như khẩn trương tới mức đọng lại. Đột nhiên, trong nhã gian khác truyền đến một tiếng thét chói tai, thanh âm bén nhọn cao vút, thê lương vô cùng, “Giết người rồi!”
Hộ vệ Trương gia không tiếp tục chần chờ, mũi kiếm ngay lập tức hướng về phía Vương lão gia và Lý lão gia. Toàn bộ Duyên Khánh Lâu loạn thành một đoàn, tiếng kêu rên thảm thiết, tiếng kêu cứu, tiếng kiếm khí va chạm chồng chéo lên nhau.
Trong lúc hỗn loạn không biết là ai đã giết Vương lão gia cùng Lý lão gia. Không có người ra lệnh người, cũng không ai có khả năng ngăn cản trận huyết tinh giết hại lẫn nhau này. Không chỉ có các hộ vệ chém giết lẫn nhau mà các thiếu gia cũng lấy vũ khí dấu trên người xuống gia nhập cuộc chiến. Các phu nhân tiểu thư trói gà không chặt cũng rút trâm cài trên đầu xuống đâm loạn xạ, một yến hội tràn nhập tiếng nói cười nghiễm nhiên trở thành luyện ngục nhân gian.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...