Chương 73
Tác giả: Giản Diệc Dung
Thời điểm Tiêu Ngôn Phong trở lại sương phòng, hắn thấy Diệp Thiên đang dựa lưng trên ghế bành ôm đầu gối, buồn rầu cau mày, đôi môi nhỏ phấn hồng mím chặt gắt gao, hiển nhiên là không cao hứng.
“Thiên Thiên làm sao vậy, đói bụng sao?” Dự Vương đi qua ôm nàng từ ghế bành xuống dưới đặt trên giường nệm, ôm ở trong ngực, nhẹ giọng hỏi.
“Không ăn uống.” Diệp Thiên phiền não không chịu được nào có tâm tư ăn uống . Nàng lôi kéo ống tay áo Tiêu Ngôn Phong, ngẩng đầu, đôi mắt như nho đen nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hắn “Ngôn ca ca, có phải mỗi hoàng tử đều phải cưới trắc phi hay không? Không cưới có được không? Thái Tử, Thụy Vương, Khang Vương đều có trắc phi, vậy có phải Ngôn ca ca cũng sẽ có hay không?”
Thì ra nàng phiền não vì chuyện này sao? Tiểu nha đầu lại ghen tị? Đôi môi mỏng của Tiêu Ngôn Phong hơi cong lên một cách sung sướng “Ta sẽ không cưới trắc phi, mặc kệ người khác thế nào, cả đời này ta chỉ cần Thiên Thiên là đủ rồi.”
“Thật sự?!” Đôi mắt Diệp Thiên sáng lấp lánh. Những lời này không biết hắn đã nói bao nhiêu lần nhưng đầy là lần đầu tiên Diệp Thiên lĩnh hội được sự ngọt ngào ý vị trong đó. Nàng sẽ không chia sẻ Dự Vương cùng nữ tử khác “Vậy nếu là tiểu thư khuê các ôn nhu đoan trang thì sao, Ngôn ca ca cũng không cưới sao?”
“Không cưới, ai cũng không cưới, ta chỉ cưới Thiên Thiên thôi.” Dự Vương nhẹ nhàng nhéo nhéo lên chóp mũi của nàng, cười nói: “Thiên Thiên có muốn cảm ơn Ngôn ca ca hay không?”
Diệp Thiên cười tủm tỉm gật đầu, “Cảm ơn Ngôn ca ca, ta rất vui mừng.” Cánh tay nhỏ của nàng vòng lên cổ Tiêu Ngôn Phong, khuôn mặt nhỏ thò lại gần hôn“Bẹp” một cái lên mặt Tiêu Ngôn Phong.
…… Hôn, hôn!
…… Tiểu vương phi vừa hôn mình!
…… Tiêu Ngôn Phong hóa đá.
Một lúc lâu hắn mới phản ứng lại, cúi đầu nhìn Diệp Thiên, ánh mắt dừng trên cánh môi phấn hồng vừa mới hôn mình kia.
Diệp Thiên thấy biểu tình của hắn có chút kỳ quái thì sửng sốt một chút, nàng khó hiểu hỏi: “Ngôn ca ca không thích sao? Mỗi lần ta làm như vậy với Thạc nhi, đệ ấy đều rất cao hứng.” Khi nàng hôn lên khuôn mặt nhỏ đệ đệ khi, đệ đệ luôn quơ chân múa tay bày tỏ sự vui sướng.
Nàng hôn Diệp Thạc! Còn không phải một lần! Dự Vương mặt đen, đôi mắt phượng xinh đẹp nheo lại một cách nguy hiểm “Ngoại trừ Diệp Thạc, Thiên Thiên còn hôn những ai nữa? Cẩn thận ngẫm lại, hử?”
“Huynh nha.” Diệp Thiên không hề ý thức được sự nguy hiểm, đôi mắt hạnh chớp chớp hai cái, có chút mờ mịt nhớ lại một phen, “Trừ bỏ Thạc nhi thì lúc nãy ta vừa mới hôn huynh một cái.” Nàng không nhớ nổi mình còn hôn người nào nữa không, ngay cả ca ca nàng cũng không nhớ rõ.
Nếu chỉ có Diệp Thạc thì miễn cưỡng có thể chấp nhận. Dự Vương khẽ cắn môi, bàn tay to đặt trên lưng nàng “Về sau Thiên Thiên không thể hôn người khác, ngay cả Diệp Thạc cũng không được, chỉ có thể hôn Ngôn ca ca thôi, biết không?”
Diệp Thiên vừa định phản bác rồi bất chợt sực nhớ ra, Ngôn ca ca vừa mới đáp ứng mình không cưới nữ tử khác làm trắc phi, hình như mình cũng nên đáp ứng hắn sẽ không hôn người khác, nếu không có vẻ không công bằng. Cũng may đệ đệ còn nhỏ , thời điểm mình gặp lại đệ đệ cũng phải một năm sau, chắc chắn đệ đệ sẽ không nhớ rõ mình từng thân thiết với đệ ấy như vậy , cho dù từ bây giờ nàng không hôn đệ đệ nữa, đệ ấy cũng sẽ không ý thức được vấn đề gì. Nghĩ đến đây, Diệp Thiên gật đầu, “Đã biết, chỉ hôn Ngôn ca ca, không hôn người khác, đệ đệ cũng không hôn.”
“Ngoan.” Tiêu Ngôn Phong vừa lòng xoa đầu nàng, đúng là tiểu nha đầu biết nghe lời “ Vậy Thiên Thiên lại hôn Ngôn ca ca một cái nữa, được không?”
Diệp Thiên ngẩng đầu miệng nhỏ chu lên nhẹ nhàng hôn một cái trên má hắn , sau đó nàng nghiêng đầu suy nghĩ, “Hôn Ngôn ca ca không giống như đệ đệ .”
“Ừ, không giống như thế nào?” Tiêu Ngôn Phong nhướn mày, áp chế xúc động trong lòng.
“Cảm giác không giống nhau.” Diệp Thiên lắc lắc đầu nhỏ, “Nói không rõ, chính là cảm giác không giống nhau.”
Cảm giác không giống nhau là được rồi, hôn phu quân sao có thể giống như hôn đệ đệ còn đang uống sữa được. Tiêu Ngôn Phong mỉm cười nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng “Nói không rõ cũng không sao, sau này Thiên Thiên sẽ hiểu.”
Nhận được hứa hẹn của Tiêu Ngôn Phong, phiền não trong lòng cũng tan đi, Diệp Thiên sờ bụng nói “Ngôn ca ca, ta đói bụng.”
“Chúng ta dùng cơm ở đây xong sẽ về vương phủ.” Dự Vương đứng lên, ra cửa phân phó Khang công công đang thủ bên ngoài cho người đưa đồ ăn tới đây, sau đó lại thấp giọng dặn dò : “Đi tra xem vừa rồi Thiên Thiên gặp được ai?” Tiểu nha đầu chắc chắn đã cảm nhận được điều gì đó, không biết ai đã chọc nàng không cao hứng.
Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên, thừa dịp Diệp Thiên đi rửa tay, Khang công công thấp giọng đem chuyện Diệp Thiên gặp mặt Triệu Thư Dao nói lại cho Dự Vương.
“Nàng ta? Tiểu thư khuê các?” Dự Vương hơi có chút kinh ngạc, hắn chưa từng nhìn thấy Triệu Thư Dao, nhưng nhìn bộ dáng Triệu tri phủ có lẽ cũng không dưỡng ra được tiểu thư khuê các gì. Ôn nhu đoan trang thì còn có khả năng, tuy nhiên nữ nhi do nhà tôn thất huân quý trong kinh thành dạy dỗ mới được gọi là tiểu thư khuê các. Mà thôi, nếu Thiên Thiên để ý về sau hắn sẽ chú ý một chút, miễn cho tiểu nha đầu lại ăn dấm.
Diệp Thiên rửa xong tay cười tủm tỉm ngồi bên cạnh bàn, ngày thường đều là Dự Vương chăm sóc nàng, gắp đồ ăn cho nàng, hôm nay nàng rất vui vẻ nên đã gắp không ít thức ăn cho Dự Vương “Ngôn ca ca ăn nhiều chút, vừa rồi phơi nắng nửa ngày trên đài cao, khẳng định rất đói bụng.”
Tiêu Ngôn Phong không cảm thấy mình bị phơi nắng tới mức đói bụng. Tuy nhiên đồ ăn do tiểu vương phi gắp cho dù như thế nào hắn cũng sẽ ăn hết. Hắn nhìn má lúm đồng tiền trên má Diệp Thiên, đó là dấu hiệu khi nàng đặc biệt cao hứng mới hiện ra, “Thiên Thiên đang rất vui sao?”
Diệp Thiên gật đầu “ Rất vui , tưởng tượng đến cảnh Ngôn ca ca sẽ cắt chùm nho, tách hạt dẻ, nhặt xương cá, đẩy bàn đu dây, ôm nữ tử khác dỗ dành nàng đi ngủ, trong vương phủ sẽ có sân viện của nữ tử khác ta lại đau lòng không thôi. Ta muốn lúc nào đi tìm Ngôn ca ca cũng được, không cần lo lắng Ngôn ca ca vì chăm lo cho nữ tử khác mà không rảnh, dù sao, tưởng tượng tới sau này Ngôn ca ca chỉ có một mình ta, ta liền rất vui vẻ.”
Ánh mắt Tiêu Ngôn Phong trở nên sâu thẳm . Hắn đương nhiên hiểu loại cảm giác này, thích một người không có khả năng nguyện ý chia sẻ cùng người khác. Nữ tử vì thanh danh hiền đức hoặc là bị áp bách phải nạp thiếp cho trượng phu, đó đều không phải là cam tâm tình nguyện, trừ phi nàng thật sự không thích trượng phu của mình, ước gì trượng phu không tới làm phiền mình. Lúc trước hắn phái Phùng ma ma tới dạy dỗ tiểu nha đầu đã đặc biệt dặn dò bà không được dạy nàng tam tòng tứ đức, hắn muốn nuôi dưỡng tiểu nha đầu thành người độc sủng thánh tâm, nàng sẽ không đồng ý chia sẻ phu quân cùng người khác.
Hiện giờ xem ra mục đích của mình đã đạt được, tiểu nha đầu không vui khi nữ tử khác tiếp cận mình. Điều này đồng nghĩa với việc tiểu nha đầu thích mình chỉ là nàng vẫn chưa ý thức được mà thôi?
Tiêu Ngôn Phong ăn thức ăn Diệp Thiên gắp cho hắn, khóe miệng vừa lòng cong lên. Không quan hệ, sớm muộn gì nàng cũng sẽ ý thức được.
Diệp Thiên nghi hoặc nhìn hắn một cái, nàng gắp miếng thức ăn cẩn thận nếm thử nhưng cũng không cảm thấy có vị gì đặc biệt, vì sao hắn lại ăn vui vẻ tới như vậy?
……
Lần này thuận lợi hoàn thành nghi lễ cầu phúc cho Hoàng Thượng đồng nghĩa với việc nhiệm vụ của Dự Vương khi tới Bồng Diệp đã hoàn thành một nửa. Ngày kế tiếp, quan viên lớn nhỏ cùng các phú hào tổ chức yến hội chúc mừng tại phủ đệ của tri phủ, mời Dự Vương tới tham gia.
Tiêu Ngôn Phong dẫn theo Bành Sĩ Mậu đi cùng. Hắn chỉ lộ mặt một chút, những chuyện còn lại đều giao hết cho Bành sĩ mậu. Dù sao, tương lai khi Bành Sĩ Mậu tiếp nhận chức vụ của Triệu tri phủ cũng phải giao tiếp cùng những người này.
Dự Vương để Bành Sĩ Mậu ở lại đối phó với những người này còn hắn đứng dậy rời đi. Thời điểm hắn đang khoanh tay đi dọc theo hành lang hướng về phía đại môn thì bất chợt chạm mặt một thiếu nữ tầm mười lăm mười sáu tuổi búi tóc phi tiên kế, cài trâm điểm thúy khảm châu ngọc lả lướt, mặc một thân váy lụa thêu mẫu đơn màu vàng nhạt, khi thấy thấy mình cũng không kinh hoảng mà yểu điệu hành lễ “Triệu Thư Dao gặp qua Dự Vương điện hạ.”
Trái tim Triệu Thư Dao dường như sắp nhảy khỏi cổ họng. Nhìn thấy Dự Vương ở khoảng cách gần nàng mới phát hiện so với ngày hôm qua thì hắn lại càng thêm tuấn mỹ, tuy rằng không mặc y phục thân vương thêu rồng bốn móng kia, nhưng thoạt nhìn lại có vẻ càng thanh quý ung dung.
Thì ra đây là vị tiểu thư khuê các khiến Thiên Thiên để ý. Bước chân Dự Vương không ngừng, mắt nhìn thẳng, giống như không hề phát hiện ra người trước mắt. Nếu Thiên Thiên để ý, hắn vẫn nên không bắt lời cùng người này mới tốt, miễn cho tiểu nha đầu không cao hứng. Lại nói, nơi này là ngoại viện tổ chức yến tiệc đãi khách, người qua lại rất nhiều, một nữ tử nội trạch như nàng ta xuất hiện ở chỗ này rất không thích hợp, có lẽ mục đích chính là hướng về phía mình đi.
Gương mặt Triệu Thư Dao lập tức trắng bệch, hắn thản nhiên đi lướt qua người mình như vậy, đến nhìn cũng không thèm nhìn một cái, phảng phất như nàng không khác gì cục đá bên đường. Nàng chạm lên gương mặt mình, cảm thấy uổng phí cho một phen lo lắng trang điểm, nàng không thể biểu hiện quá mức rõ ràng khiến người ta nhìn ra mình đang cố ý ăn diện quá, lại không thể nhạt nhẽo tới mức không gây được sự chú ý trong ánh nhìn đầu tiên. Không nghĩ tới, hắn căn bản không thèm nhìn mình, chỉ đơn giản coi mình như không khí mà lướt qua.
Chua xót từ tận đáy lòng lan tràn lên tới cổ họng tạo ra hương vị đắng chát. Triệu Thư Dao vừa thống khổ lại mờ mịt, nàng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là dạng kết quả này. Nếu không nhận được sự sủng ái của Dự Vương, vậy nàng phải làm cách nào mới giữ được chức quan cho phụ thân? Làm thế nào mới có thể giải cứu cho bá tánh Bồng Diệp? Về phần vị hoàng tử tuấn mỹ vô song kia, nửa năm sau cầu phúc xong hắn sẽ rời đi, nếu nàng không thể đi theo hắn về kinh thành thì sẽ không bao giờ còn được gặp lại hắn nữa.
Nên làm cái gì bây giờ ?
Cơ hội gặp mặt Dự Vương cực kỳ hiếm có này đã bị lãng phí, kế tiếp muốn gặp lại hắn chỉ sợ rất khó khắn. Lại nói, cho dù gặp được thì thế nào, hắn căn bản là lười liếc mắt nhìn mình một cái, nếu hắn chịu dừng lại nói chuyện cùng mình vài câu khẳng định sẽ phát hiện ra mình không phải nữ tử nông cạn. Đáng tiếc, ngay cả cơ hội để hắn hiểu mình cũng không có.
Triệu Thư Dao thất hồn lạc phách trở về nội viện, gặp nha hoàn bên người mẫu thân “Tiểu thư, phu nhân tìm ngài .”
Triệu Thư Dao sửa sang lại cảm xúc của mình, chậm rãi đi đến viện mẫu thân ,cười nói: “Nương, hôm nay quá bận cần nữ nhi tới hỗ trợ sao?” Ngoại viện tổ chức yến tiệc, phòng bếp là nơi bận rộn nhất, ngày thường nàng đều giúp đỡ mẫu thân sắp xếp mọi việc, hôm nay vì muốn gặp mặt Dự Vương nên nàng đã cố ý lén lút rời đi.
“Không phải, phòng bếp bên kia đã được dàn xếp ổn thỏa rồi.” Triệu phu nhân lắc đầu, “Nương tìm con thương lượng chút việc, qua mấy ngày nữa chính là tết đoàn viên, nhà chúng ta có nên đưa bánh đoàn viên tới Dự Vương phủ hay không. Ngày đó không phải con từng gặp mặt Dự Vương phi sao, con cảm thấy nàng có dễ ở chung không?” Bánh đoàn viên đều do thân thích bằng hữu có mối quan hệ gần gũi đưa. Nếu Dự Vương phi là người cao cao tại thượng thì không đưa mới tốt, nhưng nếu Dự Vương phi là người bình dị gần gũi, tự nhiên có thể nhân cơ hội này đi lại nhiều một chút.
Diệp Thiên? Ánh mắt Triệu Thư Dao sáng lên, “Đưa, con sẽ tự mình đi đưa!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...